XUYÊN NHANH NHẬT KÝ BẢO MẪU CỦA NHẤT CA


Các thiếu nữ đều đã lùi lại về sân khấu của mình.

Lúc này có một thân ảnh màu đen từ từ bước xuống ở trên lầu hai.

Nàng mặc bộ xiêm y màu đen, hoàn toàn nổi bật trong đám thiếu nữ diện váy trắng tinh khôi.

Và tất nhiên nàng cũng đang mang một khăn lụa che mặt.

Lập Thiên vừa nhìn thấy thiếu nữ thì ánh mắt sáng lên, rời khỏi chỗ ngồi đi tới gần hơn.

"Xin chào các vị khách nhân đã đến thăm Thần Tiên Lâu ngày hôm nay."
Giọng nói trong trẻo vang lên từ thiếu nữ vừa mới xuất hiện:
"Nghe nói các quý công tử đây đều là khách của Tứ hoàng tử lần đầu đi tới nơi này.

Mạn phép mời các quý công tử ngồi xuống để tiểu nữ giới thiệu sơ qua luật lệ ở đây."
Trên bốn chiếc bàn được đều có rượu và thịt mà hồi nãy các thiếu nữ đem ra, nhưng ai nấy đều không động đũa mà chỉ chăm chú nhìn lên dàn mỹ nữ phía trên.

"Thưa các quý công tử, Thần Tiên Lâu của tiểu nữ chỉ có một mục đích duy nhất, khiến thực khách vui vẻ như thần tiên.

Tiểu nữ xin được phép nhấn mạnh một điều rằng đây không phải là thanh lâu, mà chỉ là một tửu lâu.

Chúng tiểu nữ có quyền từ chối bất kỳ hành động vượt mức nào."
Lúc lời nói của nàng kết thúc thì dàn mỹ nhân trắng lệ cũng rời khỏi trong ánh mắt tiếc nuối của đám nam nhân.

"Màn biểu diễn vừa rồi chỉ là mở màn cho hôm nay.

Ngay sau đây Thần Tiên Lâu sẽ tiếp tục lên món.

Mong quý thực khách ngon miệng."
Thiếu nữ nói xong liền nhanh chóng lui khỏi sân khấu.


Đám công tử lúc này, ai nấy đều tò mò hỏi han Chính Tử Khanh:
"Tứ hoàng tử, rốt cuộc thì chơi gì ở nơi này a? Không phải thanh lâu, lại không được hành động vượt mức, khác nào được ngắm không được sờ?"
"Mỹ nhân trước mặt lại không được chạm khác nào tra tấn?"
Nam chính rót rượu vào chén, lại nâng ly lên mỉm cười:
"Các ngươi cứ từ từ.

Chút nữa ta đây, sẽ trình diễn cho các ngươi xem một lần.

Luật lệ ở đây là nữ nhân có quyền từ chối, nhưng từ chối hay không lại là do các ngươi đấy."
Tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên, chỉ có điều, tiếng nhạc lần này khác hẳn với giai điệu du dương mà bọn hắn thường nghe.

Nhịp điệu nhanh hơn, xen lẫn tiếng trống dồn dập, mang lại cảm giác vui tươi, mới mẻ.

Các thiếu nữ tiếp tục xuất hiện với đồ ăn trên tay, nhưng so với lần đầu nhìn thấy thì khung cảnh trước mặt càng nóng bỏng và táo bạo hơn rất nhiều.

Các nàng đều chỉ đang mang yếm ngực ngắn ngủn, lộ ra vòng eo thon nhỏ quyến rũ và cả bờ vai gợi cảm.

Làn da ai nấy trắng như bông tuyết, khiến đám nam nhân chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực.

Thiếu nữ cầm trên tay đĩa đồ ăn, theo từng điệu nhạc bắt đầu nhảy nhót, những điệu nhảy vô cùng lạ lẫm, chân váy cắt xẻ táo bạo, đôi chân thon dài trắng trẻo từng bước di chuyển đến đám công tử đang ngẩn người.

Sau khi đặt đồ ăn xuống bàn, những bàn tay xinh đẹp đưa lên phía trước, nam tử mơ mơ hồ hồ được các nàng dẫn lối trong điệu nhạc.

Vậy nhưng khi có ai đó đưa tay định chạm đến nơi tư mật thì các nàng đều sẽ nhanh chóng mà lui ra, sau đó lại xáp đến gần trêu ghẹo đối phương.

Cảm giác lúc xa lúc gần như đang nhóm lửa trong lòng nam nhân.

Riêng mình Lập Thiên là không một thiếu nữ nào dám lại gần, một mình hắn chuyên tâm dùng thử đồ ăn, vị giác quen thuộc khiến hắn ngẩn người.

Khi đám công tử đã không chịu nổi, muốn mặc kệ ôm lấy mỹ nhân thì tiếng nhạc đã kết thúc, các nàng ấy lại nhanh chóng rời đi.

Chỉ có mỹ nữ trong lòng Chính Tử Khanh là đang e ấp ở lại vòng tay của hắn.

Điều này khiến cho đám công tử còn lại đều bất mãn vì dục vọng vừa được nhen nhóm:
"Tứ hoàng tử, mấy nàng ấy đều thật kiêu ngạo."
"Haha… ta đã nói ở đây không phải thanh lâu, các ngươi muốn bắt được đến tay thì phải chịu nương theo các nàng ấy.

Các ngươi nãy giờ có ai chịu nhảy cùng mấy nàng ấy chưa?"
"Nhảy múa? Đây không phải việc mà nữ nhân mới làm sao?"
"Khác với nhảy múa, cái này gọi là khiêu vũ.

Nói chung là các ngươi muốn mỹ nhân thì hãy nhún nhường một chút.

À… đừng ai dại dột mà cưỡng ép nhé.

Có chuyện xảy ra đừng có gọi ta đấy.

Bây giờ… ta đi vui vẻ đây."
Chính Tử Khanh nói rồi ôm mỹ nhân trong ngực đi lên lầu hai trong ánh mắt ghen tỵ của đám công tử.

Lần thứ ba các thiếu nữ che mặt xuất hiện trong bộ trang phục nóng bỏng, đã có người không chịu được mà bắt đầu động tay động chân cưỡng ép.


Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì thì cảm giác đau đớn truyền đến bàn tay.

Từng người một bị thân ảnh màu đen đánh ngã rồi ném ra ngoài một cách không thương tiếc.

Lã Bân nhìn hành động dứt khoát của thiếu nữ giống như mama ở đây mà trợn mắt.

Cái tay hắn cũng không dám động linh tinh nữa.

Hắn bắt đầu thử học theo động tác của thiếu nữ.

Nàng để cho hắn ôm eo mình, còn tay thì vòng qua cổ hắn, khoảng cách giữa hai người lúc này là con số không.

Đôi mắt thiếu nữ trong sáng, lấp lánh như ánh sao nhìn hắn một cách say sưa.

Lã Bân có thể tưởng tượng được dưới lớp vải lụa này nhất định là một gương mặt tuyệt sắc giai nhân.

"Nàng tên là gì?"
"Tỷ tỷ dạy không thể cho nam nhân biết tên một cách dễ dàng."
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ như gãi vào con tim nhộn nhạo của hắn.

"Vậy… phải làm sao ta mới được biết tên và thấy mặt nàng?"
"Ừm… nếu khúc nhạc sau ngài lại đến nhảy với ta.

Ta sẽ cho ngài biết tên."
Trước khi rời đi, thiếu nữ qua lớp vải che mặt, đặt lên má Lã Bân một nụ hôn.

Người ta nói thứ không dễ dàng có được thì càng khiến nam nhân muốn chinh phục hơn.

Khi Lã Bân chờ đợi cơ hội tiếp theo thì thiếu nữ váy đen lại xuất hiện mời bọn họ rời đi vì đã đến giờ đóng cửa.

Ngoài Tử Khanh thì có thêm hai người nữa được ôm mỹ nhân ở lại, còn tất cả đều bị tống cổ ra ngoài.

Lã Bân tức giận, đập cửa ầm ầm nhưng chẳng ai thèm để ý.

"A… Ta chưa thấy nữ tử thanh lâu nào kiêu ngạo như vậy đấy."
"Thật là… hồi nãy ta chỉ mới được ôm thân thể mềm mại kia một chút thôi."
"Người cũng thật thơm, thật muốn nhìn xem gương mặt các nàng sẽ xinh đẹp nhường nào."

Trong đám người xôn xao bàn tán chỉ có Lập Thiên là nhìn cửa với vẻ mặt đăm chiêu.

Hắn nhìn sang Doãn Tiêu ở phía sau lưng:
"Thiếu nữ áo đen đó, ngươi có thấy quen quen không?"
"Bẩm hoàng tử, nàng ta che mặt nên thần không thấy rõ."
"Haizz… bỏ đi."
Lập Thiên quay sang hô to với đám công tử đang nhốn nháo hết cả lên:
"Các ngươi mau đi uống rượu với ta.

Chỗ này có gì vui đâu mà bàn tán nhiều vậy?"
"Tứ hoàng tử, người như ngài không hiểu được."
"Bây giờ bọn ta không đi uống rượu với ngài được đâu.

Chúng ta phải tìm nơi giải quyết khó chịu thân thể đã."
"Tứ hoàng tử là khách quen thì không nói, nhưng mà hai người kia cũng thật may mắn."
"Ngày mai chúng ta lại tới.

Nhỉ?"
Nhưng mà đã để bọn chúng phải thất vọng rồi, bởi vì sau đó bọn hắn được Chính Tử Khanh thông báo rằng, đó là nơi mà mười ngày mới mở một lần.

Vì thế mà cả đám chỉ có thể thất vọng chờ đợi.

Đến nam chính cũng không hiểu tại sao phải kéo dài kế hoạch này ra như vậy.

Hắn than thở với Thập Nhất:
"Công Bộ Thượng Thư lại mới hỏi ta việc cây cầu sao rồi."
"Ngài trả lời như ta dặn rồi chứ?"
"Rồi… nhưng mà Diêu Miên, ông ta thật sự sẽ về phe của ta sao?"
"Tất nhiên… thứ mà ngài và ta đang làm là để cho ông ta nhìn mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi