XUYÊN NHANH: NỮ CHÍNH VAI PHẢN DIỆN SAU KHI MAX LEVEL


Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Sở tổng, anh cùng Quý Uyển Vi thật sự..."
Đây là lần thứ ba trong hôm nay Sở Giang Thu bị người ta hỏi về chuyện này, mấy ngày nay hắn đều bị không ít người chỉ trỏ, hắn thậm chí còn nghe thấy nhân viên ngầm thảo luận, nói hắn là hiệp sĩ tiếp mâm*.
*Hiệp sĩ tiếp mâm: Tiếp mâm, lúc đầu được dùng để hình dung cổ phiếu, khởi nguồn sớm nhất trong các giao dịch trên thị trường chứng khoán, nhưng sau lại cũng như nhiều thành ngữ khác, do có một ý nghĩa tương tự mà bị quần chúng liên tưởng, sau đó rơi vào hoàn cảnh éo le từ cao sang rớt xuống dân dã: tiếp mâm, hiện tại cũng có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa tiếp lấy cục diện rối rắm.

Và người "trúng thưởng mua một tặng một" này được gọi là "hiệp sĩ tiếp mâm".
Quý Uyển Vi bên kia càng khiến cho hắn đau đầu.
Quý Uyển Vi xuất ngoại mấy năm, hắn cố tình chặn tất cả tin tức có liên quan đến cô, cho nên cũng không quá rõ ràng cô ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lần này cô trở về, hắn chủ động đề qua hai lần, nhưng đều bị cô ngắt lời và gạt chuyện này đi.
Ai có thể ngờ, đột nhiên tuôn ra nhiều chuyện như vậy....
Những việc này ở trên mạng sức ảnh hưởng có lẽ không bằng minh tinh, độ truyền bá cũng không lớn, qua mấy ngày liền dừng.
Nhưng truyền ra ở trong vòng, hắn đều sẽ trở thành đối tượng bị chê cười.
"Ơ, đó là Quý tiểu thư sao?" Đột nhiên có người nhìn về phía cửa vào, có chút kinh ngạc, đại khái không nghĩ tới cô còn có tâm tình tham gia yến hội.
Sở Giang Thu ngước mắt nhìn về phía bên kia, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó không phải là Quý Uyển Vi.
Là Tống Di.
"Hình như không phải Quý tiểu thư....!sao có thể giống như vậy, Quý gia cũng không có hai cô con gái....!Không phải là con riêng ở ngoài chứ?
"không có khả năng, Quý lão gia cùng phu nhân tình cảm tốt như vậy, sao có thể có con gái riêng."
Có người không quen biết Tống Di.
Nhưng cũng có người nhận ra.
Dù sao thì trước đó Sở Giang Thu đã từng mang Tống Di đi gặp qua vài người.
"Giang Thu, cậu kêu cô ta tới?" Người đàn ông cầm rượu vang đỏ khong biế từ chỗ nào dính một thân mùi nước hoa, đi đến chỗ Sở Giang Thu bên kia.

Sở Giang Thu giọng điệu cứng ngắc: "Không phải."
"Các người cãi nhau?" Người đàn ông cười: "Cũng đúng, sau khi Quý Uyển Vi trở về, cậu còn chỗ nào lo cho cô ấy.

Nhưng mà cô ấy cũng lợi hại, chuyện lần trước đó, cô ấy không những không có bị ép đến suy sụp, ngược lại còn nhân cơ hội xoay người, tôi đã nói cô ấy không đơn giản..."
.....
.....
Hoa Vụ đi theo Phùng Lệ bồi rượu, không phải, là gặp người, tổng này tổng nọ, kêu đến nỗi miệng cô sắp bốc khói.
Trong số đó còn có rất nhiều—
"Tống Di tiểu thư, cái chương trình kia tôi cũng đã xem." Người đàn ông đầu hói mặt đầy thịt mỡ kia, cười đến có chút đáng khinh: "Là người rất thú vị."
"Không nghĩ tới Chu tổng còn có thể chú ý đến Tống Di của chúng tôi." Phùng Lệ véo Hoa Vụ một cái, "Còn không mau kính Chu tổng, xin Chu tổng về sau chiếu cố một chút."
Khóe miệng nhỏ của Hoa Vụ khẽ mấp máy.
Phùng Lệ không đợi cô mở miệng nói mấy chữ tôi đến là để bồi rượu sao?, thấp giọng nói, "Làm cho qua đi, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội."
Hôm nay Phùng Lệ đưa cô tới, tất nhiên cũng không phải để cô tới bồi rượu.
Nhưng mà gặp người, mở rộng mối quan hệ vẫn rất cần thiết.
Hoa Vụ: "Xin Chu tổng chiếu cố nhiều."
"Dễ nói, dễ nói." Chu tổng không chút nào che giấu mà đánh giá cô, "Mỹ nhân như Tống Di tiểu thư, khẳng định sẽ chiếu cố thật tối.

Có cơ hội, cũng có thể cùng Tống di tiểu thư giao lưu, trao đổi một chút hứng thú và sở thích."
Hoa Vụ không biết nghĩ cái gì, đột nhiên cười rộ lên, "Tôi có một cái kỹ năng đặc biệt.
"A?" Chu tổng thực sự cảm thấy hứng thú, "Là cái gì?"
Phùng lệ thấy cô cười có chút biến thái, mi tâm nhảy thình thịch, cắt lời hai người, cùng Chu tổng hàn huyên hai câu, nhanh chóng lôi kéo cô rời đi.

Hoa Vụ lúc đi ngang qua Chu tổng, đột nhiên chủ động thò lại gần, nói nhỏ hai chữ.


Chu tổngsống lưng cứng đờ.

Trong đầu không tự chủ được hiện đầu đề đã từng được truyền bá rầm rộ khắp nơi, bốn chữ phản sát kẻ bắt cóc được phóng to vô tận.
*Phản sát kẻ bắt cóc: giết ngược lại tên bắt cóc, nhưng trong nguyên tác có thêm từ "bốn chữ", nên giữ nguyên không edit lại cho đúng bốn chữ nhé.
Hắn đột nhiên cảm thấy bên tai có chút lạnh, như là bị rắn độc quấn quanh.
......!
......!
Thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi giữa buổi tiệc, Hoa Vụ thoát khỏi Phùng Lệ, cầm một ly rượu, còn chưa uống được một ngụm đã bị người ta cướp mất.

Cô nhìn theo thì thấy vị nam chính kia bày ra khuôn mặt tuấn tú đen kịt, bình tĩnh nhìn vài giây, nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.

Nhìn qua Sở Giang Thu trải qua thật sự không tốt a......!
Sở Giang Thu sắc mặt càng đen, thừa dịp không có người chú ý bọn họ, lôi kéo cô đi về hướng phòng nghỉ, "Đi theo tôi."
Hoa Vụ không có phòng bị, bị Sở Giang Thu lôi tới hành lang.
Hoa Vụ tránh khỏi hắn, "Sở tổng, động tay động chân, lễ nghĩa của anh ở đâu?"
Sở Giang Thu: "???"
Sở Giang Thu: "Cô còn nhớ rõ hiệp ước của tôi và cô không?"
"Hiệp ước....." Hoa Vụ tạm ngừng xuống, cô đều đã quên này rồi, công việc trước kia đâu cần để ý tới hiệp ước gì, chuyện bội ước gì đó đương nhiên cũng không hay làm.
Không đúng......!Hoa Vụ chợt nảy ra một ý tưởng, "Sở tổng, thỏa thuận mà chúng ta ký kia hẳn là không hợp pháp đi."
Sở Giang Thu: "......"
Hoa Vụ tiếp tục: "Thỏa thuận bất hợp pháp, đó chính là không có hiệu lực."

Sở Giang Thu: "......"
Sở Giang Thu bị hai câu này của Hoa Vụ làm cho sững sờ.
Hắn không nghĩ tới, cô sẽ cùng chính mình thảo luận vấn đề không hợp pháp của thỏa thuận, hình như có chỗ nào đó không đúng...
Sở Giang Thu áp xuống quỷ dị dưới đáy lòng, cười lạnh nói: "Tống Di, cô sẽ không cảm thấy tôi không biện pháp khác giúp cô hiểu rõ hiện thực chứ?"
Thỏa thuận có hợp pháp hay không căn bản không quan trọng.

"Như thế nào? Phong sát* tôi?"
*Phong sát: Phong sát được hiểu là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng như diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ,...!không được tham gia các hoạt động nghệ thuật do vướng phải scandal hoặc mắc một lỗi lầm cực lớn, không thể tha thứ được.
"Cô hiểu thì tốt, muốn ở trong cái vòng này, cô tốt nhất nên nghe lời một chút." Sở Giang Thu hiển nhiên đối địa vị của chính mình rất có lòng tin, phong sát một tiểu minh tinh, cũng chỉ là một câu nói.

Hoa Vụ âm dương quái khí nói: "Anh không phải đều có Quý Uyển Vi, anh còn nhắm vào tôi làm cái gì? Chẳng lẽ Sở tổng còn muốn một chân đạp hai thuyền*?"
*Một chân đạp hai thuyền: yêu hai người một lúc.
Lời này dừng ở trong tai Sở Giang Thu, tự động đem hành vi khác thường của cô kết luận thành cô ăn dấm của Quý Uyển Vi.

Tự nhận nhìn thấu chân tướng - Sở Giang Thu, càng thêm tự tin: "Tống Di, chúng ta đổi một nơi khác nói."
Hoa Vụ như suy tư gì, "Sở tổng, anh không thể gây khó dễ cho tôi như vậy được, anh......!không thích Quý Uyển Vi nữa, mà thích tôi sao?"
Sở Giang thu thiếu chút nữa không giữ được biểu tình.
"Tôi thích cô?"
Hoa Vụ đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Thật xin lỗi, tôi không thích anh, hy vọng Sở tổng không cần lại quấn lấy tôi."
Nói xong, không đợi Sở Giang Thu phản ứng lại, cô xoay người liền chạy vào bên trong.

"Tống......"
"Giang Thu?" Sở Giang Thu quay đầu liền thấy Quý Uyển Vi đứng ở cách đó không xa.

Quý Uyển Vi trang điểm quá tỉ mỉ, nhìn qua cũng không có nhiều tiều tụy.

Cô hiển nhiên nghe thấy được câu cự tuyệt kia của Hoa Vụ, biểu tình có chút khó coi.


"......"
Sở Giang Thu làm sao còn không rõ, Hoa Vụ chính là cố ý.

Quý Uyển Vi là vài ngày chưa thấy được Sở Giang Thu, có chút lo lắng, hỏi thăm được hắn hôm nay sẽ đến nơi này, cố ý lại đây tìm hắn.

Ai biết sẽ gặp được tình huống vừa rồi.

Quý uyển Vi đáy lòng bất an, Sở Giang Thu chẳng lẽ vẫn sẽ thích Tống Di sao? Cô không có cách nào thay đổi tất cả chuyện này......!
Cô hiện tại nên làm cái gì? Cùng hắn cãi nhau một trận?
Không......!
Như vậy sẽ chỉ làm Sở Giang Thu nhớ tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, ngược lại làm mọi chuyện trở nên càng khó giải quyết.

Cho nên.....
Quý Uyển Vi rất nhanh đã cẩn thận suy nghĩ xong, cô nhìn Sở Giang Thu, đáy mắt chậm rãi bốc lên hơi nước, cũng không mở miệng nói chuyện, trực tiếp xoay người chạy.

Sở Giang Thu nhíu mày, theo bản năng mà đuổi theo hai bước, sau đó dừng lại.

Quý Uyển Vi cảm thấy lấy sự quan tâm của Sở Giang Thu với cô, khẳng định sẽ đuổi theo, đến lúc đó cô lại nghĩ cách giải thích chuyện cô cùng với họa sĩ kia.

Ai biết Sở Giang Thu căn bản không đuổi theo.

Quý Uyển Vi đứng ở chỗ ngoặt, xác định Sở Giang Thu thật sự không đuổi theo, vẻ mặt tức khắc liền tối sầm lại.
====
Nốt chương này, mai không có chương đâu~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi