XUYÊN NHANH: NỮ CHÍNH VAI PHẢN DIỆN SAU KHI MAX LEVEL


Văn Ẩn không nghĩ phản ứng của Hoa Vụ, cúi đầu đi về phía trước, muốn tìm cơ hội vứt bỏ cô.
Hắn đi mãi đột nhiên phát hiện cô không nói chuyện nữa.
Văn Ẩn quay đầu nhìn về phía sau, đằng sau chỉ có đèn đường mờ nhạt, lặng im không tiếng động chiếu sáng đường đi, một bóng người cũng không có.
Đi rồi?
Văn Ẩn kéo mũ xuống, vội vàng rời đi.
......
......
Hoa Vụ đột nhiên rời đi, là bởi vì cô nhớ tới thân phận của mình bây giờ là nữ chính, hình như không cần lôi kéo quan hệ cùng với thế lực đối địch của nhân vật chính.
Văn Ẩn.
Con riêng của Sở gia.
Lúc mẹ hắn còn chưa sinh hắn ra, đã mang theo hắn đi tha hương, ở nước ngoài gả cho một đại gia.
Cha dượng có gia nghiệp lớn, nhưng hắn không phải ruột thịt, phía trên còn có con trai cả do vợ cũ của cha dượng sinh ra.
Vì quyền thừa kế, cái người anh không có quan hệ máu mủ kia của hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Thế là Văn Ẩn liền chạy về trong nước.
Ai ngờ lại ngoài ý muốn biết được thân phận thật của mình.
Sau đó dựa theo thiết lập, bắt đầu nhằm vào nam chính.
Hoa sương mù cảm thấy loại người này nếu có thể phát triển thành tiểu đệ của mình, khối lượng công việc kia của cô sẽ được giảm mạnh.
Đáng tiếc......
Hiện tại cô là nữ chính.
Cần phải lòng mang chí lớn, trái tim hướng về ánh sáng.
Hoa Vụ cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, quay đầu liền quên sạch sẽ.
Mà Sở Giang Thu quả nhiên nói lời giữ lời, thật sự muốn phong sát cô.
Một bộ phim của cô còn chưa bắt đầu quay đã trực tiếp muốn cùng cô hủy hợp đồng.

Còn có một show tống nghệ*, cũng để cho cô tạm thời không cần đi, thậm chí một kỳ đã quay kia, đều phải trực tiếp cắt đi.
*Show tống nghệ: Chương trình truyền hình.
Quảng cáo, hoạt động gì đó càng không cần phải nói.
Thật vất vả góp nhặt một chút nhiệt độ, mắt thấy đã sắp tiêu hao gần hết.
Phùng Lệ biết công ty không thể vì cô mà đi đắc tội Sở Giang Thu, cho nênkhả năng lớn nhất chính là trực tiếp từ bỏ cô, kịp thời ngăn chặn tổn hại.
Làm người đại diện, cô chỉ có thể nghe theo sắp xếp của công ty.
Phùng Lệ nhớ đến khoảng thời gian này ở chung, chuẩn bị lại đi khuyên nhủ cô.
Cô mở cửa đi vào, đã nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình buồn ủ rũ nằm liệt ở trên ghê sô pha, đúng tiêu chuẩn tê liệt của Cát Ưu*...
*Cát Ưu: Diễn viên Trung Quốc, xuất hiện trong tập 17, 18 của bộ phim sitcom "I Love My Home".

Sau bộ phim này hình ảnh Cát Ưu nằm được sử dụng rộng rãi để diễn tả sự "suy đồi".

(Cái này ở giữa chương tóm tắt ngắn thôi, chi tiết hơn thì có thể sẽ bổ sung sau ở cuối chương."
"Cô như này giống bộ dạng gì!"
Phùng Lệ nhịn không được quở trách cô: "Tôi đã sớm nói cho cô biết, không thể đắc tội với người không nên đắc tội, cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, có thể đấu với người ta sao? Có khi chết như thế nào cô cũng không biết."
Hoa Vụ yếu ớt nói: "Đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra đồng cỏ."
"......"
Phùng Lệ có chút tức giận: "Cô là đốm lửa nhỏ sao? Cô chính là cỏ khô!"
Lời nói của Phùng Lệ từ trước đến nay vốn mạnh mẽ, Hoa Vụ đều không có cơ hội chen vào nói, cô dứt khoát không chen vào nữa, tùy ý Phùng Lệ biểu diễn.
Phùng Lệ nói nửa ngày, không nhận được bất kỳ đáp lại nào, vừa thấy thì người ta đã ngủ thiếp đi rồi.
Ba —
Hoa Vụ bừng tỉnh.
"Nói xong rồi?"
"......"

Phùng Lệ đau não, nói khô cả họng, người ta thì rất tốt, hoàn toàn không nghe.
Phùng Lệ đặt mông ngồi xuống, thấy trong ấm trà thủy tinh trên bàn ngâm mấy hạt kỷ tử*, cô rót cho mình một cốc làm dịu cổ họng.
*Kỷ tử: thuộc họ quả mọng, thường xuất hiện trong các bài thuốc Đông y nhờ nhiều công dụng đối với sức khỏe, bao gồm tăng cường miễn dịch, đẹp da...
Có lẽ là quá tức giận, hoàn toàn không có phát hiện mùi không đúng lắm, sau khi uống được một ngụm trực tiếp phun ra.
Cô trợn tròn mắt, "Cái này cái gì?"
Hoa Vụ mở đôi mắt đen nhánh, nói rõ ràng: "Trà dưỡng sinh."
"???"
Nếu như không phải trong miệng còn lưu lại mùi rượu nồng nặc, Phùng Lệ chắc chắn sẽ tin.
Cái này gọi trà dưỡng sinh?
Đây là trà dưỡng sinh của môn phái nào!
Cô cho rằng rót vào trong ấm trà, thả mấy viên kỷ tử, nó chính là dưỡng sinh sao?
Ngay khi Phùng Lệ sắp tức điên, chuông cửa vang lên.
"Ai vậy!" Nộ khí của Phùng Lệ còn chưa có biến mất, xông đến cửa hét lớn một tiếng.
Ngoài cửa yên tĩnh mấy giây, "Xin chào, xin hỏi là nhà của Tống Di Tống tiểu Thư có phải không?"
Phùng Lệ quay đầu nhìn người trên ghế sô pha, "Gọi đồ ăn ngoài?"
Hoa Vụ đứng lên, giẫm lên dép lê loẹt quẹt, loẹt quẹt đi ra mở cửa.
Một phút sau, Hoa Vụ đóng cửa lại, cầm một túi văn kiện thật dày đi vào, nhét vào trong tay Phùng Lệ, ngữ khí cực kỳ giống tổng tài bá đạo: "Cô chọn đi."
"???" Phùng Lệ mở túi văn kiện ra, rút ra mấy quyển kịch bản ở bên trong.
"???"
Hoa Vụ an ổn nằm lại trên ghế sô pha, hừ lạnh một tiếng, "Cô cho rằng cả cái thế giới này đều phải vây quanh Sở Giang Thu hắn sao?"
Phùng Lệ: "???"
Phùng Lệ hít sâu một hơi, "Cô tìm quan hệ chỗ nào?"

"Cô quản nhiều như vậy làm cái gì, để cô chọn thì chọn đi."
"......"
Ai mới là nghệ sĩ?
Phùng Lệ qua loa mở kịch bản ra, phát hiện có hai cái kịch bản đều là chế tác lớn.

Mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng nhìn cũng là không tệ.
Phùng Lệ không biết Hoa Vụ tìm quan hệ chỗ nào, nhưng cô cảm thấy lấy năng lực của Sở Giang Thu, nói không chừng sẽ bị người chặn lại.
Kết quả mãi cho đến khi tiến tổ, Hoa Vụ vẫn bình yên vô sự.
"Chị Tống Di, có người tìm chị."
Hoa Vụ vừa kết thúc cảnh quay, liền có người đến tìm cô.
"Ai?"
Người báo tin nói: "Hắn nói hắn họ Lương."
Lương......
Đặc trợ kia của Sở Giang Thu?
Hoa Vụ ra ngoài xem quả nhiên nhìn thấy Lương đặc trợ đứng ở trước xe, thấy cô ra, lập tức phất tay.
Hoa Vụ chậm rãi bước qua, trước tiên nhìn vào trong xe, ghế sau có người.
Lương đặc trợ rất có mắt nhìn kéo cửa xe ra.
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, xoay người lên xe.
Cô liếc mắt nhìn Sở Giang Thu toàn thân lộ ra vẻ Ta không dễ chọc, "Sở tổng, tìm tôi làm cái gì?"
Sở Giang Thu cẩn thận quan sát hai mắt của cô.
Bọn họ đã không gặp mặt trong một khoảng thời gian.
Từ sau khi cô trở về từ nước ngoài, thay đổi càng lúc càng lớn......
Hiện tại hắn cảm thấy người trước mặt, hắn cũng sắp không nhận ra.
Dường như Tống Di trước kia chỉ là cô giả vờ.
Nếu cái này là thật, Sở Giang Thu không thể không nói, kỹ thuật diễn của cô quả thật không tồi.
Sở Giang Thu đè xuống các loại cảm xúc phức tạp, lạnh mặt hỏi: "Cô tại sao biết Lăng Du?"
Giới giải trí này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Tống Di chỉ cần không có phạm phải sai lầm đại kỵ nào, đa số người sẽ để cho hắn một cái mặt mũi, nhưng hắn xác thực không có khả năng một tay che trời.

Hắn không nghĩ tới, cô sẽ khiến Lăng Du chống lưng cho cô.
Lăng Du là ai?
Ai mà không biết bọn hắn không hợp?
Hoa Vụ rất khó chịu cái giọng điệu này của Sở Giang Thu, tự nhiên cũng không cho sắc mặt tốt, cứng rắn nói: "Đây là chuyện của tôi, cùng Sở tổng có quan hệ gì?"
Sở Giang Thu cười lạnh một tiếng, "Cô cho rằng cô dựa vào Lăng Du, liền có thể kê cao gối mà ngủ?"
Hoa Vụ: "Sở tổng, tôi rất hiếu kì, anh vì cái gì mà cứ phải níu lấy tôi không bỏ?"
Sở Giang Thu còn chưa kịp mở miệng, Hoa Vụ lại nói: "Sở tổng, anh có phải di tình biệt luyến, thích tôi? Đừng thích tôi, không có kết quả."
"Cô đừng có tự mình đa tình!"
Lần này Sở Giang Thu phủ nhận rất nhanh.

Hắn làm sao có thể thích cô!
Từ lúc mới bắt đầu, cô chính là một thế thân!
Nhưng mà bởi vì......!Bởi vì cô không bị khống chế, hắn không thích cảm giác này.
"Đã như vậy, tôi không cảm thấy chúng ta còn có cái gì để nói.

Về sau tôi đi đường dương quan của tôi, anh đi cầu độc mộc của anh." Hoa Vụ đẩy cửa xe ra.

"Đúng rồi, tôi lại nói cho anh biết một chuyện."
Hoa Vụ cúi người, đối đầu với ánh mắt của Sở Giang Thu: "Anh gặp được tôi, thật ra đều là Quý Uyển Vi âm thầm sắp xếp."
Sở Giang Thu âm thanh trầm xuống: "Cô nói cái gì?"
Hoa Vụ: "Sở tổng thật cảm thấy hai người giống nhau, sẽ trùng hợp như vậy để anh gặp phải sao?"
====
Càng ngày càng thiếu nghị lực.

Nói không ra chương nhưng tay vẫn gõ chữ.
Ngủ ngon~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi