XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

"Ừm."

Vân Tử Mộc ngoan ngoãn lên tiếng, Tô Thất lúc này mới chào tạm biệt Tiền thị, yên tâm rời đi.

"Nhìn bộ dáng thê tử nhà ngươi kìa, giống như là sợ ta khiến ngươi chịu ủy khuất, lần đầu tiên ta thấy một nữ nhân che chở cho phu lang như vậy nha."

Tiền thị cười, kéo Vân Tử Mộc ngồi xuống, đáy mắt không khỏi hiện lên vài phần hâm mộ.

Mặt Vân Tử Mộc đỏ bừng, rũ con ngươi không tiếp lời hắn, đáy lòng lại nổi lên một chút ngọt ngào.

Từ ngày thê tử đáp ứng sẽ không khi dễ hắn nữa, nàng thật sự đã thay đổi. Bất luận hắn làm cái gì nàng cũng không bắt bẻ khiến hắn cảm thấy như đang nằm mơ.

"Xiêm y này là thê tử cho ngươi?"

Nhìn quần áo của Vân Tử Mộc, đáy mắt Tiền thị vụt qua mạt ý cười cười.

Nhìn tiểu lang quân này ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng lại chứa Tô Thất. Cũng không uổng công Tô Thất đau lòng vì hắn.


"Ta định làm cho nàng đôi giày..."

Vân Tử Mộc ôn nhu nói, chờ làm xong giày, hắn sẽ làm cho nàng thêm một bộ quần áo nữa.

"Dùng vải này để làm giày sao? Vậy cũng quá hoang phí đi."

Tiền thị chép chép miệng, đứng dậy đi vào nhà, lấy ra một tấm vải bông màu trắng đưa cho Vân Tử Mộc.

"Dùng vải bông này làm giày vừa mềm mại vừa chắc chắn, sau đó ngươi lấy vải lụa làm phần thân giày. Kia dùng vải lụa làm đế giày thật là quá hoang phí."

"Đây... Vải bông này hẳn là tốn không ít bạc? Ngày mai ta sẽ mang tiền đến cho tỷ phu."

Vân Tử Mộc nào có không biết xấu hổ nhận đồ của hắn, vội vàng nói.

"Ngươi sao lại nói vậy, cái này coi như quà gặp mặt của ta. Thê tử nhà ngươi cùng thê tử nhà ta tỷ muội tình thâm. Bất quá chỉ là một ít vải bông, không đáng giá. Ngươi cứ lấy mà dùng.


Tiền thị biết, mấy ngày trước Lục Đại Sinh nhận năm lượng bạc từ chỗ Tô Thất, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, hiện tại chỉ cho Vân Tử Mộc một khối vải bông, hắn nào có để ý chút tiền vặt này.

"Không được, không được. Nếu tỷ phu không lấy tiền ta cũng sẽ không nhận đồ."

Vân Tử Mộc và hắn còn chưa quen thuộc đến mức tùy ý tặng đồ cho nhau, đành phải cự tuyệt nói.

"Vậy ngươi cứ dùng trước, khi nào có tiền thì trả cho ta."

Tiền thị thấy hắn nhất quyết không nhận đành phải sửa lời.

Sau đó hắn dựa vào size giày của Lục Đại Sinh, cùng Vân Tử Mộc làm giày, hai người còn trao đổi cách làm giày như thế nào để êm chân nhất.

Do có chung chủ đề, hai người thân cận không ít. Buổi tối Tô Thất đến đón hắn, liền cảm thấy không khí hài hòa giữa hắn và Tiền thị.


Trên đường về, Vân Tử Mộc đem chuyện Tiền thị định tặng cho hắn khối vải nói với nàng. Tô Thất cũng chỉ kêu hắn, trước cứ nhân lấy, chờ sau này nàng kiếm chút đồ trên trấn lại mang về tặng cho hắn.

Như vậy Vân Tử Mộc cũng an tâm mà làm giày cho nàng.

Phòng ở đã sửa, giường mới cũng đắp xong. Gian ngoài còn lắp thêm một cái lò đất, ngày thường có thể dùng để nấu nước. Vào đông nếu sợ lạnh có thể nấu cơm tại đây không cần phải chạy vào nhà bếp.

Nhìn cái giường đất to tổ bố, có thể chứa được tới bảy tám người, lỗ hổng trên nóc nhà cũng được bịt kín, tâm trạng Vân Tử Mộc hào hứng không thôi.

'Tạm thời chúng ta ở đây, chờ sau này ta có tiền, liền mua một mảnh đất trong thị trấn, làm cho chàng một cái phòng ở đẹp hơn như này. Dĩ nhiên, nếu chàng muốn ở trong thành, chúng ta liền vào thành mua nhà ở a."
Thấy vẻ mặt vui mừng của hắn, Tô Thất cao hứng nói.

"Như này đã quá tốt rồi."

Vân Tử Mộc nhẹ giọng nói, có thể ở một nơi sạch sẽ, thoáng đãng như vầy, hắn cũng thấy đủ rồi.

"Cái phòng nhỏ bên ngoài kia là phòng tắm của chàng, chàng thích sạch sẽ, mỗi ngày đều có thể tắm rửa ở đằng kia."

Chỉ chỉ vào căn phòng mới ở bên ngoài, Tô Thất nói thêm một câu.

"Chàng yên tâm, ta sẽ không nhìn trộm chàng như lúc trước đâu."

Nàng tuyệt đối không phải loại nhìn thích làm chuyện hạ lưu, nhìn lén người ta tắm rửa a.

Vân Tử Mộc đỏ mặt trừng mắt liếc Tô Thất một cái, chọc nàng cười khẽ một tiếng. Quan hệ hai người dường như lại tiến thêm một chút.

Tiểu gia hỏa này dám trừng nàng, xem ra lá gan càng ngày càng lớn a.

"Tử Mộc, chàng muốn gì thì cứ nói với ta, ta sẽ làm giúp chàng."
Tô Thất muốn đối với hắn thật tốt, nhưng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

"Ta muốn ở góc tường phía tây xây một cái chuồng gà, ta cũng muốn giống Lục tỷ phu, nuôi chút gà vịt..."

Vân Tử Mộc lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với Tô Thất, ánh mắt chờ mong nhìn nàng. Tô Thất nào có thể cự tuyệt hắn?

"Được. Chờ ta vào núi một chuyến. trở về liền xây cho chàng một cái chuồng gà."

Tô Thất vẫn luôn muốn thay rào tre thành tường đất. Vân Tử Mộc nhát gan, ở một mình luôn sợ hãi. Đổi thành tường đất chắc chắn sẽ khiến hắn an tâm ngủ một mình hơn.

"Thê tử... Nàng đừng vào núi được không?"

Vân Tử Mộc thấy hâm mộ những nhà khác nuôi gà nuôi vịt, mỗi ngày nhặt chút trứng để đổi khẩu vị, nhưng hắn lại không muốn Tô Thất phải mạo hiểm.

Nhớ tới bộ dạng đầy máu lần trước của Tô Thất, tim Vân Tử Mộc chợt nhói, hắn sợ sẽ còn không được gặp lại nàng.
Mấy ngày nay quan hệ của bọn họ mới khá nên một chút, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ nàng có chuyện a.

Trong nhà còn hai mẫu đất, chỉ cần bon họ chăm chỉ làm việc thì vẫn có thể sống được, không cần phải lên núi mạo hiểm.

"Ta đáp ứng chàng. Lần này ta chỉ đi hái thuốc thôi, sẽ không đụng đến mấy con vật nguy hiểm đó đâu. Nếu có gặp, ta cũng sẽ trốn đi thật xa, đảm bảo sẽ không bị thương."

Thấy tiểu phu quân quan tâm mình, Tô Thất thật cao hứng.

Cũng không uổng công nàng quan tâm hắn a.

Vẻ mặt hắn không mấy yên tâm, nhìn Tô Thất một hồi lâu, hắn miễng cưỡng gật đầu xem như là đáp ứng.

Tuy rằng thời tiết vẫn ấm áp nhưng Tô Thất lại đốt lửa dưới giường đất nửa canh giờ. Sau khi nàng dập lửa, nhìn giường đất nóng ấm, Vân Tử Mộc khó hiểu, chớp mắt nhìn nàng.
Tô Thất lau mặt nói: "À. Ta nung giường đất một xíu, nằm lên sẽ ấm. Lúc ngủ sẽ không sợ bị lạnh.

Cầm chổi lông gà, phủi phủi giường mới, lại trải đệm lên, Tô Thất liền kéo Vân Tử Mộc lên giường.

"Về sau chàng ngủ trên giường đất, ta sẽ kêu thợ mộc làm cho chàng một cái bàn gỗ ở đây. Lại làm thêm một cái lò sưởi đặt ở đầu giường, chàng có thể ngồi chỗ đó thêu thùa, đọc sách a..."

Nói đến đọc sách, Tô Thất chợt dừng lại.

"Tử Mộc, chàng có biết chữ không?"

Gia cảnh của hắn cũng được coi là giàu có, hắn hẳn là biết chút chữ đi?

Vân Tử Mộc vỗ vỗ đệm chăn dừng tay lại, nhéo góc chăn nhàn nhạt gật đầu.

Lúc cha còn sống đã dạy cho hắn. Chỉ là sau khi cha qua đời, hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng mình sẽ có cơ hội đọc lại sách.

Nào biết Tô Thất lại kích động vỗ tay một cái, ngồi xuống bên cạnh hắn cười nói: "Mấy hôm nữa, ta sẽ mua chút sách về, chúng ta cùng nhau xem."
Tô Thất biết chữ vì mẫu thân nàng dạy cho. Nếu nàng mua sách về thì cũng không có ai hoài nghi a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi