Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Đêm khuya vắng vẻ.
Đông Cung chỉ có một chút đèn sáng lên, trong hành lang tối tăm có hai bóng người nhanh chóng hiện lên, sát vào cửa sổ phòng nào đó.
Một bóng người trong đó dùng dao găm cạy cửa sổ.
Tiếng cửa sổ ‘kẽo kẹt’ vẫn đột ngột vang lên trong bóng tối.
Hình ảnh của hai bóng người như là bị nhấn nút tạm dừng, bị cố định tại nơi đó.
Xác định xung quanh không có động tĩnh gì, bọn họ cẩn thận mở cửa sổ, thay phiên đi vào.
Hai người một người đề phòng, một người tới sát chỗ giường bên kia.
Phía sau màn lụa rủ xuống, mơ hồ có chỗ phồng lên hình người.
Chủy thủ lạnh lẽo xuyên qua màn lụa, nhấc một góc chăn lên.
Phía dưới không có ai!
Hắn lập tức rời khỏi màn che, quay đầu đi tìm đồng bọn của mình.
Kết quả vừa quay đầu đã thấy phía sau đồng bọn của hắn, không biết từ lúc nào đã có một cái bóng trắng đứng ở đó……
Bóng trắng không nhìn thấy đầu, cực kỳ giống ma.
Họ giết người phóng hỏa cũng không sợ, nhưng ma……
Nỗi sợ hãi từ mặt đất quấn quanh mắt cá chân của hắn, lôi hắn vào trong bóng đêm.
Hắn rất muốn mở miệng.
Thế nhưng trong nháy mắt kia, không biết vì sao lại không kêu ra tiếng.
Hắn nhìn thấy u linh kia chậm rãi giơ tay lên……
Hắn rất muốn mở miệng nhắc nhở đồng bọn của mình.
……
……
“A——”
Ô Hòa mang theo người xông vào phòng đã thấy thái tử phi bọn họ đang kéo vải trắng trên đầu xuống.
Bên cạnh có một thích khách đang nằm, còn có một thích khách đang trèo cửa sổ chuẩn bị chạy.
Khi tên trèo cửa sổ chạy trốn thấy có người tiến vào, ánh sáng chiếu sáng căn phòng, hắn cũng thấy rõ con ma kia, rõ ràng là một cô nương.
Không phải ma!
Ý niệm này hiện lên trong lòng thích khách, cảm giác sởn tóc gáy vừa rồi lập tức không còn.
Hắn nhanh nhẹn trèo ra cửa sổ, còn chưa chạy hai bước đã bị người vây quanh.
Đợi hắn bị bắt, áp giải vào phòng thì bên trong đã sáng đèn.
Thái tử phi khoác một bộ áo choàng ở ngoài dựa vào ghế quý phi, ung dung hoa quý, nói không nên lời.
“Quỳ xuống!”
Chân thích khách tê rần, đầu gối cong xuống, ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất.
Đồng bọn của hắn nằm trên mặt đất.
Lúc này tên đồng bọn đang trợn to hai mắt, bên trong đều là sợ hãi.
Cổ có máu từ từ chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
“Buổi tối còn tới tìm thú vui, các ngươi thật không nói quy củ.” Thời gian ngủ bị người ta đánh thức, buộc phải tăng ca khiến Hoa Vụ rất khó chịu.
Thích khách bị ấn đầu, không nhìn thấy bộ dáng của vị thái tử phi kia.
Mà giọng nói của thiếu nữ rất dễ nghe, nghe không ra vui hay là tức giận.
Nhưng không biết vì sao thích khách lại cảm thấy cả người rét run.
Hoa Vụ: “Nói đi, ai bảo các ngươi đến tìm chết?”
Thích khách: “???”
Đương nhiên thích khách sẽ không khai, không nói một tiếng nào.
Hắn là người có đạo đức nghề nghiệp.
“Aizz.” Hắn nghe thấy âm thanh thiếu nữ khẽ thở dài, yên lặng một lát, âm thanh kia lại nhẹ nhàng nói: “Kéo ra ngoài chém đi.”
Thích khách: “???”
Có người đã kéo hắn đứng lên tính lôi hắn ra ngoài.
Thích khách có chút hoảng hốt.
Các người không ép buộc sao?
Trực tiếp chém, quá trình này không đúng phải không?
“Chờ…… chờ một chút!!” Thích khách cảm thấy mình còn có thể tự cứu mình một chút.
Nhưng mà người kéo vốn dĩ không dừng lại, hắn đã bị kéo đến cửa, mắt thấy sắp bị kéo ra ngoài thì thích khách hét lớn một tiếng, “Ta nói…… ta nói!! Các ngươi chờ một chút!!”
Âm thanh có chút tiếc hận của thiếu nữ truyền đến, “Ta biết thích khách các ngươi đều có quy củ bất thành văn, yên tâm, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, ngươi yên tâm đi đi.”
“……”
Hắn là thích khách, cũng không phải tử sĩ!
Hắn không có quy tắc bất thành văn!!
Thích khách la hét rồi bị kéo vào sân.
Tên bên cạnh đã rút đao ra, rõ ràng chính là muốn trực tiếp giết chết hắn ở chỗ này.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Tông Ngô mang theo người từ ngoài viện tiến vào.
Không biết gió nổi lên từ lúc nào, cây cối trong viện đều lắc lư trái phải, bầu trời đầy mây đen tối sầm, không nhìn thấy được nửa ngôi sao.
Mà trong hoàn cảnh như vậy, từ xa đã nghe thấy nơi này có tiếng la hét, phối hợp với tiếng gió thì nghe đúng kiểu quỷ khóc sói gào.
Người không biết còn tưởng rằng thái tử phi của hắn ở chỗ này làm nghi thức tà giáo gì đó.
(Đọc truyện tại wattpad chính chủ để ủng hộ editor)
“Điện hạ.” Ô Hòa hành lễ: “Bắt được một thích khách.”
“Thích khách?”
Hai ngày trước hắn mới cho người tăng cường thủ vệ, hôm nay đã có một thích khách mò vào? Làm việc kiểu gì thế!
Bắt thích khách thì bắt thích khách, lại còn la hét làm cái gì?
Tông Ngô nhìn về phía cửa phòng.
Hoa Vụ nghe thấy giọng của Tông Ngô, đang từ bên trong đi ra.
Gió đánh vào người Hoa Vụ, có chút lạnh nên nàng khép quần áo lại, không đi ra ngoài nữa mà đứng ở trong cửa.
“Sao điện hạ lại trở về?” Hơn nửa đêm, thái tử không cần tăng ca sao?
Tông Ngô cảm thấy lời này của Hoa Vụ giống như không hoan nghênh hắn trở về, lạnh lùng nói, “Bổn cung về Đông cung, còn cần xin chỉ thị của thái tử phi sao? “
Đây là địa bàn của ai!
“……” Sớm muộn gì cũng có một ngày ta bắt ngươi xung hỉ! Hoa Vụ mỉm cười, “Nếu điện hạ nguyện ý, ta không có ý kiến.”
Từ sủng phi Đông Cung biến thành chủ nhân Đông Cung, nàng cảm thấy mình có thể đảm nhiệm.
May mà Tông Ngô không biết Hoa Vụ đang suy nghĩ cái gì.
Không thì chỉ tính riêng từ ‘sủng phi’ thôi cũng đủ để Tông Ngô trào phúng nàng cả đêm.
Tông Ngô mệt muốn chết, hiện tại không có tâm tình nói nhảm với Hoa Vụ, ý bảo tình huống trong viện, “Ngươi đang làm cái gì đây?”
Hoa Vụ nắm tay phải, khẽ gõ vào lòng bàn tay trái, hưng thú bừng bừng nói: “Điện hạ thật may mắn, bắt kịp biểu diễn đêm khuya. “
Tông Ngô ngữ điệu kỳ quái: “Biểu diễn?”
Hoa Vụ lớn tiếng giới thiệu: “Chương trình giải quyết khó khăn của nghệ sĩ siêu xuất chúng – chia sẻ đầu người!”
Tông Ngô: “……” Nói cái quái gì vậy?
Thích khách: “!!!” Không phải nói thái tử phi là một đại tiểu thư tay trói gà không chặt sao? Không nói có sức hay không, nhưng cái tính tình của nàng…… chính là một tên biến thái!!
Thích khách cũng nghe không hiểu câu trước đó, nhưng hắn hiểu bốn chữ phía sau đó!
“Ta nói, ta nguyện ý nói!! Cái gì ta cũng nói hết! Đừng giết ta!!” Thích khách hô đến lạc cả giọng, “Ta nguyện ý khai hết, đừng giết ta……”
Nếu thích khách nguyện ý khai ra, nàng còn hô đánh kêu giết làm gì?
Tông Ngô nghi ngờ hỏi: “Ngươi lại trúng gió gì vậy?”
Hoa Vụ khép y phục lại, yếu ớt thở dài nói: “Là gió đang đánh ta.”
“……” Sao không đánh chết ngươi đi!
Cuối cùng Hoa Vụ cũng không xem biểu diễn đêm khuya, Tông Ngô trực tiếp mang người đi.
“Hơn nửa đêm dậy tăng ca, còn xung hỉ thất bại……” Hoa Vụ nằm trên giường, nhìn Sa Ngọc sửa sang lại chăn mền cho nàng: “Ta sẽ trở nên không may mắn.”
Sa Ngọc mặc kệ có nghe hiểu hay không, coi như nghe hiểu, mỉm cười nói: “Thái tử phi, mau ngủ đi.”
“Aizz!” Hoa Vụ ôm chăn nhắm mắt lại.
……
……
Ngày hôm sau Hoa Vụ thức dậy thì chợt nghe Sa Ngọc nói, Tông Ngô đã hỏi thích khách tối hôm qua là ai phái tới.
Sa Ngọc còn chưa nói xong, Hoa Vụ đã ngắt lời nàng, “Cẩn Vương Tông Kỳ?”
Sa Ngọc lắc đầu: “Không phải, là Lý Nguyên Vĩ – Lý đại nhân, hắn biết điện hạ đã tra ra được hắn, cho nên bí quá hóa liều muốn trói ngài……”
Từ sau yến tiệc trung thu, dân chúng toàn thành đều biết tình cảm giữa thái tử và thái tử phi rất tốt.
Dưới tình huống cùng đường, dùng thái tử phi làm con tin khiến bọn họ cảm thấy còn có đường sống.
Hoa Vụ cố chấp nói: “Có thể là Tông Kỳ!”
Sa Ngọc: “……”
Sa Ngọc hít một hơi: “Thái tử phi…… cái này sao có thể chứ? Thích khách xác nhận là Lý Nguyên Vĩ.”
Hoa Vụ nắm chặt tay, “Vậy chúng ta vu khống cho Tông Kỳ.”
“……”
Việc này có thể tùy tiện vu khống thành công sao?
====