XUYÊN NHANH: NGÀY NGÀY NGẨN NGƠ VÌ SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN


Bạch Trà nhìn Thẩm Trí: “Huynh muốn lấy muội, chẳng qua là vì huynh cho rằng muội chính là người lúc nhỏ đã cứu huynh, nhưng hiện tại muội nói cho huynh biết, người đó không phải là muội, người cứu huynh là muội ấy.

”Nàng đẩy Tô Yêu Yêu còn chưa kịp hoàn hồn đến trước mặt Thẩm Trí.

Bạch Trà lại nói: “Để muội nói rõ cho huỳnh biết, muội không hề nói người cứu huynh là muội, là do huynh tự nghĩ như vậy, trước đây muội còn cho rằng huynh thật sự thích muội, muội cũng có tình cảm với huynh, vì vậy mỗi khi nhìn thấy Tô Yêu Yêu lặng lẽ quan sát huynh, muội đều cảm thấy rất khó chịu, vì vậy muội mới âm thầm làm khó muội ấy, nhưng dù sao chuyện đó cũng là đương nhiên, lúc đó trong mắt muội, muội ấy chính là kẻ muốn phá hoại tình cảm của hai chúng ta.

”“Được rồi, hiện tại muội đã nói xong rồi.


” Bạch Trà kéo tay đôi nam nữ tử còn đang mơ hồ lại, để họ nắm lấy tay nhau: “Hai người chính là lưỡng tình tương duyệt, chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.

”Cứ như vậy Tô Yêu Yêu sẽ không phải ôm theo trái tim bị tổn thương nhảy xuống vách đá nữa, Thẩm Trí cũng sẽ không cần cầm lấy kịch bản truy thê hỏa táng tràng rồi hắc hóa, câu chuyện này cũng có thể lược bỏ 2000 chữ phía sau rồi, nhảy thẳng đến kết quả cuối cùng, nam nữ chính tương thân tương ái hạnh phúc trọn đời, đúng là vừa đơn giản vừa hoàn hảo.

Bạch Trà thở dài nhẹ nhõm như thể đã giải quyết xong một chuyện đại sự, nhưng thời gian của nàng không còn nhiều, nàng nâng tay lên vén những sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, mắt nhìn về vách đá không thấy đáy, giọng điệu bâng quơ, thoải mái: “Bây giờ đến lượt ta nhảy xuống vách đá này rồi.

”Thẩm Trí: “Đợi đã!”Bạch Trà không đợi, nàng chạy thẳng về trước, đối mặt với những cơn gió lạnh buốt thổi qua, bạch y lả lướt tung bay như con bướm đang vỗ cánh, nàng nhảy xuống vực.

“Bạch Trà!” Thẩm Trí buông tay Tô Yêu Yêu, hắn ta lao đến vách đá, nhưng bàn tay lại chỉ có thể lướt qua y phục nàng.

Hắn ta không nắm được gì cả.

Tô Yêu Yêu thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng ta cảm thấy tất cả những thứ này giống như ảo giác trước khi chết của nàng ta khi nãy vậy, nhưng gió thổi từ các rìa vách đá là thật, nó thổi từng cơn mạnh mẽ khiến nàng ta thanh tỉnh.

Tất cả những điều này không phải là ảo giác.


Bạch Trà nhảy xuống rồi, tại sao chứ?Tô Yêu Yêu đờ đẫn nhìn bóng lưng của Thẩm Trí, trái tim nàng ta cảm thấy chua xót tột cùng.

Ngoại trừ Bạch Trà quá yêu Thẩm Trí, thì còn có lý do nào khác chứ?***Một ngôi làng vô danh được xây dựng dựa bên dòng sông.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, như thường lệ bên bờ hồ có một nam tử và một tiểu cô nương ngồi câu cá.

Tiểu cô nương búi tóc song nha kế, hình như mới sáu, bảy tuổi, trổ mã xinh đẹp như viên ngọc bích được người ta chạm khắc kỹ càng, vốn dĩ bé gái ngồi bên bờ hồ bên kia xỏ vòng hoa, nhưng vừa nhìn thấy chiếc cần câu của nam tử động đậy dữ dội, bèn hét to: “Ca ca, huynh câu được con cá lớn rồi kìa!”Nam tử thấy niềm vui bất ngờ này cũng rất vui vẻ, y đứng dậy, cực kỳ mong đợi nhìn làn nước: “Nếu là con cá lớn, hôm nay chúng ta có thêm thức ăn rồi.

”Hình như y câu được thứ gì đó khá nặng, cần câu đã bị cong vẹo, mặc dù nam tử này thân thể gầy gò, nhưng sức lực lại rất lớn, chỉ có điều khi cần câu vừa được nâng lên, thứ dưới nước kia cũng bị tuột ra mất, lại rơi xuống dưới.

Bé gái vui vẻ vỗ tay: “Là một con cá lớn màu trắng.


”Nam tử nhìn một lúc, sự hào hứng trong ánh mắt khi nãy đã hoàn toàn biến mất: “Là người, không phải cá.

”Nghe thấy vậy, tiểu cô nương cúi người xuống nhìn, mắt như phát sáng: “Ca ca là một đại tỷ rất xinh đẹp!”Nam tử không còn hứng câu cá nữa, y thu dọn giỏ cá, thuận miệng hỏi một câu: “Có đẹp hơn Thúy Hoa không?”“Còn đẹp hơn Thúy Hoa nhiều.

”Hành động thu dọn đồ đạc của nam tử bỗng ngừng lại, y buông đồ trong tay xuống rồi bước qua, sau khi dừng lại một khoảng, giữ khoảng cách với nữ tử, y bắt chước bé gái ngồi xuống.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi