Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Mấy tiểu đệ lôi kéo Mạch ca đi sang bên cạnh họp nhỏ.
“Mạch ca, không bằng để cô ta gia nhập đi, dù sao chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ cô ta gây chuyện sao? Chờ sau khi tìm được vật tư lại giải quyết cũng không muộn.”
“Đúng vậy đó với Mạch ca, em thật sự đói đến không chịu nổi nữa rồi.”
“Cô ấy gia nhập, chúng ta cũng không tổn thất cái gì. Chúng ta đều là một đám đàn ông, còn sợ cô ta sao?”
Mạch ca cùng đàn em thảo luận một lúc thì trở lại bên Hoa Vụ.
“Cô thật sự muốn gia nhập với chúng tôi?”
Hoa Vụ nở nụ cười chân thành, khí phách nói: “Tất nhiên!”
“…… Được rồi, tôi sẽ cho cô gia nhập.”, Mạch ca nói: “Cô có gì kỹ năng gì?”
“……”
Hoa Vụ trầm mặc, chỉ vào Lý Hợp đang lui ở một góc cách đó không xa: “Không bằng tôi giúp các người giết hắn đi! Chuyện tốt thành đôi!”
Lý Hợp: “???” Từ này có thể dùng ở chỗ này??
Mạch ca vội vàng sai người ngăn cản thiếu nữ đang phấn kích chuẩn bị đi qua, cắn răng nói: “Không cần!”
Hoa Vụ tiếc nuối, bộ dạng có chút không cam lòng: “Đây là sở trường của tôi.”
Mạch ca: “…”
Cô là đang làm cái gì!!
……
……
Mấy con zoombie lang thang trên đường, làn da của bọn chúng xám xịt, dưới lớp da còn nguyên vẹn, có thể nhìn thấy một ít đường vân màu đen, dường như mạch máu của chúng chuyển sang màu đen.
Virus zoombie bộc phát như thế nào, bọn họ cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết là bắt đầu từ thành phố Cam Dương.
Ban đầu chỉ là thông báo cho họ ở trong nhà và không đi ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, các bản tin, đài phát thanh đều im lặng.
Chỉ sau một thời gian, toàn bộ thế giới dường như đều sụp đổ.
Hoa Vụ không biết ở chỗ nào tìm được một khóm hoa dại, cắm vào bình thủy tinh.
Hoa dại lớn lên có chút yêu diễm, làm nổi bật đôi tay vừa trắng vừa nhỏ của Hoa Vụ, có chút chói mắt.
“Cô còn có tâm tình cắm hoa.” Lão Tam tức giận.
“Vì sao không có.” Hoa Vụ rót một ít nước vào chai thủy tinh, nói với lão tam: “Lát nữa giúp tôi cầm lên xe.”
Lão tam: “Tôi là một người đàn ông, cầm nó thì trông giống cái gì!”
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, “Bán hoa?”
“……”
Lão Tam ngồi trên sô pha ăn bánh quy, lúc thì nhìn cây hoa dại kia, lúc thì lại ngồi bên cửa sổ nhìn, nhàn nhã nhìn cô gái ngoài cửa sổ: “Này, cô làm thế nào mà biết nơi này có đồ ăn.”
“Tôi có tên.” Hoa Vụ nghiêng người, liếc lão Tam một cái.
“Tên cô là gì?”
“Thời Ôn.”
“Thời Ôn?” Lão Tam đại khái là cảm thấy cái tên này rất kỳ quái: “Cha mẹ cô ghét bỏ ngươi nhiều như thế nào chứ? Đặt tên cho cô như vậy.”
Hoa Vụ: “Thời gian ấm áp.”
*Hoa Vụ đọc là 时温 (Shí wēn), nhưng lão tam nghe nhầm xong đọc thành 时瘟 (Shí wēn), phát âm giống nhau, nhưng chữ ‘Ôn’ trong tên nguyên chủ là ôn hòa, ấm áp, còn chữ ‘Ôn’ trong lời của lão tam là bệnh dịch, bệnh truyền nhiễm.
Lão tam là một một tên thô kệch, hắn mới mặc kệ cái gì ‘Ôn’: “Không phải đều cùng một cách phát âm sao, có gì khác nhau chứ.”
Nói xong, lão Tam vòng lại câu hỏi đầu tiên: “Cô còn chưa trả lời câu hỏi của ta. “
“Đoán đi.”
“???”
Nơi này ở trong một con hẻm nhỏ, kiến trúc bốn phía rách nát, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng có vật tư.
Ai biết lại có một người thích sinh tồn ở chỗ này, tích trữ không ít vật tư.
Đáng tiếc…
Vẫn biến thành zoombie.
Một nơi như vậy, ai có thể đoán được? Lừa ai đây!
Lão Tam lẩm bẩm uống hết nửa chai nước, thoải mái ợ hơi một cái, lau khóe miệng: “Tại sao cô lại muốn gia nhập với chúng tôi?”
Một đường này của bọn họ đã bắt người không ít lần.
Cũng không phải không có ai đề nghị muốn gia nhập cùng bọn họ.
Nhưng những người đó đều quỳ trên mặt đất cầu xin bọn họ, nước mắt nước mũi nước mũi chảy ròng ròng, không hề có một chút khí phách nào.
Nhưng tiểu nha đầu này thì không giống…
Hoa Vụ xỏ tay vào túi áo, nghiêm túc nói: “Tôi thấy các người mỗi người đều có cốt cách, là kỳ tài trăm năm, sau này nhất định có nhiều đất dụng võ…”
5 phút sau.
Lão Tam trở lại bên cạnh Mạch ca, tiến đến bên tai Mạch ca: “Mạch ca, em hoài nghi tiểu nha đầu kia bị bệnh tâm thần.”
Mạch ca: “Hả? “
Lão Tam khẳng định gật đầu: “Đầu óc không bình thường.”
Mạch ca nhíu mày, đầu óc không bình thường?
Nữ sinh ở tuổi này của cô, gặp phải bọn họ đoán chừng đều sợ đến phát điên.
Vừa rồi cô trực tiếp động thủ, dứt khoát nổ súng, có biết bao nhiêu đàn ông đều không làm được.
Sau đó còn không chút sợ hãi nói điều kiện với bọn họ, đề nghị muốn gia nhập cũng bọn họ.
Điều này có thể là bình thường?
“Con nhỏ này này thân thủ không tệ.”
Mạch ca chỉ nói một câu như vậy.
Người dưới tay hắn, đều từng được huấn luyện.
Cô có thể trực tiếp cướp được súng, vậy tuyệt đối cũng đã từng được huấn luyện.
Lão Tam suy nghĩ, tiếp tục đưa ra chủ ý: ” Mạch ca, hiện tại chúng ta đã tìm được vật tư, tiết kiệm một chút, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày, có thể chống đỡ được đến lần sau tìm được vật tư, không bằng đem con nhỏ kia…”
Hắn giơ tay xoẹt qua cổ.
Thần sắc hung ác dữ tợn.
Mạch ca nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Lão Tam không hiểu, cũng rất thành thật hỏi: ” Mạch ca, mắt anh bị sao vậy?”
Mạch ca đầu đầy vạch đen, đưa tay xoay đầu hắn phía sau.
Người vừa rồi còn ở bên cửa sổ, không biết từ lúc nào đi tới, đứng ở phía sau hắn, khoanh tay, nở nụ cười hiểu: “Tính làm gì tôi vậy?”
Lão Tam nhảy dựng lên: “Cô đi đường không phát ra tiếng sao?”
Hoa Vụ: “Anh lại kêu to một chút, để cho zoombie bên ngoài đều nghe thấy, đi lên nghe buổi hòa nhạc ngươi tổ chức.”
Lão Tam: “…”
“Tôi đưa các người đi tìm vật tư, các người để tôi gia nhập, đây là điều kiện mà chúng ta đã thỏa thuận xong.” Hoa Vụ thở dài nhìn về phía Mạch ca: “Người bội ước, cần phải chịu trừng phạt.”
Mạch ca đẩy lão Tam ra, nói: “Nếu đã để cho cô gia nhập, tôi sẽ không bội ước, sau này cô chính là một thành viên trong nhóm chúng ta.”
Lúc đầu hắn cũng có suy nghĩ giống lão tam.
Chờ vật tư đến tay, liền đem con nhỏ này giải quyết.
Nhưng bây giờ hắn ta đã đổi ý.
Hắn cảm thấy con nhỏ này có cái gì đó, hơn nữa cũng đủ tàn nhẫn, không giống người tốt.
Quan sát trước đã, nếu thực sự tốt, phát triển tổ chức cũng được.
“Mạch ca?” Lão tam không hiểu.
Mạch ca phất phất tay, tỏ vẻ việc này không cần thương lượng.
Đôi mắt trâu to như chuông đồng của lão Tam, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Vụ, tay cầm rìu, cứ chém mãi.
Hoa Vụ mặt đầy chính nghĩa, đặt một tay lên ngực: “Tôi sẽ cống hiến vì người nhà.”
Mạch ca: “…”
Ai là người nhà của cô!!
Hắn đã có một chút hối tiếc về quyết định này.
……
……
Nơi mà Hoa Vụ đang ở là một thành phố nhỏ, rất nhiều nhà cổ, không nhìn thấy nhà cao tầng gì cả.
Vật tư mà Hoa Vụ đưa đám người Mạch ca đi tìm cũng không tính là nhiều.
Họ cần xăng, thuốc men… thậm chí là đạn để tiếp tế cho vũ khí.
Vì vậy, họ dự định tiếp tục tìm kiếm một số vật tư rồi rời đi.
Dù sao… tới cũng tới rồi.
Mạch ca dẫn đàn em đến cục cảnh sát X bên cạnh đã hoang phế, muốn xem xem còn vật tư nào bị bỏ sót hay không.
Mà Hoa Vụ thì bị bỏ lại phía sau để trông chừng.
Lúc này cô đang ngồi ở ghế phụ của chiếc xe việt dã, hai chân gác lên vô lăng, bên cạnh còn có một bông hoa dại rực rỡ, nhàn nhã, thoải mái giống như đi nghỉ phép.
Hoa Vụ cảm thấy giờ này đám người Vu Ngôn Ngôn hẳn là đã sớm rời đi.
Cho dù cô có xe tám bánh cũng không nhất định có thể đuổi kịp, còn không bằng cứ thành thật mở rộng ngoại tuyến trước đã, cho nữ chính này thêm chút lời thoại.
Nữ chính không thể thiếu lời thoại!!
– Ngắm hoa trong sương –
Nhóm đại bảo bối, ném phiếu đi!!
====