"Anh có gì muốn nói với em?" Một bộ dáng vẻ cô vợ nhỏ đáng thương bị ủy khuất, Linh Vân bất mãn đặt mông ngồi lên ghế, hai tay nghiêm túc vắt chéo trước ngực, cô ra vẻ bực bội.
"Anh hỏi...Năm ngày trước, em đã đi đâu?" Diệp Ngôn trầm mặt chất vấn.
Giọng điệu nhẹ như bông, nhưng chỉ có anh hiểu, để có thể điềm nhiên bình đạm cất lên câu hỏi này, anh đã nếm trải bao nhiêu mùi đau khổ, bấy nhiêu nỗi căm hờn.
"Đi..." Linh Vân hoang mang nghiêng đầu, mày đẹp nhăn lại, cô chưa kịp nuốt trôi câu hỏi của anh nên phản ứng nhất thời chút chậm chạp.
Phản ứng chậm chạp không phải chỉ là một dạng phản ứng thân thể rất bình thường sao? Nhưng điều này lọt vào mắt Diệp Ngôn, lại trở thành chột dạ cùng trốn tránh.
Chung quy do bệnh đa nghi ăn sâu tiềm thức quá nặng, cộng với lối tư duy đã sớm bị con mắm nữ chính đầu độc, nên dù giờ Linh Vân có làm gì đi chăng nữa, Diệp Ngôn đều đinh ninh rằng cô là kẻ ngoại tình, một kẻ ngoại tình vô ơn, bạc tình bạc nghĩa.
Anh ta là kẻ ngoại tình, thế nên anh nghĩ ai cũng giống anh sao?
"Em đi gặp khách hàng nha." Từ bất mãn dần dần chuyển thái độ không hài lòng, Linh Vân xẵng giọng đáp.
Diệp Ngôn tiếp tục lạnh mặt chất vấn: "Khách hàng nào?"
Khách hàng nào khiến em phải dành đến tận hai tiếng đồng hồ ngồi trên bàn trang điểm?
Là khách hàng nào lại làm em phải cất công ăn mặc xinh đẹp mê người vậy?
Là khách hàng...hay là gian phu của em, Vân?
Trong lòng Diệp Ngôn, lửa giận bùng lên, mạnh mẽ thiêu đốt lý trí anh.
Đáy mắt nhìn gương mặt của cô, nội tâm u ám hẳn, anh thấp giọng, hỏi lại: "Em chắc chắn?"
"Em chắc." Linh Vân cáu càng thêm cáu, âm điệu trả lời nam phụ coi bộ gắt gỏng: "Anh bị làm sao thế? Không phải hôm đấy em nói với anh rồi sao?"
"Hay! Hay lắm" Diệp Ngôn đỏ cả tròng mắt nhìn cô, gương mặt điển trai nay đã mất đi vẻ ôn hoà thường ngày, thay vào đó là sự dữ tợn doạ người đầy xa lạ.
Cầm tập hồ sơ, mở túi, đem đống ảnh chụp quăng mạnh lên mặt bàn, anh cười gằn, giọng điệu hung ác: "Em tự xem chuyện tốt em làm đi."
Ngược lại với dự đoán của người đàn ông, Linh Vân hờ hững đưa mắt nhìn qua đống ảnh lồ lộ nơi mặt bàn kia.
Cô không hề giải thích, cũng chẳng thấy thảng thốt.
Chỉ thấy cô nghiêng đầu, lạnh nhạt: "Anh sai người điều tra em!"
Không phải là câu hỏi, là câu khẳng định.
Diệp Ngôn âm u cười, cay nghiệt: "Nếu không điều tra, làm sao biết được em sau lưng anh đi bao nuôi một tên gian phu đâu!"
Linh Vân đối diện với chỉ trích của anh, lặng lẽ kiềm nén không để lệ nóng trào ra.
Khoé môi hơi trễ xuống, rồi lại mím thật chặt đầy kiên cường.
Bàn tay thon dài xoay xoay một bức ảnh, ánh mắt nheo lại, nhìn nhìn ngắm ngắm.
Dù ngoài mặt đang bi thương muốn chết, song trong nội tâm Kế Hậu không khỏi cười ô hô hai tiếng.
Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của nữ chính quá là đúng ý cô nha.
Nhìn kia, cảnh tượng qua pô ảnh, có bao nhiêu lãng mạn, có bao nhiêu nồng nàn, đèn nến mập mờ bí ẩn, cặp đôi nam nữ ngồi đối diện nhau chung tay nâng chén rượu vang.
Nhục dục cùng gợi tình lưu chuyển.
Bóng lưng nam nhân rắn chắc mạnh mẽ, mười phần khí lực, nữ nhân trong ảnh cười duyên yêu kiều, váy trắng nhu nhược, cổ váy trễ xuống, lộ ra hơn nửa hai hòn thỏ ngọc cong vút ngạo nghễ, loã lồ loá mắt.
Làn da tái nhợt tựa mỹ nhân bệnh ốm yếu, tóc dài búi thấp khoe trọn đôi vai nóng bỏng, cần cổ quyến rũ, xương quai xanh sắc lẻm.
Khoé môi máu cười cười tà mị yêu nghiệt, thè lưỡi liếm liếm thành ly vang đỏ.
Góc quay còn cố tình quay đặc tả thật rõ, ánh mắt người phụ nữ nhìn người đàn ông đối diện, con mẹ nó, phải thốt lên một câu, đúng là một cái hảo bảo bối đại vưu vật.
Rõ ràng là mặc váy trắng thanh thuần, nhìn vào lại không khác gì yêu nữ lẳng lơ dụ dỗ người ta phạm tội.
Câu dẫn cực độ hấp dẫn đến như vậy, hoà thượng thanh tâm quả dục nhìn chỉ sợ còn có chút nhịn không nổi muốn xông tới, huống chi người trước mặt lại là một nam nhân bình thường.
Nhưng chỉ có Linh Vân hiểu, người ngồi đối diện cô khi ấy không phải là nam nhân...
Trong hàng đống ảnh kia, tấm này...khụ khụ, quá đáng nhất, trắng trợn nhất! Linh Vân cảm thấy mình hình như chơi hơi quá tay rồi.
Đáng ra khi ấy, cô nên kéo cổ áo lên cao xíu, không nên để nó tụt xuống phong phanh thế mới phải.
Chậc, nam phụ, đầu anh xì khói rồi kìa!
Thực sự, nhìn nắm đấm tay siết chặt nổi nổi bao đường gân xanh của Diệp Ngôn, Linh Vân vô thức cảm thấy lạnh sống lưng.
Chơi đùa tình cảm thì chơi đùa chứ! Cô sợ nhân lúc không kiềm chế nổi hoả khí, Diệp Ngôn lại khùng lên tát cô cái thì đau chết cô luôn.
Sợ thì sợ, sứ mệnh ngược chết cặn bã cao cả thần thánh vẫn phải hoàn thành.
Linh Vân đặt lại tấm ảnh lên bàn, cắn môi, nhả ra lời biện minh đến chính cô nghe còn không nuốt trôi: "Đều là do góc độ chụp ảnh thôi."
Đoạn, cô ôm bụng, lầu bầu: "Anh lần sau đừng có đa nghi vớ vẩn nữa."
Anh đa nghi?
Là anh đa nghi?
Một câu cuối, hoàn toàn đem dã thú dưới nội tâm Diệp Ngôn vực dậy, cứ thế hận không thể đem ả tiện phụ gặm cắn, xé xác!
Hay cho một câu, là do anh đa nghi!
Hận thù, không cam lòng, ghen ghét...
Diệp Ngôn giơ tay lên, dưới cái nhìn không thể tin nổi của Linh Vân, hung bạo hạ mạnh xuống.
Dâm oa đãng phụ này, tiện nhân đói khát!
Ở nhà ăn mặc kín đáo, không muốn cùng anh thân mật cá nước, ra ngoài cửa liền lắc mông đi tìm nam nhân khác!
Anh là một người chồng khiến cô ghê tởm vậy sao?.