XUYÊN NHANH: NGƯỢC TÌNH


Mối quan hệ về sau giữa Linh Vân cùng Diệp Ngôn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.
Căng thẳng...
Đó là vô cùng căng thẳng, cứ như có một quả bom nổ chậm đang đặt giữa khoảng cách của bọn họ, chưa đến lúc nổ, nhưng một khi nổ, tuyệt đối sẽ là oanh tạc đất trời, rung chấn tứ phương.
Diệp Ngôn không dám chọc thủng ranh giới cuối cùng của mối quan hệ sắp đổ vỡ này, chỉ đành ngày ngày đóng cọc tại bệnh viện chăm sóc cô vợ, vì cô mang cơm, cũng vì cô muộn phiền.
Hôm nay, cũng như bao ngày khác, sau buổi sáng bận rộn với hàng đống văn kiện, cuối cùng Diệp Ngôn cũng hoàn thành xong xuôi những việc quan trọng.

Vân bảo muốn ra ngoài tắm nắng, Diệp Ngôn còn chưa kịp đưa cô ra ngoài thì bỗng có người quen đến thăm.
"Anh cùng chú họ nếu có chuyện công ty cần bàn bạc thì ra ngoài đi dạo chút đi." Linh Vân cười tươi phơi phới nhìn Diệp Ngôn.
Mỗi khi có kẻ thứ ba trong phòng này, thái độ cô đối đãi với anh tựa thuở xưa, cái thuở còn mặn nồng.

Diệp Ngôn thảng thốt, tâm là một mảnh chua xót.

Anh khẽ gật đầu, lại gần, nhân cơ hội trìu mến hôn miếng lên trán cô, dịu dàng: "Vân, vậy tí bọn anh quay lại.

Em..." Ánh mắt hơi dè chừng liếc qua Du Hướng Y: "Em cùng em dâu ngồi đây trò chuyện đi.


Tí bọn anh quay lại."
"Vâng." Linh Vân ngoan ngoãn vâng lời.

Diệp Ngôn nhìn nụ cười đó của cô, nuối tiếc không muốn rời đi.

Nhưng chỉ có anh hiểu, nếu anh không đi, cô khẳng định sẽ càng thêm chán ghét anh.
Hai nam nhân rảo bước khỏi cửa phòng bệnh.

Linh Vân nhìn nữ chính chim cút ngồi co ro trên ghế, cô lười quan tâm, yếu nhược dựa người vào thành giường, nghiêng đầu ngắm cảnh qua cửa sổ.

Cảnh bên ngoài hơi nhạt nhẽo, nhưng so ra còn thú vị hơn nữ chính chim cút.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai tay siết chặt vạt váy, Du Hướng Y ngẩng đầu, khẽ cắn môi: "Tôi...tôi xin lỗi chị...về chuyện trước đó."
"Chuyện nào?" Ồ, nữ chính cuối cùng cũng lên tiếng nha, còn tưởng cô ta chết rồi chứ! Linh Vân hứng chí quay mặt, cười cười không có ý tốt: "Chuyện cô là tiểu tam chen chân vào gia đình tôi hay chuyện cô một chân giẫm hai thuyền anh em Diệp gia?"
A, lại xin lỗi! Bây giờ là thời đại gì đấy? Gây tội ác tày trời giờ chỉ cần nói một câu xin lỗi là chuyện cũ đều cho qua hả?
Ha, là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết!
Nhìn bản cung tâm Bồ Tát hiền đức rộng lượng vậy ư?
"Chị...chị..." Du Hướng Y cà lăm, khó chịu, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy thực nhiều: "Chị vừa có chuyện buồn, đừng nên tức giận!"
"Yo! Em dâu là đang lo lắng cho tôi hả?" Linh Vân giơ tay che miệng, phóng khoáng cười.

Ánh mắt bỡn cợt như tia la de quét quét khắp nơi trên da thịt nữ chính.
Du Hướng Y hoảng hồn, tự cho rằng Linh Vân đang gắng che giấu yếu điểm của mình.

Nhưng lời nói tiếp theo mà người chị dâu như thể đánh nát cái suy nghĩ tự tiện của cô ta, hại cho cô ta lạnh cả người.
"Chỉ là một đứa dã chủng mà thôi!" Linh Vân ghé mặt lại gần nữ chính, mắt đối mắt với cô ta.

Bàn tay cô mơn trớn chiếc bụng bầu của Du Hướng Y thông qua lớp vải, quỷ quái cười: "So với đứa con đã chết đó, chị dâu đây lại hứng thú với đứa con trong bụng em hơn."

"Chị...chị vừa nói gì? Sao chị...chị có thể nói vậy?" Cùng là phụ nữ mang thai, Du Hướng Y đương nhiên hiểu nỗi lòng người mẹ, Linh Vân này đủ máu lạnh khi có thể buông ra những lời tàn nhẫn đó.
"Em dâu!" Thu hồi sắc mặt quái dị, Linh Vân mặt vô biểu tình mở miệng: "Tôi nói đó chỉ là một đứa nghiệt chủng, Diệp Ngôn không xứng làm cha đứa bé, chi bằng nó chết đi, có khi kiếp sau nó còn hạnh phúc hơn đấy!"
"Chị...kinh tởm!" Du Hướng Y phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay năm ngón vào người phụ nữ tệ bạc đang ngồi trên giường kia.

Cô ta coi bộ tức đến độ sắp bùng nổ, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, hận chính mình không thể giết chết đồ tồi Linh Vân: "Chị không xứng mang con của anh ấy!"
"Cô nói gì cơ? Cô muốn mang thai cho cả hai anh em nhà họ Diệp á? Hay tôi nghe lầm nhỉ?" Linh Vân cười càng thêm gợi đòn, trên mặt thiếu điều dán lên mấy chữ "có giỏi thì đánh chết tôi đi nè", đá đểu liếc mắt.
Du Hướng Y hoàn toàn biến thành con bò bị cô dắt mũi, cô ta ưỡn ngực, hiên ngang hùng hổ, lặp to từng câu từng chữ vừa nãy: " Tôi nói chị, chị không xứng mang thai đứa bé của anh Diệp Ngôn."
Linh Vân cúi gằm mặt, bụm miệng nén cười.
Bé chim hoàng yến ngốc nghếch này, dễ hố ghê!
[ Độ hảo cảm của nam phụ dành cho nữ chính: 19%.

]
"Em dâu..." Lúc khi ngẩng mặt trở lại, vành mắt của Linh Vân đã hơi hồng hồng, lệ châu trào khoé mi, cô nhu nhược chớp mắt.

Như thể không thể tin nổi em dâu sẽ nói thế với mình: "Sao em nỡ nói chị như vậy? Chị...chị..."
Rầm!
Diệp Ngôn mở cửa, lao thẳng lên giường, ôm lấy thân hình gầy gò sắp sụp đổ của nàng vợ mình yêu, mặt lạnh căm căm nhìn chằm chằm Du Hướng Y.

Bao nhiêu thiện cảm trong lòng nhoáng cái bay sạch không còn.

"Anh Diệp Ngôn...Em..." Du Hướng Y còn muốn giải thích, thế nhưng nam chính ngoài cửa rất nhanh đã đi vào, hướng Linh Vân trên giường cúi đầu xin lỗi rồi đưa cô ta ra ngoài.
Nam chính nữ chính đã kết thúc bổn mệnh bị lợi dụng, Linh Vân chui vào lòng Diệp Ngôn thầm cười đểu.

Song nước mắt trào tuôn vẫn không ngừng, nước mắt thấm ướt áo ngực anh.

Thân hình cô run rẩy kịch liệt, Diệp Ngôn tâm nổi lên sát khí muốn giết người.

Nhưng người anh yêu vẫn còn không ngừng bi thương...Diệp Ngôn chua xót, vỗ về lưng cô.
"Vân...Ôm anh đi..."
"Ngôn...Tại sao..." Linh Vân nhìn anh, đôi mắt đẹp đẫm nước, đủ để khiến lòng người nát tan: "Em dâu lại nói thế với em? Em không phải là một người mẹ tốt ư?"
"Không...Em rất xứng đáng..." Vân, là do anh tồi tệ!
Là do anh từng phản bội em...
Là do anh đa nghi...
Là do anh...toàn bộ đều là tội lỗi sai lầm của anh...Vân, xin em đừng khóc, anh đau chết mất....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi