XUYÊN NHANH: NGƯỢC TÌNH


"Đệ đệ..." Dung Hành từ đằng xa kêu to, phá thế trẻ che lao tới.

Một tay đỡ lấy đệ đệ, hai chân Dung Hạc rất nhanh liền tê liệt, chàng ta gục mất.
"Vân..." Khoé môi nam nhân mấp máy, sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt dần tan rã, chàng ta đã đánh mất tín ngưỡng của đời mình...
Nhưng một điều đáng kinh ngạc là chàng ta không có cảm thấy phẫn nộ, tức giận...
Không hề...Một chút cũng không...
Ngược lại với tất cả những cảm xúc đó, chàng cảm thấy ôi sao quá sợ hãi, trong sợ hãi lại giãy chết cầu mong...
Nàng biết rồi...phải không?
Nàng biết sự thật hay sao?
Tuy lưỡi dao có độc, nhưng vị trí đâm lại không phải tử huyệt, nàng không nỡ, phải vậy không?
Nàng...không bị mù?
Phải chăng Dung Hạc đã quên những lời lẽ châm biếm mà vừa rồi Linh Vân ban cho chàng?
Đầu óc quay cuồng cố tình nảy sinh hàng vạn câu hỏi.

Thế nhưng lời nói lại chẳng thể tuôn ra khỏi miệng.

Một chữ "Vân" vừa rồi, gần như đã bòn rút mất toàn bộ sức lực của chàng.

Chỉ còn ánh mắt vẫn ánh lên tia giãy giụa khốn cùng.

Đối diện với ánh mắt bi thương đó của nam phụ, Kế Hậu nương nương làm như không thấy, thản nhiên vung quạt cắt đứt cánh tay của một tên chính phái đang vồ vập xông tới.
Máu tươi phản chiếu lại trong đôi mắt trong veo kia.

Khoé môi Linh Vân nở nụ cười thực điềm mỹ.

A! Giết người, khiến nàng hưng phấn muốn điên!
Sau lưng có nguy hiểm!
Dung Hạc trông nàng không bận tâm đến đòn từ đằng sau, đồng tử kịch liệt co rút lại, ngón tay khó khăn động đậy, thế nhưng chàng nào có thể hét lên tiếng.

Tại sao người đàn ông này có thể si tình đến thế? Kể cả khi bị ái nhân đâm cho một nhát, thay vì lo cho thương thế bản thân, chàng ta lại đi lo cho tính mệnh người kia hơn.
"Đệ đệ..." Bắt gặp ánh mắt đệ đệ, Dung Hành không biết nên nói sao nữa.

Thân tâm càng thêm oán hận Linh Vân.

Trong mắt hắn, đệ đệ đã bị ả điên Ma giáo đó lừa lọc, nhưng hắn nào biết, đệ đệ của hắn căn bản là đã thấu rõ người con gái ấy là ai...
Linh Vân đương nhiên sẽ không dễ dàng chết, nàng là trợ thủ đắc lực của vai ác đó.
Uyển chuyển di động thân mình né tránh, Linh Vân nhìn nữ chính đánh lén sau lưng, ngả ngớn bĩu môi nhỏ: "Ây dô, tiểu mỹ nhân, đánh thế là không ổn!"
Dứt lời, nàng nhướn mày, lại tùy ý vung quạt, một đạo hàn quang loé lên, ngực của Sở Y Nhân một nhát bị cắt rách.

Vết cắt khá nông, chảy nhiều máu nhưng không chết.
Linh Vân chém được nữ chính, càng chém càng hăng, tùy ý hạ thủ thêm mấy nhát chém nữa.

Phe hội Ma giáo so ra cũng không kém nàng.

Đánh đánh giết giết củ cải chính phái, mạng người ngã xuống y ngả rạ.
Cơ mà đang đánh giữa chừng, Linh Vân bèn rút lui.

Chỉ có mình nàng cùng Đại Ni là rút.

Mà ngoại trừ Dung Hạc ra, cũng chẳng ai chú ý đến sự chạy trốn đầy hèn hạ này của nàng.
Linh Vân đi trước một bước tại vì nàng rõ, chỉ tí nữa thôi, phe phái Ma giáo sẽ thua thật thảm.

Mặc dù bây giờ bên phản diện đang áp đảo, nhưng nam chính, nữ chính có vầng quang hoàn nhân vật bảo vệ, ắt hẳn sẽ có quý nhân phù trợ.

Nàng không mau chạy đi nhanh mà còn dám lưu lại, khéo tí nữa sẽ bị đánh thành phân heo.
Dung Hạc nhìn theo bóng dáng nàng, giữa vô vạn máu tanh cùng xác chết, mí mắt tuyệt vọng chậm rãi nhắm lại...
Vân...
Chàng muốn hét lên...

Đừng đi...
Đừng bỏ ta mà đi...
...
"Thánh nữ đại nhân, Ngài quả nhiên dự liệu như thần." Đại Ni từ dưới cúi mình, dâng lên ánh mắt cung kính cho người con gái ngồi phía trước.

Cái nhìn này, khác xa hoàn toàn với hồi nhìn hàng giả kia: "Một lúc sau, Khô Mộc lão cùng Hắc Nhai công tử xuất hiện.

Thật không ngờ, sau lưng họ Dung đó lại là hai tên tuổi lớn như vậy."
Khô Mộc lão, Hắc Nhai công tử, hai gương mặt đáng nể của dải đất xám, chính tà không phân, đâu ngờ lại là quý nhân của Dung Hành trong miệng Thánh nữ.
Đại Ni rùng mình, nếu không phải Thánh nữ tiên đoán trước, e hiện giờ bà chỉ còn là một cỗ xác chết.
"Có ai của Ma giáo chạy thoát? Số lượng?"
"Có một vài người của ta cùng Vu hộ pháp thôi.

Số còn lại đều tử vong."
Linh Vân trầm mặc.
Phản diện vẫn là không thắng nổi vai chính.

Cũng may là nàng lỉnh nhanh.

Thế nhưng mà...lửa giận của Giáo chủ, nàng cần phải tìm cách để hứng chịu nó một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
"Đại Ni." Một tay chống cằm, hai chân vắt chéo, Linh Vân ung dung nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đẹp: "Sắp tới xem ra sẽ có một hồi phong ba bão táp đây.

Nhưng trước tiên, ngươi có thể giúp ta một việc được không?"
"Dạ thưa, Thánh nữ dù có bảo tiểu nhân đi chết, tiểu nhân cũng sẽ cam tâm tình nguyện." Đại Ni lại một lần nữa dập đầu với nàng.

Điều này khiến Linh Vân càng thêm vừa ý về lòng trung thực của bà ta.
Nàng phẩy cây quạt, phẩy liên tiếp năm sáu lần.


Nương theo những cú phẩy của nàng, thân hình vạm vỡ của Đại Ni nhoáng chốc đầy rẫy bao vết thương.

Ban đầu bà ta nào có thương, thế nhưng giờ trên người lại xui xẻo bị Thánh nữ rạch ra các vết chém thật sâu, có một số vết còn ảnh hưởng đến tử huyệt.
Thế nhưng bà ta là một tuyệt đại cao thủ bên người Thánh nữ, sẽ không dễ gục.
"Lui xuống đi." Hài lòng coi dáng vẻ thê thảm chật vật của Đại Ni, Linh Vân giở giọng điệu ra lệnh: "Mùi máu trong phòng hơi nồng, ngươi kêu người vào lau dọn mau."
"Vâng, thưa Thánh nữ."
Đại Ni ngoan ngoãn lui rồi.
Linh Vân chầm chậm tới bên bệ cửa sổ, vắt chân ngồi trên đó.

Vạt váy xốc cao, lộ ra đôi chân thon dài câu hồn.

Nàng bễ nghễ ngồi lên bệ, gió mát thổi, mùi máu tanh quấn quýt bên mũi dần dần phai nhạt.
So với Giang Đô, Bắc Trấn quá đỗi quạnh quẽ, giờ trời đã tối, đường xá vắng tanh.
Linh Vân nhớ tới hôm qua...
Giờ này hôm qua nàng đang cùng Dung Hạc bái đường đấy nhỉ?
Chậc...Dung Hạc à, ngươi phải biết rõ, cuộc sống vốn chẳng lường trước điều gì đâu.
Vết thương của Đại Ni sẽ là cái cớ tuyệt vời để hạ thấp sự đa nghi của vai ác.

Linh Vân tưởng tượng đến tương lai về sau, phối hợp với một số tình tiết trong kịch bản.
Chà, máu trong người nàng sôi trào mãnh liệt rồi! Kích thích làm sao! Thú vị làm sao!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi