Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Lòng bàn tay Hoa Vụ cọ cọ lên quần áo Giang Dịch: “Làm gì?”
Lão Tam: “Tôi làm gì chứ? Cô đang làm gì đấy?”
“Chiếu cố người bệnh nha.”
Lão Tam liếc mắt nhìn Giang Dịch ho khan một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng như sắp qua đời thì lâm vào trầm mặc.
Cô ta chiếu cố cậu vào chỗ chết à?
Không đúng!
Lão tam không bị Hoa Vụ quên ý định đến đây, mày chữ chữ bát (八) dựng thẳng lên, ném bình nước rỗng đến trước mặt cô: “Rượu ở bên trong của tôi đâu? Là cô trộm đúng không?”
“…” Hoa Vụ bất động thanh sắc lấy đi bình giữ nhiệt trong tay Giang Dịch, nhanh chóng giấu đi, cười ha ha: “Tam ca, tôi làm sao mà biết được nha?”
Con ngươi hung ác của lão Tam híp lại, “Cái bình trong tay cô, đưa cho tôi xem một chút.”
Lần trước, hắn phải vất vả lắm mới tìm được một chai rượu.
Kết quả, hắn mới đi ra ngoài một lúc, trở lại đã biến mất!!
Đám tiểu Ngũ bọn họ không dám uống trộm.
Mạch ca càng không thể.
Tiểu Ngũ nói nhìn thấy Hoa Vụ lúc ấy có đi qua chỗ đó, cho nên nghi phạm duy nhất chỉ có thể là con nhóc này!
Chỉ khổ nỗi là không có chứng cứ.
Lần này lại bị hắn bắt được rồi!!
Xem cô ta còn giảo biện như thế nào!!
Hoa Vụ mỉm cười: “Tam ca, trong này là nước, vừa rồi Giang Dịch uống thuốc còn uống đó.”
Giang Dịch chỉ là một bệnh nhân, không có khả năng uống rượu với thuốc, bình giữ nhiệt vừa rồi cũng đúng là ở trong tay Giang Dịch…
Lão Tam có một chút dao động.
Giang Dịch trở lại bình thường, nói một câu liền đem chút dao động kia của lão tam đánh bay, “Bên trong đó là rượu.”
“……”
“……”
Hoa Vụ nhìn Giang Dịch một chút, quay đầu liền nhìn lão Tam cười cười: “Tam ca, đều là người một nhà, vật tư là của chung, đó không gọi là trộm.”
Lão tam nghiến răng, vắt ra một nụ cười thấm nước mắt: “Đó là tôi tự tìm!”
Hoa Vụ không cam lòng yếu thế: “Lần trước tôi còn chia cho anh bánh! Chia cho tôi một chút rượu thì sao, sao anh có thể nhỏ mọn như thế!”
Hai chữ ‘nhỏ mọn’ khiến lão Tam ngất xỉu, hơn nửa ngày cũng không nghẹn ra được một chữ.
Một lúc lâu sau, lão Tam chỉ vào cô: “Con nhóc như cô, tuổi còn nhỏ, uống rượu cái gì? Là ai dạy cô!!”
“…… Dưỡng sinh. “
“Dưỡng đại gia cô! Hôm nay tôi phải chơi chết cô!”
Nếu không phải Mạch ca nghe thấy động tĩnh đi qua đó, đoán chắc Hoa Vụ đã bị lão Tam bổ cho một phát.
……
……
Cuối cùng lấy của Hoa Vụmột nửa đổ cho lão Tam, chấm dứt trò cười này.
Lão Tam vừa đi, Hoa Vụ liền quay đầu trừng mắt về phía Giang Dịch, chuẩn bị tìm hắn tính sổ.
Giang Dịch ngồi ở bên cạnh, ánh mắt có chút mê ly, cả người đều lắc lư trái phải.
Hoa Vụ còn chưa kịp mở miệng, Giang Dịch đột nhiên ngã về phía cô.
Hai người vốn ngồi gần nhau, Giang Dịch ngã xuống, trực tiếp ngã vào trong ngực Hoa Vụ
“!!!”
“???”
Sao lại còn nhào vào trong ngực!!
“Này…” Hoa Vụ đẩy hắn ra.
Giang Dịch choáng váng đáp một tiếng.
Hoa Vụ sờ xuống mặt hắn, hai má nóng hổi, cả người đều là trạng thái say rượu.
“……”
Cái mẹ gì thế?
Một ngụm là say?
Cái này quá không được rồi!
Hoa Vụ không đẩy hắn ra nữa, thậm chí còn sờ soạng trên mặt hắn vài cái, suy nghĩ gì đó rồi mà bình luận: “Lớn lên còn đẹp như vậy.”
Mạch ca bên kia sau khi trấn an lão Tam.
Trở về liền thấy bộ dạng biến thái của Hoa Vụ.
Mạch ca giả vờ như không nhìn thấy, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tam ca cô vất vả lắm mới tìm được rượu, cô thoáng một cái đã trộm của nó, nó đánh chết cô thật sự không oan.”
“…… Vậy lần sau tôi sẽ để lại cho anh ta một ít?”
“…” Giọng điệu này của cô, còn phải cảm ơn cô đúng không? Mạch ca tự nhủ phải bình tĩnh, nâng cằm lên, nói sang chuyện khác: “Cậu ta làm sao đấy? Lại bị bệnh à?”
“Không có chuyện gì.”
Hoa Vụ nói như vậy, Mạch ca cũng không hỏi nữa.
Dù sao người này cũng là của cô.
Mạch ca lại dặn dò cô hai câu, ở chỗ này không được gây sự.
Hoa Vụ không biết có nghe lọt hay không, tùy tiện đáp hai tiếng.
Ánh mắt quét qua Vu Ngôn Ngôn ở chỗ đám người sống sót, con ngươi đảo một vòng, tiến về phía Mạch ca, không có ý tốt thổi gió bên tai: “Mạch ca, anh không cảm thấy Vu Ngôn Ngôn rất đẹp sao? Anh nhìn khuôn mặt kia, dáng người kia… hoàn hảo. Chiếu cô thật tốt, không quá đáng nhỉ?”
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
Mạch ca cũng không cần suy nghĩ, cũng biết cô nói ‘chiếu cố’, không phải là từ tốt lành gì.
Kể từ khi cô tham gia, Mạch ca cảm thấy số lần tức giận của mình tăng vọt.
Hắn cố gắng theo kịp sự biến thái của ‘đàn em’ nhà mình, liếc nhìn cô hai cái: “Cô đẹp hơn.”
Đây không phải là Mạch ca nói bậy.
So với Vu Ngôn Ngôn, Hoa Vụ càng xinh đẹp hơn một chút.
Cô cũng mặc đồng phục, vẻ ngoài phải gọi là trong sáng, đáng yêu.
Ở mạt thế không nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp gì, ai nhìn mà không muốn kéo về chà đạp.
Thực tế…
Trái tim đen thùi lùi.
Hiện tại hắn nhìn thấy khuôn mặt kia, tim gan phèo phổi đều đau, làm gì còn có tâm tư khác.
Hoa Vụ một tay đặt trước ngực, trừng mắt nhìn hắn: “Anh là đại ca của tôi, đây là loạn X!”
Loạn con mẹ nó…..
“Chúng ta có thể bắt cô ta lại, sau đó để các cô biểu diễn túm đầu giật tóc, Mạch ca không phải là thích xem sao?” Hoa Vụ có ý đồ thuyết phục Mạch ca.
Mạch ca: “……”
Ai thích nhìn họ túm đầu giật tóc!
Mạch ca không muốn nói chuyện với cô, dịch sang phía bên kia và cảnh báo cô: “Cách xa tôi một mét!”
Đang chuẩn bị dịch qua – Hoa Vụ: “…”
Cô gái xinh đẹp ở gần không hạnh phúc sao?
Hoa Vụ bị hạ lệnh cấm, uể oải ôm Giang Dịch ngồi tại chỗ, ngón tay vuốt ve vành tai Giang Dịch, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
……
……
Nhà máy có người gác đêm, nhưng Mạch ca cũng không dám tùy tiện tin tưởng những người này.
Vẫn là dựa theo quy củ cũ, hai người một nhóm, thay phiên nhau gác đêm.
Hoa Vụ là người nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ, lại là một cô gái nên không thường xuyên gác đêm.
– Để cho cô gác đêm, lúc thức dậy sẽ luôn có kinh ‘hỉ’.
Thỉnh thoảng hay có zoombie và con người nằm bên ngoài căn cứ của bọn họ.
Dao bổ dưa cũng không ngăn được cô ta phát huy!
Nhưng nếu không xử lý tốt, chẳng phải họ đã tiêu rồi sao?
Mạch ca lấy lý do cô là con gái, tuổi còn nhỏ còn phải phát triển, không cho phép cô canh gác đêm nữa.
Toàn bộ mọi người trong đội đều nhất trí đồng ý.
Lão Tam đi đổi ca, vốn tưởng rằng cô giống như trước kia, đang ngủ say, ai biết lúc hắn đi qua liền nhìn thấy Hoa Vụ ôm tiểu bạch kiểm kia, tinh thần phấn chấn, hai mắt tỏa sáng viết cái gì đó.
Trước kia đều là cô nằm trên người tiểu bạch kiểm, đem người ta làm gối đầu.
Hôm nay còn chuyển giới à?
Lão Tam người đầy nghi hoặc, không tiếng động đi qua, đứng bên cạnh cô nhìn.
Hoa Vụ cũng không che lại, lão Tam liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy chữ được cô viết to, tô đậm – Kế hoạch đền ơn đáp nghĩa.
Phía dưới viết hai hàng.
A, đánh gãy chân.
B, bắt nạt cô ta.
“???” Cô nghiêm túc như vậy là viết cái này?
Tiêu đề có liên quan gì đến nội dung!
Lão Tam thấy cô chăm chú nhìn chằm chằm quyển sổ, sau một lúc, vẻ mặt buồn rầu chậm rãi viết thêm một câu ở phía sau lựa chọn B.
“???”
Cô ta muốn bắt nạt ai?
Hay là cô ta?
Ánh mắt lão Tam nhìn xuống, đáng tiếc bị Giang Dịch nằm trong ngực cô che lại.
Nhưng điều này không cản trở hiểu biết của lão tam đối với cô —— quả nhiên trong đũng quần cô có chim!
Hoa Vụ hoàn thành kế hoạch, khép quyển sổ lại liền thấy lão Tam đang nhìn chằm chằm cô.
“Nhìn cái gì?”
Lão Tam: “Cái mà cô vừa viết, là muốn thực hiện với ai?”
Hoa Vụ lấy lại tinh thần ngay lập tức, ý đồ mời hắn gia nhập cuộc trò chuyện: “Anh có hứng thú không?”
“……”
Lão Tam lạnh lùng ‘a’ một tiếng, không chút do dự sải bước đi sang bên cạnh, không để ý tới cô nữa.