XUYÊN NHANH: NHÂN SINH HOÀN MỸ



An Tử Phong cười lạnh, không có để tâm đến lời nói của nàng, thanh âm lạnh nhạt vang lên: “Khẩu khí không nhỏ, trước hết thắng ta rồi hãy nói.


Vừa dứt lời, An Tử Phong cưỡi trên chiến mã phóng thẳng đến trước người Lãnh Cơ Uyển, trường thương trong tay khẽ động, một đòn không chút do dự rơi trên người nàng.

Lãnh Cơ Uyển thấy vậy, cũng không có ý định tránh né, vội vàng thúc dây cương Tuyệt Ảnh, siết chặt trường thương, cánh tay vung lên đón lấy trường thương của hắn.

Nhưng khác với những đối thủ trước kia, nàng có thể dựa vào lực đạo hơn người để dễ dàng chiến thắng, tuy nhiên đối với nam nhân này lại mơ hồ để lộ ra một tia chật vật.

“Đương!” Thanh âm binh khí va chạm vang lên, An Tử Phong nhẹ nhàng đem trường thương của nàng hất ra.


Tiếp đó một thương quét ngang, tiếng gió gào thét, cuốn bay đầu tóc Lãnh Cơ Uyển, trường thương cuối cùng ở một khắc chuyển về phía trước, ngăn lại trường thương của nàng.

“Đương, đương, đương!”
Hai người ra tay đều không lưu lại một chút khí lực, thời gian qua thực lực của nàng đã tiến bộ rất nhiều, ban đầu Lãnh Cơ Uyển còn rơi vào thế hạ phong, nhưng càng về sau trường thương trong tay càng thêm vững vàng thành thạo, An Tử Phong dáng vẻ không còn cao ngạo như trước, thần sắc hiện rõ vẻ nghiêm nghị.

Tuyệt Ảnh cũng không chịu thua kém, hí lên một tiếng, đợi đến khi trường thương trong tay hai người chạm vào nhau, nó liền dùng sức húc mạnh vào chiến mã của An Tử Phong.

Nhân cơ hội, Lãnh Cơ Uyển thu lại trường thương, từ bên hông rút ra bội kiếm, mũi chân điểm nhẹ, từ trên lưng Tuyệt Ảnh nhảy lên không trung, một kiếm xuất ra kèm theo thanh âm xé gió.

An Tử Phong sắc mặt khẽ biến, chiến mã dưới chân có chút lảo đảo, nhất thời không kịp chống đỡ, nhanh chóng từ trên lưng ngựa rời đi, tránh khỏi một kiếm của nàng.

Tuy nhiên Lãnh Cơ Uyển lại không có ý định ngừng tay, kiếm chiêu thu về, âm thầm vận chuyển nội lực, trường kiếm nâng lên, chém thẳng về phía An Tử Phong.

Chớp mắt một đạo kiếm khí đã phóng tới trước mặt của hắn, An Tử Phong mắt thấy không thể né tránh, cánh tay khẽ động, trường kiếm xuất ra, một đạo kiếm khí theo đó bắn ngược ra ngoài.

Ầm!
Hai loại kình đạo chèn ép lẫn nhau, cuối cùng nổ tung, làm cho không gian chấn động từng hồi.

Lãnh Cơ Uyển lùi lại sau hai bước, giảm bớt đi một phần lực đạo, ánh mắt lẳng lặng nhìn về An Tử Phong, nhất thời không có tiếp tục làm ra hành động.

“Ngươi rất lợi hại, là ta xem nhẹ ngươi.

” An Tử Phong lau đi vết máu trên mặt, thần sắc đạm mạc, không nhìn ra một tia cảm xúc.


Lãnh Cơ Uyển không đáp, bàn tay bất giác siết chặt trường kiếm, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

An Tử Phong khóe miệng nâng lên, đặt trường thương sang một bên, tay phải đặt lên bội kiếm, một kiếm vừa ra hướng thẳng về phía Lãnh Cơ Uyển.

So với thương, kiếm pháp của hắn càng lợi hại hơn một điểm.

Một kiếm này không nhanh, nhưng khí thế bàng bạc, giống như thiên địa mênh mông cuồn cuộn, theo đường kiếm sụp đổ xuống dưới.

Nhất kiếm, xé rách hư không, khí thế ầm ầm như vũ bão.

Trong nháy mắt, Lãnh Cơ Uyển cảm thấy trên người như bị bao phủ một tầng hàn khí, thời gian giống như ngừng lại, mà nàng không cách nào thoát khỏi một kiếm kia.

Một bên Viên Hầu cùng binh lính đồng thời lui lại một bước, bọn họ căn bản không chịu nổi uy thế, chỉ còn cách đứng ở phía xa theo dõi hai bóng dáng mơ hồ.

Tuy nhiên trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, bọn họ cơ hồ chưa bao giờ gặp qua Tĩnh Vương chân chính ra tay, có thể khiến Tĩnh Vương nghiêm túc, hiển nhiên vị Lãnh tướng này cũng không phải hạng người đơn giản.

“Ong!”
Hàn quang lóe lên, Lãnh Cơ Uyển trường kiếm trong tay đột nhiên có chuyển biến, hơn nữa vừa ra tay đã là toàn lực.

Trong một hô hấp đã đâm ra mười một kiếm, đáng tiếc mười một kiếm này đều bị khí thế mênh mông cuồn cuộn đánh bay, còn chưa chạm đến liền thu trở về.

Cuối cùng, kiếm thứ mười hai đâm ra, một kiếm của An Tử Phong đã tới trước mặt, Lãnh Cơ Uyển cước bộ thay đổi, kiếm trong tay không lùi mà tiến tới.


“Đương!”
Song kiếm chạm vào nhau, hai người đồng thời thu thế bay về phía sau năm bước, An Tử Phong bàn chân vừa chạm đất, nhanh chóng ổn định cước bộ, một kiếm cực nhanh đâm về phía Lãnh Cơ Uyển.

Lãnh Cơ Uyển trở tay không kịp, lực đạo gia tăng đến cực hạn, thân mình vội vàng né tránh sang một bên.

Tuy nhiên, An Tử Phong dường như đã đoán được ý định của nàng, kiếm chiêu vừa ra nửa đường đột nhiên có sự thay đổi, đi sát qua má Lãnh Cơ Uyển, mang theo một sợi máu tươi.

“Ngươi thua!” An Tử Phong nhướn mày, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

Lãnh Cơ Uyển đứng yên bất động, nhìn xem mũi kiếm chỉ vào người, trong lòng có hơi thất lạc.

Một kiếm vừa rồi đã là chiêu thức mạnh nhất của hai người, vậy mà lại không thể thắng được Tĩnh Vương, xem ra là nàng vẫn quá nóng vội.

Tuy nhiên một tia thất lạc rất nhanh liền biến mất, nàng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười thiên kiều bá mị, có lẽ từ khi đặt chân đến thế giới này đây chính là nụ cười vui vẻ nhất của nàng.

“Không, người thua là ngươi mới đúng.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi