Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Sao bọn họ lại ở chỗ này?
Mọi chuyện phải bắt đầu từ khi đi qua lưới sắt.
Con đường phía sau lưới sắt dẫn đến một bãi đậu xe đã được bao quanh.
Trong bãi đỗ xe có không ít zoombie, đều mặc đồng phục màu xanh của quân đội, rõ ràng là người của quân đội.
Đám zoombie đó bị nhốt trong bãi đậu xe, rất có khả năng là có người cố ý dẫn dắt đến cho nên Tiêu Tích cho rằng trong căn cứ có lẽ vẫn còn người sống.
Lối vào căn cứ nằm ngay phía sau bãi đậu xe nên Tiêu Tích quyết định tiến vào căn cứ.
Mạch ca có chút do dự.
Nhưng mà Mạch ca còn chưa kịp đưa ra quyết định, không biết từ đâu xuất hiện một đám zoombie khác, đuổi tất cả mọi người chạy vào trong căn cứ.
Tình huống trong căn cứ, vừa nhìn đã biết không mấy lạc quan.
Trong căn cứ cũng có không ít zoombie, rất nhanh sau đó bọn họ đã bị tách ra.
Mới đầu Giang Dịch còn ở cùng một chỗ với Hoa Vụ nhưng sau đó cũng vì zoombie mà bị tách ra.
“Làm sao cô tìm được tôi?”
“Vận mệnh an bài khiến chúng ta gặp nhau.”
“Vận đen sao?”
Hoa Vụ đưa tay ấn lên cửa ở đằng sau Giang Dịch, Giang Dịch bị ép lùi ra sau, đúng chuẩn của tư thế kabe-don*
*Kabe-don: kiểu như này này
Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level-Chương 50
Chiều cao của cô gái rõ ràng không cao bằng hắn, nhưng không biết tại sao khí thế còn mạnh mẽ hơn cả hắn.
“Giang tiên sinh, vừa rồi nếu không phải nhờ tôi thì bây giờ anh cũng đã cùng zoombie tương thân tương ái rồi, thái độ của anh như vậy không được tốt cho lắm.”
Người Giang Dịch rụt về phía sau, cắn răng: “Lửa. “
Bật lửa trong tay Hoa Vụ kém chút nữa sẽ đốt quần áo của hắn.
Nhưng cái bật lửa cũng không được dời đi, ngược lại càng sát lại gần hơn, “Nói cảm ơn!”
Giang Dịch có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của ngọn lửa, nếu hắn mà không nói, hình như cô sẽ trực tiếp hỏa táng hắn luôn.
“…… Cảm ơn.”
Hoa Vụ hài lòng để bật lửa dịch sang chỗ khác, vỗ vai hắn, “Làm người cần phải lịch sự.”
Giang Dịch: “……”
Cô cũng thật lịch sự!
……
……
Phòng chỗ bọn họ không lớn, giống như một phòng trực ban.
Hoa Vụ tìm được một đống tài liệu trên bàn làm việc có thể đốt, dùng để chiếu sáng.
Hệ thống thông gió không biết có hoạt động được không, Giang Dịch rất sợ bọn họ sẽ nằm luôn ở chỗ này.
Hắn lục ở trong ngăn kéo, tìm thấy một cái đèn pin, “Dập ngọn lửa đi.”
Hoa Vụ tiếp tục ném đồ vào lửa, ánh lửa phản chiếu hai má cô đỏ bừng, nhếch môi cười: “Anh không cảm thấy như vậy càng có tính nghệ thuật hơn sao?”
Giang Dịch: “……” Muốn chết một cách nghệ thuật sao?
Tuy rằng Hoa Vụ nói như vậy nhưng vẫn lưu loát dập lửa.
Giang Dịch cảm thấy đầu óc Hoa Vụ thỉnh thoảng như kiểu bị chập mạch, như có bệnh về thần kinh, nhưng cũng may cô cũng không chết.
Giang Dịch tiếp tục lục lọi ngăn kéo trong phòng, tìm kiếm tất cả những thứ có thể dùng được.
Hoa Vụ không có ý giúp đỡ, đi theo bên cạnh hắn, “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cái này mà đặt ở trong phim ngôn tình, đó chính là dùng để hâm nóng tình cảm của nam nữ chính, nói không chừng khi đi ra ngoài còn trồng cả được một đứa con.”
Giang Dịch đang lật xem một quyển sổ đăng ký.
Nghe thấy Hoa Vụ nói lời này, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên, “Thời tiểu thư, chúng ta là đang ở trong kịch bản chạy trốn.”
Hoa Vụ vỗ tay một cái, “Đưa nhau đi trốn, phim hành động bom tấn!”
Giang Dịch: “…”
Cô thèm muốn thân thể tôi thì cứ việc nói thẳng.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
Hiển nhiên chỉ là Hoa Vụ thuận miệng nói bậy, cô chống bàn, trực tiếp ngồi lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn quyển sổ nhật ký kia: “Lần ghi chép cuối cùng là một tháng trước, ngày 13 tháng 5.”
Hoa Vụ giống như không có việc gì, chuyển đề tài, Giang Dịch đương nhiên sẽ không nhắc lại, nói tiếp lời của cô: “Một tháng trước đã xảy ra chuyện rồi. Rất có thể trong căn cứ đã không còn người sống.”
Cho dù còn người sống sót thì cũng có thể đã rời khỏi nơi này.
Hoa Vụ đá chân hắn, “Vì sao anh lại dẫn chúng tôi đến căn cứ này?”
Giang Dịch gấp nhật ký lại, “Thời tiểu thư, tôi chỉ nói cho các cô biết có một nơi như thế, là chính các cô quyết định muốn đến.”
“À.” Hoa Vụ dịch về phía hắn, căn bản không nghe lọt tai lời của hắn, nói: “Nơi này có phải là có thứ gì đó mà anh rất muốn không?”
“Không có.”
Hoa Vụ tiếp tục dịch qua, Giang Dịch muốn lùi lại, Hoa Vụ nhanh tay lẹ mắt ấn bả vai hắn, “Anh nói cho tôi biết nha, tôi sẽ giúp anh.”
Chùm sáng của đèn pin chiếu lên tường, trong ánh sáng mờ nhạt, tư thế của hai người không hiểu sao lại có chút ái muội.
“Cô giúp tôi?” Giang Dịch chống lên mặt bàn, hơi khom lưng, nhìn vào mắt của thiếu nữ, “Thời tiểu thư, nếu cô thật sự muốn giúp tôi thì chi bằng tháo cái này ra cho tôi?”
Còng tay trên cổ tay Giang Dịch vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Bởi vì Giang Dịch chủ động tới gần, hai người cách nhau càng gần hơn.
Hoa Vụ mím môi cười rộ lên, ngón tay cong lên, chậm rãi vòng lên cổ tay nam nhân, nhẹ nhàng điểm một cái: “Vậy anh nói cho tôi biết anh đang tìm cái gì, tôi sẽ giúp anh tháo nó.”
Đầu ngón tay thiếu nữ mềm mại, vòng lên da trên cổ tay hắn, vừa nóng vừa ngứa.
Giang Dịch nhẫn nhịn không nhúc nhích, “Cô tháo trước.”
“Anh nói cho tôi biết trước.”
Giang Dịch qua loa cười một cái, đẩy tay cô ra.
Hoa Vụ xoa tay, “Có phải anh muốn tìm thứ gì đó có liên quan đến virus zoombie không?”
Giang Dịch quay đầu, đáy mắt cất giấu từng đợt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén kia phảng phất như có thể xé Hoa Vụ ra.
Vừa rồi Giang Dịch cách Hoa Vụ một khoảng, lúc này hắn đột nhiên đi về phía cô, hơi khom lưng xuống, “Rốt cuộc cô là ai?”
Cảm giác áp bách tràn ngập trên thân người đàn ông, cả gian phòng tựa hồ đều yên tĩnh lại.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô đột nhiên nói ‘muốn’ hắn, lúc đầu hắn cũng cho rằng cô coi trọng khuôn mặt này của mình.
Nhưng thời gian dài như vậy, ngoại trừ coi mình là gối đầu, thì vẫn chỉ là gối đầu.
Mà hắn chắc chắn rằng mình không biết cô ấy.
Nhưng dường như cô ấy có một sự hiểu biết nhất định về bản thân mình…
Hoa Vụ giống như không cảm nhận được cảm giác áp bách trên người Giang Dịch, thoải mái trả lời câu hỏi của hắn: “Thời Ôn.”
“…… Anh biết gì không?”
“Thứ tôi biết nhiều hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh.” Hoa Vụ nhíu mày một chút: “Về phần làm sao tôi biết được… đó là bí mật.”
Con người Giang Dịch híp lại: “Cô muốn làm gì?”
Trong mắt Hoa Vụ tràn ngập ý cười, đầu ngón tay men theo từng đường nét trên gương mặt đẹp đẽ của hắn, tựa như miêu tả một tác phẩm nghệ thuật trân quý.
Ngón tay nhiễm nhiệt độ cơ thể của cô, từ từ dừng lại sau tai hắn rồi vòng quanh cổ.
Thiếu nữ nghiêng người về phía trước, hơi thở nóng rực rơi vào bên tai, “Tôi muốn anh trở thành hy vọng của toàn nhân loại.”
Ánh sáng mạnh mẽ xuyên qua cửa kính, một giây sau, cửa được mở ra.
Ánh sáng bao phủ hai người bọn họ ở giữa.
“Mẹ!” Lão Tam mắng nhẹ một tiếng, dời đèn pin ra, ánh đèn chiếu lên tường bên cạnh, hắn đè thấp âm thanh rống giận: “Hai người làm cái gì vậy?”
Nhìn từ vị trí của lão Tam là Hoa Vụ ngồi trên bàn, Giang Dịch đặt cô lên bàn, hơi cúi người, thiếu nữ giống như đang ôm lấy hắn.
Nếu như không phải quần áo trên người hai người không có vấn đề gì, tư thế này nhìn thế nào cũng… không phù hợp với giá trị quan chủ chốt của xã hội.
Hoa Vụ buông Giang Dịch ra, nhảy xuống bàn, “Tam ca, phi lễ chớ nhìn.”
“Ai thèm nhìn.” Lão Tam phi một tiếng, “Ông đây còn ngại bẩn mắt! Ở nơi quái quỷ như thế mà cô còn có tâm trạng làm loại chuyện này.”
Hoa Vụ lo lắng: “Tam ca…. anh nó thật đi, cái đó, anh thật sự không để ý sao?”
Trên khuôn mặt hung ác của Tam ca xuất hiện một nụ cười, giống như người khổng lồ muốn ăn tươi nuốt sống: “Nên để zoombie cắn chết cô đi!”