Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
“???”
Sa Ngọc ngơ ngác.
Từ cuộc trò chuyện của Hoa Vụ và Lương Như Sương thì nàng đã đoán việc Thái Tử Phi bị tên ăn mày tấn công vào ngày diễn ra hôn lễ là do Lương Như Sương sắp đặt.
Linh cảm của nàng không lệch đi đâu được, hôm nay Thái Tử Phi tới đây đúng là để chế giễu.
Lương Như Sương là biểu tiểu thư của Tần phủ, vậy mà dám làm ra chuyện như vậy.
Nàng ta không sợ thái tử tức giận, điều tra ra nàng ta rồi cuối cùng liên lụy đến Tần phủ sao?
Nhưng mà… bây giờ thái tử phi đột nhiên nói muốn đánh gãy chân Lương Như Sương, Sa Ngọc cũng bị dọa sợ.
Có cần thẳng thắn thô bạo như vậy không!
Sa Ngọc suy xét từ nhiều mặt, cuối cùng cẩn thận nói: “Thái Tử Phi hôm nay về nhà mẹ đẻ, loại chuyện này… không làm thì tốt hơn, nếu không may bị đồn ra ngoài thì cũng không dễ nghe.”
“…. Được rồi.” Hoa Vụ chán nản hạ tay xuống, nhìn về phía Lương Như Sương, vui mừng thay nàng ta vì giữ được hai chân, “Biểu muội may mắn thật đó.”
Lương Như Sương đang lo lắng Hoa Vụ sẽ không bỏ qua việc này, gọi Tần đại nhân tới, cuối cùng còn lấy ra chứng cứ chứng minh chuyện đó là do nàng làm.
Ai ngờ Hoa Vụ không những không nhắc lại mà còn nói một câu khó hiểu như vậy. Nàng may mắn chỗ nào?
May mắn vì việc xấu mình làm bị phát hiện sao?
May mắn vì mình bị Tông Ninh…
Rải muối lên miệng vết thương của mình còn chưa vừa lòng, thậm chí muốn đạp thêm hai phát.
“Chúc mừng biểu muội đã tìm được phu quân.” Hoa Vụ đứng dậy, vừa cười khúc khích vừa nói câu chúc mừng.
“…….”
Hoa Vụ vừa bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng đập đồ đạc bên trong.
Nàng ngửa đầu lên nhìn không trung xanh thẳm, mây trắng như bông bay ở phía xa, nụ cười dần dần mất khống chế: “Ánh mặt trời thật đẹp, hôm nay sẽ là một ngày may mắn.”
Sa Ngọc: “…..”
Vị biểu tiểu thư ngồi trong phòng kia chắc không thấy ánh mặt trời đẹp hay may mắn gì đâu. Sa Ngọc tưởng Hoa Vụ trút giận xong là hết chuyện.
Ai ngờ được nàng lại đi tìm Tần đại nhân.
Còn nói với Tần đại nhân rằng Lương Như Sương và Tông Ninh lưỡng tình tương duyệt.
Trước đó Lương Như Sương không dám thừa nhận là vì danh tiếng của Tông Ninh bên ngoài không tốt…… nhưng nàng thật lòng thích Tông Ninh, vân vân…..
Tóm lại mỗi một chữ đều là do nàng nói bừa.
Sa Ngọc nghe mà trợn mắt há mồm.
Còn có thể làm thế này sao?
Hoa Vụ nói lời cuối: “Vì lợi ích của biểu muội, con thấy hôn sự này nên nhanh chóng tiến hành, đỡ để cho người ngoài nói ra nói vào, làm xấu thanh danh của biểu muội. Phụ thân thấy sao?”
Tần đại nhân không nghi ngờ lời của Hoa Vụ, gật đầu nói: “Nếu là như vậy…. đúng là phải làm nhanh lên.”
…….
……
Hoa Vụ ăn cơm trưa ở Tần phủ, tiện thể gặp thị nữ bên người nguyên chủ.
Hoa Vụ cảm thấy thị nữ này không có tương lai… tác dụng mặc kệ thị nữ hai mắt đẫm lệ, cứ thế vứt bỏ nàng ở Tần phủ, mỹ danh chính là để cho nàng nằm vùng ở Tần phủ.
Sa Ngọc cũng không biết thái tử phi nói gì với thị nữ đó mà cuối cùng nàng ta lại có thể mang một bộ mặt của người được giao cho một trọng trách lớn.
Hoa Vụ ở lại đó thêm một lát vào buổi chiều rồi lên đường quay về Đông Cung.
Ngồi trong xe ngựa mà Hoa Vụ vẫn còn than thở: “Ta vì hạnh phúc của biểu muội mà đã phí biết bao tâm tư, hy vọng biểu muội sớm ngày học được cách cảm ơn.”
“……”
Lương Như Sương sợ là muốn giết chết ngài đó.
Sau khi Sa Ngọc trở về đã lập tức đem mọi chuyện Hoa Vụ làm ở Tần phủ báo lại cho Tông Ngô.
Tông Ngô nghe xong liền sai người đi điều tra mọi việc về Tần Hoan từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên.
Một vị tiểu thư cao quý được nuôi trong nhà cao cửa rộng, cuộc sống sinh hoạt nhàn nhã, không có gì đáng điều tra.
Tông Ngô nhanh chóng lấy được tư liệu chi tiết hơn.
Phần lớn nội dung là giống với những thứ hắn đã biết, chẳng qua lần này thêm được vài chi tiết.
Ví dụ như Tần phu nhân không thích nữ nhi này.
Tại sao không thích….
Không biết.
Ngoài mặt, Tần phu nhân nghiêm khắc với đại tiểu thư là vì muốn nàng có thể gánh vác được trách nhiệm của đại tiểu thư Tần phủ.
Nhưng để ý kĩ sẽ thấy Tần phu nhân thật sự không thích Tần Hoan mà càng thích Lương Như Sương hơn. Bình thường vị đại tiểu thư này cũng rất có chính kiến….
Nhưng cũng không có chính kiến đến độ mặt không đổi sắc giết người, tính kế với Lương Như Sương.
“Điện hạ, ngài cảm thấy thái tử phi… có vấn đề gì sao?”
“Thái tử phi đông cung so với Tần Hoan ở trong tư liệu này, căn bản là hai người khác nhau!”
Tông Ngô ném quyển sổ xuống bàn, cười lạnh.
Kiểm Sách: “Nàng là giả mạo? Tần phủ làm vậy là có ý gì? Hay là… do thế lực khác tìm người đóng giả?”
Tông Ngô gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm quyển sổ đang mở ở trên bàn.
Hai chữ ‘Tần Hoan’ được người ghi chép viết to, chiếm hết một trang.
“Điện hạ, hay là bắt thái tử phi lại hỏi một chút?”
“Không cần.” Tông Ngô cảm thấy Tần Hoan chưa chắc là giả, “Giám sát nàng thật chặt là được.”
Cho dù là giả cũng không quan trọng.
Để xem dưới mí mắt của mình thì nàng có thể làm ra được chuyện gì.
Vì thế Hoa Vụ phát hiện chỗ của mình lại có thêm vài người.
Một phần ở ngoài sáng, một phần ở trong tối.
Hoa Vụ không có một tí tự giác nào của người bị theo dõi, còn cảm thán với Sa Ngọc: “Thái tử điện hạ thật khách sáo, mối hôn sự này đúng là có giá trị.”
Sa Ngọc: “???”
Hoa Vụ nhảy sang đề tài tiếp theo: “Ta có thể sai khiến bọn họ không?”
Sa Ngọc mỉm cười: “Người là do thái tử giao cho thái tử phi, đương nhiên bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài.”
Hoa Vụ càng hài lòng hỏi tiếp: “Vậy mấy người ẩn thân đó ta cũng sai bảo được đúng không?”
Sa Ngọc: “…."”
Sa Ngọc cũng sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa rồi.
Tông Ngô biết Hoa Vụ phát hiện có người bí mật theo dõi nàng, hơi bất ngờ nhưng cũng không quá bất ngờ, gọi những người đó về, lại phái Ô Hòa sang đó.
Kiểm Sách và Ô Hòa đều là cánh tay đắc lực của hắn.
Ai ngờ Hoa Vụ lại đột nhiên tìm đến kháng nghị.
“Điện hạ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, điện hạ rút những người đó về là ý gì?” Đã cho nàng rồi, sao lại còn lấy về? Đường đường là thái tử mà nói lời không giữ lời, vậy thì sao làm được việc lớn!
Tông Ngô ngồi sau kệ sách nhìn thiếu nữ dám đập bàn của hắn, “Người của bổn cung, muốn sắp xếp như nào thì sắp xếp như thế, thái tử phi có ý kiến sao?”
Hoa Vụ rất có ý kiến: “Thay đổi xoành xoạch, không có khả năng làm việc lớn!”
Tông Ngô: “….”
Ngươi đúng là biết nói chuyện.
“Sao ngươi lại muốn mấy người đó?”
“An toàn!” Hoa Vụ hùng hổ nói: ” Điện hạ nhiều kẻ thù như vậy, lỡ bọn chúng không đấu lại ngài, xuống tay với ta thì phải làm sao? Ta chỉ là một tiểu cô nương trói gà không chặt, bọn họ có thể cho ta cảm giác an toàn!”
Ngày đại hôn đó là ai giết người?
Tông Ngô: “Ô Hòa cũng đủ để bảo vệ ngươi rồi.”
“Tên hắn nghe không hay.” Hoa Vụ vì mặt mũi… không phải, an toàn của mình mà cố gắng.
Ô Hòa ở ngoài cửa: “……”
Tên của hắn có vấn đề gì chứ?
Sau khi Hoa Vụ phát hiện những người đó thì đương nhiên Tông Ngô không thể an bài nhiều người đến chỗ nàng như vậy được.
Cho nên, lý lẽ của Hoa Vụ cuối cùng đều thất bại.
Lúc rời khỏi thư phòng, Hoa Vụ như có điều suy nghĩ liếc nhìn thư phòng.
Bây giờ giết để xung hỉ còn kịp không?
Ôi…
Hoa Vụ quay đầu liếc Ô Hòa một cái.
Ô Hòa đã từng tiếp xúc với Hoa Vụ ở nhà giam, từng bị thủ đoạn của nàng làm cho khiếp sợ, lúc này đối diện với ánh mắt của Hoa Vụ, hắn cố gắng nặn ra nụ cười.
“Thái tử phi, ta đánh đấm rất giỏi.”
Hoa Vụ ‘hừ’ một tiếng, xách váy lên hung hăng rời đi.
Ô Hoà nhanh chóng đuổi theo.
Hẵn cũng không hiểu được, điện hạ rõ ràng biết thái tử phi có vấn đề nhưng không biết vì sao lại không cho người bắt lại.
Xem cách bày trí ở biệt viện của thái tử phi, người không biết còn tưởng nàng là sủng phi của Tông Ngô.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——