XUYÊN NHANH: NỮ CHÍNH VAI PHẢN DIỆN SAU KHI MAX LEVEL

Chương 26


Hoa Vụ liên tiếp có hai bộ phim đại bạo*, công ty đương nhiên sẽ không bạc đãi cô nữa.
*Đại bạo: Phim nổi, lượng người xem rất lớn.
Lần này điều kiện gia hạn hợp đồng cũng không tệ, Phùng Lệ đều cảm thấy rất tốt.
Ai biết người ta nói một câu, cô không có ý định gia hạn hợp đồng.
"Tôi cảm thấy mình nên ra ngoài xem một chút, không thể giới hạn ở đây." Hoa Vụ nắm tay, một bộ dạng muốn đi ra ngoài lang bạt.  
"......"
Với nhiệt độ hiện tại của cô, Phùng Lệ tin rằng có không ít công ty sẵn sàng ký hợp đồng với cô.
Nhưng...
Nhiệm vụ của Phùng Lệ chính là thuyết phục Hoa Vụ gia hạn hợp đồng.
Nhưng Hoa Vụ tựa như đã hạ quyết tâm muốn đi ra ngoài lưu lạc...!không phải, lang bạt, rất khinh thường đối với điều kiện gia hạn hợp đồng do công ty đưa ra.
"Cô bây giờ có chút nhiệt độ, nhưng có thể có được điều kiện như vậy, cũng không có mấy nhà.

Cho dù có, quy mô cũng không thể so sánh được với công ty chúng tôi, nhận phim chắc chắn cũng không thể so sánh với công ty chúng tôi."
Hoa Vụ cứng đầu nói: "Tôi có thể tự mình tìm kịch bản."
Phùng Lệ đại khái là nhớ tới lúc trước cô ấy cầm kịch bản, để cho cô tùy tiện chọn.
Cô tin rằng cô ấy thực sự có thể tự mình tìm kịch bản...
Vốn cho rằng nhiệm vụ này có thể hoàn thành một cách dễ dàng.
Ai biết được nó lại khó khăn như vậy!
"Tống Di, cô không gia hạn hợp đồng với công ty, liệu có nghĩ tới công ty có thể chèn ép cô không."
Hoa Vụ liếc cô một cái, "Cô nhìn Sở Giang Thu lúc trước muốn phong sát tôi mấy ngày gần đây như thế nào, công ty dũng cảm như vậy?"
"......"
Tình huống cụ thể của Sở Giang Thu là gì thì cô cũng không quá rõ ràng, nhưng đúng thật là từng nghe người ta nhắc tới, vị Sở tổng kia sống không được như ý.

Chuyện này có liên quan gì đến cô ta?
Hoa Vụ giống như biết Phùng Lệ đang suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ ngực, "Tôi làm.

"
Giọng điệu kia kiêu ngạo như đang khoe thành tích huy hoàng của mình.
"???"
Phùng Lệ nghĩ đến hotseach trong khoảng thời gian đó, cô cùng Lăng Du tự giải quyết, căn bản không cần công ty nhúng tay vào.
Lăng Du và cô có qua lại...
Mà Lăng Du và Sở Giang Thu là đối thủ một mất một còn...
......
......
Uy hiếp không thành, Phùng Lệ bị uy hiếp ngược lại cũng rất đau đầu.
Phùng Lệ bảo trợ lý đi đóng cửa phòng họp lại, tung chiêu cuối cùng.
"Cô có điều kiện gì có thể đưa ra, tôi đi nói chuyện với công ty, cho cô nhân cơ hội này lấy được điều kiện tốt nhất."
Hoa Vụ đột nhiên cười một cái: "Điều kiện tôi đưa ra đều có thể đáp ứng?"
Đáy lòng Phùng Lệ "lộp bộp" một chút, có loại cảm giác bị lừa.
Nhưng lời đã nói ra, Phùng Lệ chỉ có thể cắn răng nói: "Cô nói xem, chỉ cần hợp lý, tôi đều giúp cô!"
Hoa Vụ hăng hái, lấy ra một tờ giấy, đặt trước mặt Phùng Lệ.
Phùng Lệ: "..."
Quả nhiên là đã sớm chuẩn bị xong!
Phùng Lệ tức giận thành thói quen, hít sâu một hơi, mở ra tờ giấy kia ra.
Chỉ thấy dòng đầu tiên liền dùng chữ in đậm viết —— đừng gọi tôi đi tiếp rượu nữa!
"..." Đúng là không cho qua được!! Đã nói bao nhiêu lần, giữ gìn các mối quan hệ riêng, không phải là bồi rượu!!

Một trang giấy được viết kín nhưng khi Phùng Lệ nhìn xuống, phần lớn đều là yêu cầu cố ý gây sự của cô, không liên quan một chút nào đến lợi ích.
Ví dụ như —— sau khi hoàn thành công việc, không thể quản cô khi nào tan tầm.
Ví dụ như —— không thể gọi cô tham dự sự kiện không cần thiết đứng trên sân khấu, cô không muốn bị cọ nhiệt.
Phùng Lệ: "..."
Công ty là thảm như thế nào mà phải dựa vào sức nóng của cô ấy chứ!!
Phùng Lệ thở ra một hơi, yêu cầu tuy rằng nhiều, nhưng không liên quan đến quá nhiều lợi ích, công ty hẳn là sẽ không cự tuyệt.
"Tôi sẽ tranh thủ đến công ty, cô chờ tin tức.

Mấy ngày nay cô không có lịch trình gì thì nghỉ ngơi thật tốt, tuần sau cô có một chương trình tống nghệ, sau đó có một sự kiện trao giải."
"Tôi đi trao giải cho người ta?"
"Cô mơ à?" Phùng Lệ tức giận: "Cô ngay cả giải thưởng cũng chưa từng nhận, còn đòi làm người trao giải.

"
"..." Hoa Vụ không có tí sức lực nào dựa vào lưng ghế, ủ rũ nói: "Vậy tôi đi làm gì.

"
Phùng Lệ mỉm cười: "Bạn đi theo."
Hoa Vụ: "..."
Cô như này là không lễ phép!
......
......

Gần đây Văn Ẩn rất bận rộn, cha Sở bên kia giao cho hắn không ít nhiệm vụ, còn muốn đấu trí dũng cùng Sở Giang Thu.
Hôm nay thật vất vả mới không có việc gì, hắn chuẩn bị trở về một chuyến.
Lúc trước cha Sở bảo hắn ở Sở gia, nhưng hắn cảm thấy Sở gia bất tiện, cho nên ở bên ngoài còn thuê một căn phòng.
"Tống tiểu thư?" Văn Ẩn vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy người ngồi xổm trước cửa nhà mình.
"Cuối cùng anh cũng trở về, mau mở cửa."
"......"
Văn Ẩn vừa mở cửa vừa hỏi: "Tống tiểu thư sao lại tới nơi này?"
Hoa Vụ còn đi vào trước cả hắn, thuần thục kéo tủ giày ra tìm một đôi dép lê: "Để tôi nghe anh báo cáo công việc."
"..." Tôi là cấp dưới của cô sao? Còn báo cáo công việc...
Văn Ẩn hít sâu một hơi, đóng cửa đi vào phòng, rót cho cô một cốc nước, "Cô không bận sao? Vẫn còn thời gian tự mình đến chỗ này của tôi tôi.

"
"Gần đây nghỉ ngơi."
Văn Ẩn Ồ một tiếng, trực tiếp báo cáo công việc cho cô.
Hai ngày trước, dưới sự can thiệp của hắn, Sở Giang Thu đã cãi nhau cùng với nhân viên đắc lực của hắn.
Một hạng mục quan trọng trong tay hắn, hiện tại cũng xảy ra một số vấn đề, cha Sở cảm thấy biểu hiện gần đây của hắn rất không tốt, trực tiếp mắng hắn trong buổi họp.
Dự án đó bây giờ cũng nằm trong tay anh ta.
"Nghĩ biện pháp, đem hạng mục này nhét lại cho Sở Giang Thu."
"Tại sao?" Dự án kia xảy ra vấn đề, là nguyên nhân của Sở Giang Thu, dự án không có vấn đề gì.

Làm tốt, sẽ có chỗ tốt.
"Anh nghe tôi là được."
"...Được."
Văn Ẩn không biết Hoa Vụ lấy được tin tức từ nơi nào, nhưng mỗi lần cô nói đều đúng mục tiêu, sẽ luôn giúp hắn tránh được nguy hiểm, đạt được lợi ích lớn nhất.
Hai người nói xong chính sự, Hoa Vụ cũng không có ý rời đi, ngược lại nằm trên sô pha, còn tự nhiên hơn cả hắn.
Nhà của ai vậy?

Văn Ẩn từ giữa trưa còn chưa ăn gì, tự mình đi ăn chút mì.
Chờ hắn đi ra, phát hiện Hoa Vụ đang xem bộ phim mới của cô đang phát sóng.
Tự mình xem phim của mình không xấu hổ sao?
Anh không có thời gian xem toàn bộ, thỉnh thoảng sẽ lướt được một ít đoạn cắt, chỉ dựa vào những đoạn cắt đó, có thể nhìn ra, cô quả thật rất thích hợp với vai đó.  
Văn Ẩn liếc mắt nhìn màn hình TV: "Sắp đến đại kết cục rồi sao?"
"Ừm."
"Kết cục cuối cùng là gì?"
"Tôi chết."
"Tại sao?"
"..." Hoa Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái, Văn Ẩn còn tưởng rằng cô muốn nói lý do gì đứng đắn lắm, kết quả cô lại nói một câu: "Để qua thẩm duyệt.

"
Hai nữ chính đại diện cho một sáng một tối, nhân vật một đường đen tối này của Hoa Vụ nhất định phải chết.
Văn Ẩn cũng không xem kịch bản, không biết rốt cuộc nói cái gì.
Nhưng trong bữa ăn, thuận tiện nhìn thấy đại kết cục.
Kết thúc hay nhất đúng là có thể lấy cái chết của nữ chính.
Trốn thoát không phù hợp với chính sách của nhà nước, mà ăn cơm nhà nước hay là hát trong nước mắt ở phía sau song sắt sẽ phá hư toàn bộ cảm giác mà bộ phim đem lại cho người xem.
Kết thúc phim vẫn còn vang lên thì Văn Ẩn đột nhiên nghe thấy Hoa Vụ hỏi: "Chuyện của mẹ anh, điều tra rõ ràng chưa? "
"......!Rồi."
"Có hứng thú nói không?"
"......"
Năm đó cha Sở quen mẹ của Văn Tử Nam sau khi kết hôn.
Nhưng Văn Tử Nam cũng không biết hắn có gia đình, thậm chí ngay cả con cũng đã vài tuổi.
Văn Tử Nam còn tưởng rằng mình gặp chân mệnh thiên tử, toàn tâm toàn ý yêu cha Sở.
Ai biết được sẽ có một ngày sẽ bị người ta tìm tới cửa, nói bà cướp chồng của người khác..

Chương 27

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Là cha Sở lừa gạt Văn Tử Nam.

Nhưng hình như tất cả đều biến thành sai lầm của Văn Tử Nam, những lời chỉ trích đó đều biến thành Văn Tử Nam không đúng, quyến rũ cha Sở.

Mẹ Sở Giang Thu tìm tới cửa, xảy ra va chạm với Văn Tử Nam.

Không ai nghĩ đến lúc đó mẹ Sở Giang Thu đang mang thai.

Lúc xô đẩy, Văn Tử Nam lỡ tay đẩy mẹ Sở Giang Thu ngã xuống, đứa nhỏ không giữ được.

Sau khi phá thai, tâm trạng thay đổi rất nhiều, không kịp thời điều dưỡng tốt cơ thể.

Sau đó, thần kinh của mẹ Sở Giang Thu có chút loạn... không bao lâu sau thì thân thể đã không còn tốt, bệnh một trận không dậy nổi, kéo dài tới mấy năm sau thì rời đi.

Sở Giang Thu cảm thấy tất cả đều do cha Sở cùng Văn Tử Nam gây ra.

Hắn oán hận cha Sở.

Càng oán hận Văn Tử Nam cùng với đứa con riêng của bà.

......

......

Lúc trước Văn Tử Nam không phải chủ động ra nước ngoài mà là bà không còn cách nào khác, mẹ của Sở Giang Thu không ngừng sai người trả thù bà.

Bà cũng không dám ở lại trong nước nữa.

Sau khi ra nước ngoài, ở nước ngoài, không có người quen còn mang thai, cuộc sống trôi qua vừa túng thiếu vừa gian khổ.

Nhưng vì nuôi đứa nhỏ này, Văn Tử Nam đều nhịn qua.

Mãi cho đến khi bà gặp cha nuôi của Văn Ẩn...

Vào những ngày tồi tệ, Văn Ẩn cũng chưa từng thấy Văn Tử Nam toát ra bao nhiêu bi thương, nhưng thay vào đó là những ngày tốt đẹp hơn thì hắn lại nhìn thấy bà thường xuyên khóc.

Khi đó, Văn Tử Nam đang suy nghĩ người bà thích hay là hối hận vì không biết rõ người đó?

Văn Ẩn không biết.

Hắn chưa bao giờ hỏi.

"Anh không hận Sở Thiên Hùng?"

Văn Ẩn trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi lên tiếng: "Tôi cũng không biết có nên hận hay không."

Nếu như không có Sở Thiên Hùng phong lưu, bi kịch của mẹ Văn Ẩn và Sở Giang Thu cũng sẽ không xảy ra.

Hắn cũng sẽ không phải chịu đựng nhiều khổ cực từ khi còn nhỏ như vậy.

Nhưng cảm giác bị Hoa Vụ không trâu bắt chó đi cày*... khiến mức suy nghĩ của hắn về Sở Thiên Hùng bị giảm bớt.

*Không trâu bắt chó đi cày: là bắt người khác làm việc không phù hợp với khả năng, gây khó dễ cho người khác.

Luôn luôn cảm thấy mình bị buộc phải làm việc.

Hoa Vụ vỗ bả vai hắn, "Không có việc gì, mặc kệ có hận hay không, trước tiên giành được gia sản đến tay, có tiền anh liền có quyền nói chuyện. Sau đó lại suy nghĩ về vấn đề này cũng không muộn."

"......"

Đây rồi! Chính là cảm giác này!

Hoa Vụ lại vỗ bả vai hắn, đoán trước nói: "Anh yên tâm, chỉ cần anh nghe tôi, tôi cam đoan có thể khiến cho anh kế thừa Sở gia."

Văn Ẩn: "..." Tôi cảm ơn cô nhé.

"Lúc trước cô lại ở bên cạnh Sở Giang Thu làm thế thân?" Văn Ẩn nghĩ không ra điểm này.

Với tính tình này của cô, làm sao có thể đi làm thế thân cho người ta.

"Bởi vì... yếu đuối? "

"......"

Tại sao mỗi câu trả lời của cô đều nằm ngoài dự đoán của mình.

"Bây giờ cô không yếu sao?"

"Tôi nói thật với anh vậy." Hoa Vụ hắng giọng, "Thật ra là lúc tôi đi vào trong núi sâu quay phim, nhặt được một cái nhẫn, bên trong có hình một ông cụ... này, sao anh lại đi?"

"Bên kia có phòng khách, cô không đi thì sang bên kia ngủ. Nếu cô rời đi thì nhớ đóng cửa lại. "

Phanh——

Cánh cửa đóng lại không thương tiếc.

Hoa Vụ: "..."

Đối xử với ân nhân như thế này à!

......

......

Công ty nhanh chóng đồng ý các điều kiện của Hoa Vụ, bởi vì đối với công ty, nó không phải là một điều kiện.

Cô không có bất kỳ ý kiến gì về việc phân chia lợi ích thì cô nói cái gì chính là cái đó.

Miễn là cô có thể kiếm tiền, cô chính là bảo bối.

Sau khi ký xong hợp đồng, đãi ngộ của Hoa Vụ liền được nâng lên.

Cô có đoàn đội của riêng mình, còn được cả xe.

Có ba trợ lý!

"Đây là đãi ngộ đỉnh lưu sao?" Hoa Vụ bày ra dáng vẻ của nữ minh tinh, cực kỳ vui mừng.

Cảm thấy như mình đang tiến gần hơn với chuyện hoàn thành công việc.

Trợ lý đi theo cô theo cô từ lúc trước lá gan rất lớn: "Chị Tống Di, chị vẫn còn cách đỉnh lưu xa lắm."

Hoa Vụ suy sụp trong tức khắc, ủ rũ đi ghi hình chương trình.

Sau khi ghi hình chương trình tống nghệ thì đến lễ trao giải.

Nhân vật trong "Phong Hành Ký" đã được đề cử giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Nhưng Phùng Lệ cảm thấy hy vọng không lớn, đó là một nhân vật phản diện.

Nhân vật phản diện rất khó để giành giải thưởng.

Hơn nữa những người khác được đề cử, biểu hiện cũng không tệ, cho nên cô cảm thấy Hoa Vụ chính là đi theo đến.

Ai biết được ngày trao giải, giải thưởng này thật đúng là trao cho Hoa Vụ.

Câu đầu tiên của Hoa Vụ khi lên sân khấu phát biểu chính là: Người đại diện của tôi nói tôi đi theo đến đây.

Phùng Lệ thiếu chút nữa một hơi không lên.

Phùng Lệ đầu óc đều là —— tôi có thù oán gì với nghệ sĩ của tôi.

Tức giận đến Phùng Lệ không bao lâu liền đem Hoa Vụ đóng gói đưa vào đoàn làm phim, cô không muốn nhìn thấy cô nữa!

Sau khi nhận một bộ phim nữ chính, kịch bản Phùng Lệ đưa cho cô cơ bản đều là của nữ chính.

Nhưng...

Hoa Vụ cảm thấy thách thức thật lớn.

"Đạo diễn đều mắng người như vậy?" Lúc bị mắng, Hoa Vụ nhỏ giọng bát quái cùng nam diễn viên bên cạnh cũng bị mắng.

Nam diễn viên im lặng: "Chị ơi, kỹ thuật diễn cảnh phía trước của chị không tốt lắm, em có đắc tội với chị ở đâu không, chị đang trả thù em phải không? "

Hoa Vụ: "Không có nha."

Nam diễn viên: "Vậy tại sao chị lại làm thế?" "

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ cười một chút, quyết định thản nhiên đối mặt với bão táp: "Chịu mắng đi."

Nam diễn viên: "..."

Diễn xuất của Hoa Vụ lúc tốt lúc xấu, không chỉ đạo diễn chịu không nổi, ngay cả fan cũng có chút chịu không nổi.

Kịch bản mới nhận, đều nói cô không chuyên nghiệp, có chút nổi tiếng đã bắt đầu giảm sút.

Hoa Vụ vẫn rất cứng đầu, tỏ vẻ có đang nghiêm túc làm việc.

Cũng may cô ở trong chương trình tống nghệ đều không có vấn đề gì, duy trì phong cách đặc biệt của cô.

Cứng đầu lại gian xảo.

Lần nào cũng muốn đem tổ tiết mục tiễn đi.

......

......

Sau khi Phùng Lệ phát hiện ra vấn đề, đã đăng kí cho cô một lớp học.

Hoa Vụ không hiểu, sao cô lại đi lên con đường vừa đi làm vừa đi học này.

Mỗi ngày gió tới, mưa đi... nhưng không thấy gì tiến bộ.

Không phải là cô ấy không chăm chỉ.

Giáo viên nói rằng cô rất nỗ lực.

Nhưng cô nỗ lực vô ích thôi.

Cô ấy là một loại...

Giáo viên miêu tả, trên người cô có một loại khí chất đặc biệt của nhân vật phản diện, khiến người khác nhìn cô sẽ cảm thấy cô chính là một nhân vật phản diện.

Sau khi huấn luyện thất bại, Phùng Lệ đại khái là cũng buông tha, bắt đầu tìm kịch bản đặc biệt cho cô.

Kịch bản không khó tìm, nhưng nhiều nhân vật không quá nổi bật.

Hoa Vụ ngực đảm bảo: "Không sao, tôi có thể tự mình thay đổi." "

Phùng Lệ: "..."

Cô thực sự là một kho báu.

Phùng Lệ không biết Hoa Vụ nói như thế nào để khiến cho đạo diễn cải biên, dù sao chỗ cô cũng không biết diễn, toàn bộ đều thay đổi —— còn làm cho người ta cảm thấy hợp lý còn diễn rất khá.

Cuối cùng dường như là thiết kế dành riêng cho cô.

Vấn đề là những nhân vật này cô diễn đều không có lặp lại.

Mỗi nhân vật đều có những đặc điểm riêng khiến người ta nhớ đến, sẽ không làm cho người ta cảm thấy cô diễn xuất như một.

Cô biểu diễn cho người xem đến N loại vai phản diện khác nhau.

Phùng Lệ rất tin tưởng, kỹ năng diễn xuất của cô bị lệch.

"Chị Tống Di, chị có suy nghĩ đến việc đổi nghề làm biên kịch không?" Trợ lý dò hỏi.

"Sao các người cứ luôn muốn chị đổi nghề?" Hoa Vụ nhíu mày: "Chị là người có mục tiêu."

Trợ lý: "Mục tiêu của ngài là gì?"

"Đứng đầu giới giải trí."

Trợ lý cười trộm: "Em thấy chị chỉ có thể đứng đầu vai phản diện."

"Đó cũng là đứng đầu."

"..."

"Chỉ cần là đứng đầu, chị đều không chê."

"..."

====



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi