XUYÊN NHANH: NHÂN SINH HOÀN MỸ



Lãnh Cơ Uyển ngẩn ra, tức khắc cả người nổi lên một tầng da gà, nếu biết hắn có bệnh trước kia nàng nhất định sẽ không giúp hắn một tay.

“Thả ta ra, mặc dù không phải đối thủ của ngươi nhưng ta cũng có thể khiến ngươi không được dễ chịu.


Lời này của Lãnh Cơ Uyển không phải nói ngoa, thật sự đánh lên cho dù có thua nàng cũng có thể bỏ chạy, hơn nữa nàng còn có sư phụ.

An Tử Phong nghe vậy, sắc mặt không hề biến hóa, ánh mắt một mực rơi trên người Lãnh Cơ Uyển.

Thật lâu sau, cánh tay đè chặt lên người nàng, ngón tay thon dài như ngọc xoa nhẹ khuôn mặt, hơi hơi cúi đầu để sát vào tai, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, hạ giọng tràn ngập từ tính nói: “Không vội, có dễ chịu hay không chúng ta cởi sạch y phục chậm rãi thử là được.



Tiếng nói vừa dứt, trên mặt nam nhân ngoài xe ngựa lộ rõ vẻ kinh sợ, hiển nhiên không tin lời này cư nhiên xuất phát từ chủ tử của mình.

“Ngươi! Vô sỉ!”
Lãnh Cơ Uyển tức giận trừng mắt nhìn hắn, cả người dùng sức thoát khỏi cánh tay của hắn, mắt thấy mình sắp thành công, nàng không chút do dự vung lên cánh tay hướng thẳng về phía nam nhân bạch y.

Một đòn vừa ra Lãnh Cơ Uyển đã mang theo bảy thành lực đạo, nhưng còn chưa rơi trên người của hắn, An Tử Phong thuận tay kéo nàng một cái, lập tức một quyền rơi vào hư không.

Còn không để Lãnh Cơ Uyển kịp phản ứng, An Tử Phong bàn tay nắm bả vai nàng đột nhiên dùng sức, thân thể nàng không chịu khống chế hướng tới hắn ngã xuống, bị hắn đặt dưới người đè chặt lên thân của nàng, còn không quên kéo xuống màn xe ngựa.

Đám người bên ngoài đồng thời quay mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn cùng hướng ra phía ngoài đi xa hơn mười bước, chia thành tám hướng vây quanh xe ngựa.

“Vội vàng như vậy? Là không nhịn được sao?” An Tử Phong cúi đầu nhìn nàng.

Giãy giụa không được mà mắng chửi cũng không xong, Lãnh Cơ Uyển hạ mí mắt, không có lên tiếng mà quay mặt sang một bên, ý tứ không muốn cùng hắn nói chuyện, đối với người như hắn tốt nhất vẫn không nên phản kháng nếu không chỉ càng làm hắn nổi lên thú tính.

Tuy nhiên nàng còn đánh giá thấp nam nhân này.

An Tử Phong thấy nàng bày bộ dáng lạnh nhạt, hứng thú trong mắt không hề giảm đi, khẽ nhếch môi, một bàn tay đặt lên đai lưng, hơi dùng sức một chút liền đem đai lưng của nàng mở ra, khiến y phục phân tán.

Lãnh Cơ Uyển thấy thế, trong lòng thấp giọng nguyền rủa một tiếng, âm thầm cắn chặt răng.

Tiết trời còn lạnh, nàng ngay cả ba lớp đều xuyên qua, chẳng qua bị người mở ra đai lưng mà thôi, bên trong còn có một lớp áo mỏng, thậm chí còn có áo yếm, nam nhân này muốn nhìn cũng nhìn không tới cái gì!
Bất quá lời nói tuy là thế, nhưng trong lòng vẫn thập phần khó chịu!

An Tử Phong nhìn xem nữ tử trước mặt, bị chính mình mở ra đai lưng, lúc này ánh mắt của nàng tràn ngập lửa giận, không biết vì cái gì, bộ dáng này của nàng lại khiến cho hắn cảm thấy thú vị.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tà dị, ánh mắt từ trên mặt nàng rơi xuống, dừng trên xương quai xanh trắng nõn hơi lộ ra của nàng, đến khi nhìn thấy hai đại bạch thỏ trước ngực phập phồng theo hơi thở, thần sắc của hắn liền biến đổi.

Lãnh Cơ Uyển nhận thấy ánh mắt nóng rực của nam nhân, sắc mặt liền đen lại, khóe miệng cứng ngắc, nhưng khiến nàng hoảng sợ nam nhân này vậy mà không có ý định ngừng lại, bàn tay tiếp tục đặt lên y phục.

Nàng bị thất kinh không nhẹ, cuối cùng nhớ đến một câu Hạ Cúc từng nói, nàng khẽ thấp giọng, thanh âm ẩn ẩn vài phần nũng nịu.

“Lần đầu của ta! Mong ngươi điểm nhẹ.

” Vì để tăng thêm hiệu quả, nàng còn cố nặn ra một giọt nước mắt.

Quả nhiên Hạ Cúc không có lừa nàng, một chiêu vừa rồi thật là có hiệu quả.

Trông thấy An Tử Phong ngây người, Lãnh Cơ Uyển liền nhanh chóng đẩy hắn ra, mũi chân điểm nhẹ, lưu loát rời khỏi xe ngựa, dựa theo con đường phi thẳng về phía trước.

Đảo mắt một cái khoảng cách của hai người đã giãn ra chục thước, đột nhiên Lãnh Cơ Uyển cảm thấy phía sau có một đạo ánh mắt lạnh băng như đao dừng trên cơ thể của mình.

Nàng quay đầu nhìn lại.

Vừa lúc đối diện với con ngươi sắc bén của An Tử Phong.

Lãnh Cơ Uyển nở nụ cười, nâng tay lên, hướng về phía hắn phất phất tay, sau đó xoay người rời đi rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của hắn.


“Chủ tử có cần đuổi theo không, người này thân phận không rõ chỉ sợ cùng với đám người lúc trước là một.


An Tử Phong trầm mặc không đáp, nửa ngày sau mới lạnh nhạt nói một câu: “Không cần, thực lực của nàng không kém, cho dù có đuổi theo ngươi cũng không phải đối thủ của nàng, hơn nữa ta đã biết người đến do ai phái tới nàng cùng bọn họ không có quan hệ.


“Chủ tử, việc này! ”
Lời còn chưa ra đã thấy An Tử Phong nâng tay cắt đứt.

“Đi thôi, chuyện này ngươi không cần bận tâm.


“Rõ, chủ tử!” Nam nhân hắc y cung kính đáp lại.

An Tử Phong thu hồi tâm tình, cả người dựa vào vách xe, cánh tay chống đầu nhìn ra ngoài, trong mắt nhiều thêm một tia nghiền ngẫm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi