XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

Tô Thất nhìn nồi cơm đã thấy đáy, quay đầu không vui nói: "Vì sao lại không nấu cơm?"

Ngữ khí tuy nghiêm khắc nhưng lại không khiến Vân Tử Mộc cảm thấy sợ hãi.

Thê tử nàng không phải là hoài nghi hắn ăn vụng mà là đang quan tâm hắn sao?

Nhưng vì cái gì mà nàng lại bắt đầu quan tâm hắn? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn bán hắn sao?

Nghĩ đến đây, Vân Tử Mộc bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Hôm qua lúc thê tử đánh hắn cũng đã nói qua, hắn chính là đồ sao chổi. Bởi vì mua hắn, nàng đã dùng hết toàn bộ gia sản. Nàng hận không thể đem hắn bán cho bà lão 80 tuổi làm thị thiếp. Cũng không muốn tiếp tục nuôi dưỡng hắn.

"Thê tử, ta ăn rất ít, nàng đừng bán ta đi a."

Vân Tử Mộc cũng không biết lấy đâu ra dung khí, nhào đến ôm lấy cánh tay Tô Thất, liền quỳ xuống, miệng còn không ngừng cầu xin.


Tô Thất hơi dùng sức mới không khiến đầu gối Vân Tử Mộc lại đập xuống đất, chỉ là vấn khiến hắn nước mắt rưng rưng. Tô Thất nghi hoặc. Trong sách cũng không viết là nguyên chủ muốn bán hắn a!

Hắn vì sao lại nói như vậy?

Kỳ thật nguyên chủ vốn đối với hắn vẫn có vài phần thương tiếc, bằng không cũng sẽ không bởi vì hắn không tình nguyện liền không cưỡng ép hắn nữa, mà ngày ngày mượn rượu giải sầu.

Nếu là nguyên chủ thật sự muốn thì với thân hình thon gầy này của hắn làm sao có thể ngăn cản nàng cơ chứ.

"Ngươi về sau không được quỳ trước ta nữa. Nếu không ta thật sự sẽ đem ngươi đi bán."

Tô Thất lo lắng vết thương của hắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện hành tẩu giang hồ, lại không thể sửa được tật xấu hở chút liền quỳ xuống này của hắn. Nàng đành phải uy hiếp hắn vậy.


Lời này tuy có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn có hiệu quả.

Chỉ thấy thân hình hắn cứng đờ, con mắt phiếm hồng nhìn Tô Thất, không lên tiếng, ngỏ ý hắn sẽ nghe lời nàng.

"Đi ăn cơm trước đi!"

Bất đắc dĩ mà thở dài, Tô Thất từ tủ gỗ lấy ra một cái chén cũ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Tử Mộc một cái, thấy hắn ngoan ngoãn đi theo, mới yên tâm đi về phía trước.

Đem cháo loãng trong tô đổ hơn phân nửa đến cái chén cũ kia. Tô Thất đem chén cũ đẩy đến trước mặt hắn.

"Ăn cơm."

Nhà này nghèo đến nỗi dưa muối cũng không có. Tô Thất thiếu điều muốn chửi đổng, nàng nhanh chóng húp hai cái hết sạch bát cháo. Tùy ý lau miệng nói: "Chàng ăn cơm xong liền ở nhà ngoan ngoãn đợi ta, ta ra ngoài kiếm chút đồ ăn, buổi tối không cần phải nấu cơm."

Dứt lời, Tô Thất lại chỉ vào chân Vân Tử Mộc nói: "Chân chàng như thế này mà tùy ý đi lại lung tung sợ là sẽ phế mất. Chàng nếu không muốn thành người tàn tật thì ngoan ngoãn mà nằm trên giường. Ta đi xem xem có thể tìm chút thuốc về cho chàng không.


Tô Thất nhớ ra có một loại cỏ có thể trị ngoại thương. Loại cỏ này khắp nơi đều có thể tìm được, chờ lát nữa nàng có thể hái một ít về cho hắn.

"ừ."

Đôi tay Vân Tử Mộc ôm lấy chén cháo, ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ là khi Tô Thất nói câu "Ngoan ngoãn nằm trên giường", khiến hắn có chút sợ hãi.

Biết mình tiếp tục ở chỗ này cùng hắn cũng không được tự nhiên, Tô Thất liền đứng lên trước.

Vân Tử Mộc vội vàng đứng dậy theo nàng, lại bị Tô Thất giơ tay ngăn lại.

"Chàng ngồi ăn cơm."

Ở trong phòng dạo qua một hồi, lại đi vòng quanh nhà bếp hai vòng, Tô Thất cầm theo một cái dây thừng cùng một bao tải ra sân.

Lúc đi còn không quên đóng cổng tre cẩn thận. Động tác này khiến tim Vân Tử Mộc có chút đập nhanh.

Vân Tử Mộc nhìn bóng dáng nàng ngày càng xa, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc.
Thê tử nàng có chút không giống như trước đây, lại giống như vẫn là nàng.

Hắn không thể nói được cụ thể chỗ nào bất đồng nhưng thê tử như vậy thật sự có chút khiến hắn thụ sủng nhược kinh.

Tô Thất ra khỏi cửa liền một đường đi thẳng lên núi, trên đường ngẫu nhiên cũng gặp được mấy người trong thôn đều là vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn nàng. Hẳn là bọn họ cũng chưa từng thấy qua Tô Thất sạch sẽ như này bao giờ.

Tô Thất sau khi tắm rửa sạch sẽ có đến năm sáu phần khác biệt với lúc trước làm người khác khó có thể liên tưởng nàng và quỷ lôi thôi kia với nhau.

Dưới chân giày rơm có chút cộm, nghĩ tới ngón chân Vân Tử Mộc đều lộ ra bên ngoài, Tô Thất âm thầm nghĩ. Nàng cần phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, tốt xấu gì cũng không thể để Vân Tử Mộc theo nàng chịu khổ được.
Bất quá sau này nếu hắn thật sự muốn gả cho một người khác thì nàng cũng không thể để người khác coi thường hắn được. Còn phải chuẩn bị của hồi môn cho hắn.

Đứa nhỏ này thật sự quá khổ, nàng muốn mang lại cho hắn một chút ngọt ngào.

Vừa nghĩ đến ngọt, Tô Thất liền nhìn thấy cách đó không xa có một cây cổ thụ đầy trái chín, quả nào quả nấy cũng đỏ rực trông đáng yêu cực kỳ, khiến nàng liên tưởng đến khuôn mặt của hắn.

Trái cây ở bên dưới đều đã bị người hái đi, duy chỉ có mấy quả trên cao thì vẫn còn.

Đặt dây thừng cùng bao tải xuống đất, Tô Thất dùng tay ôm lấy gốc cây, liếng thoắng đã leo lên tới ngọn cây.

Toàn bộ võ thuật phòng thân của kiếp trước, kiếp này có thể vận dụng để hái quả cho tiểu phu quân xem như cũng có tác dụng.

Nàng hái được một quả hồng hồng liền cọ cọ trong tay nếm thử. Tô Thất cắn một ngụm nhỏ, mùi vị ngon ngọt liền lưu lại trên đầu lưỡi, mùi vị giống như quả táo. Lúc này nàng mới dám cắn to một miếng.
Nghĩ tới Vân Tử Mộc hẳn là sẽ thích ăn mấy cái này, Tô Thất liền dùng quần áo mình bọc lại, đem những trái cây có thể hái được liền hái xuống.

Nhẹ nhành nhảy xuống mặt đất, đổ trái cây vào trong bao tải. Tô Thất lại cầm lấy một quả bỏ vào miệng, thỏa mãn mới tiếp tục lên núi.

"Rau dại?"

Tô Thất vui mừng ngồi xuống nhổ những cây rau dại đó, nghĩ tới cuối cùng thì buổi tối cũng có thể thay đổi khẩu vị.

Khó trách cổ nhân thường nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông. Trên núi toàn là đồ ngon a!

Thể lực Tô Thất cũng tốt lên rất nhiều, cước bộ cũng nhanh hơn, nhìn sắc trời không còn sớm, liền đi nhanh hơn một chút.

Nhưng lại nghĩ đến cảnh Vân Tử Mộc có chút sợ hãi khi nhìn nàng sạch sẽ, Tô Thất lại từ bỏ ý nghĩ này.

Vẫn là ngày mai dậy sớm lên núi vậy.
Nhặt chút rau dại, Tô Thất cũng không quên cầm theo mấy loại thảo dược trở về. Vết thương của Vân Tử Mộc có chút nghiêm trọng, nàng hiện giờ không còn tiền để mời đại phu cho hắn, tạm thời thảo dược đắp cho hắn vậy.

"Gà rừng nhỏ ơi, tuy rằng ngươi còn nhỏ, không đáng bị làm thịt, nhưng mà trong nhà ta còn có một tiểu lang quân đang bị thương cần ta bồi bổ a. Ta liền phải ủy khuất ngươi một chút. Ngươi sớm đầu thai nha."

Tô thất miệng ngậm một nhành cỏ dại, nhỏ giọng lặp đi lặp lại một câu, liền buông bao tải trên lưng chạy đi bắt gà rừng.

Gà rừng tuy không lớn, nhưng cũng đủ để Vân Tử Mộc ăn no nê.

Cá lớn nuốt cá bé, vì sinh tồn, nàng cũng đành phải bất chấp thôi.

Đem gà rừng trói cánh lại, Tô Thất không tiếp tục đi vào rừng nữa mà xoay người trở về nhà.
Trên đường trở về Tô Thất còn nhặt được một con thỏ con, nghĩ nghĩ nếu nuôi con thỏ này, mỗi ngày để Vân Tử Mộc cắt cho nó một ít cỏ, chờ nó trưởng thành lại đem đi hầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi