"Vậy sau này muội gặp tiểu tỷ phu, phải kính trọng hắn, chớ có hù tiểu phúc tinh chạy mất."
Lục Tử Bình vẫn luôn gọi Vân Tử Mộc là 'tiểu tỷ phu' vì tuy Vân Tử Mộc là phu lang của Tô Thất nhưng tuổi tác lại nhỏ hơn nàng.
Lục Tử Bình không thể ngơ ngác mà gọi Vân Tử Mộc một tiếng "tỷ phu" như gọi Tiền thị nhà Lục Đại Sinh, liền tự giác thêm chữ 'tiểu' vào phía trước.
"Đó là đương nhiên."
Lục Tử Bình vội vàng gật đầu đáp, nàng hiện tại nhìn tên tiểu hồ ly kia...Phi... Tiểu tỷ phu ngày càng thuận mắt.
"Tuổi muội cũng không còn nhỏ, tích cóp đủ tiền thì tìm một bà mối lo chuyện chung thân đại sự đi. Một mình sinh hoạt cũng không phải là chuyện nhỏ."
Tô Thất khom lưng múa may lưỡi hái, cũng không ngẩng mặt nói.
Lục Tử Bình ngày thường nghe lời Tô Thất nhất. Nếu không ai đề cập đến chuyện này thì thôi, hiện giờ Tô Thất đã chủ động nhắc tới, nàng cũng nên bắt đầu suy xét về hôn sự thôi.
Mỗi ngày đều tùy tiện ăn cơm, nếu cưới thêm một phu lang, không nói đến chuyện ấm giường, ít nhất cũng có thể làm cho nàng một bữa cơm ngon.
"Đương nhiên, cưới phu lang phải cưới người mình vừa ý, là người đi với mình cả đời. Nhưng nếu đã coi trọng thì khi cưới về phải hảo hảo đối đãi người ta, chớ có động tay động chân, nếu là một nữ nhân có bản lĩnh, có tức giận cũng không được trút giận lên người phu lang của mình."
Tô Thất sợ Lục Tử Bình bị ảnh hưởng bởi tư tưởng đánh phu lang của 'Tô Thất' liền mượn cơ hội tẩy não nàng.
"Muội nhìn xem, ta chính là một cái ví dụ điển hình. Lúc trước không có bản lĩnh khi dễ Tử Mộc, cuộc sống khó khăn. Bây giờ ta đã cải tà quy chính, mỗi ngày trôi qua ngày càng êm đẹp. Ông trời có mắt, gieo nhân nào gặt quả đó."
Lục Tử Bình nghiêm túc lắng nghe, ngẫu nhiên sẽ phụ họa một câu.
"Thất tỷ nói rất đúng."
"Trong khoảng thời gian này muội chú ý một chút, nếu coi trọng nam tử nhà nào, ta liền giúp muội tìm bà mối, thay muội đi cầu hôn. Chỉ đẹp mắt thôi thì khó mà có thể sống lâu dài. Trên đời này có mấy ai giống tiểu tỷ phu của muội, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết. Đều nhờ vận khí ta tốt, mới gặp được một người như chàng."
Tô Thất trong quá trình giảng giải còn không quên phát chút cẩu lương, không nhịn được khen tiểu phu lang của mình vài câu. Nghe thế, mặt Lục Tử Bình ngày càng hồng.
Mà đương sự lại vờ như không biết, còn ở đó tấm tắc khen tiểu phu lang nhà mình, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
"Nhưng chớ có giống Lục tam nương ở đầu Thôn Bắc, đưa về một tên hồ ly mê hoặc lòng người, còn chưa tới ba ngày đã khiến trong nhà gà bay chó sủa, ôm tiền chạy mất. Ngươi tích cóp tiền bạc cũng không dễ dàng gì, ở lâu mới biết lòng người, chớ có nghe lời ngon ngọt, tiền bị người ta cuỗm đi lúc nào không hay."
Nghĩ đến Lục tam nương ở Thôn bắc sống dở chết dở, Tô Thất không hỏi dặn dò thêm vài câu.
Lục Tử Bình động tác gặt lúa không dừng, cười hỏi Tô Thất: "Vậy tiền trong nhà tỷ ai quản?"
Tô Thất ngẩn ra, sau đó dõng dạc nói: "Ta cùng muội không giống nhau, Tử Mộc không phải là người như vậy."
"Thất tỷ, lời này trước khi khuyên ta, tỷ nên khuyên chính mình thì hơn. Ta thấy tỷ bây giờ mới là bị hồ ly mê hoặc tâm trí."
Lục Tử Bình vừa dứt lời, một nắm đất hướng nàng bay tới.
Lục Tử Bình nhảy, tránh qua nhưng lại không tránh được ánh mắt Tô Thất phóng tới nàng.
"Về sau muội còn dám nói nửa câu không đúng về Tử Mộc nhà ta, xem ta có đánh gãy chân muội không."
Nhìn bộ dáng bao che người khác của Tô Thất, Lục Tử Bình không khỏi sinh ra vài phần đố kị, Thất tỷ đối với phu lang thật tốt.
"Không dám, không dám. Muội nói sai rồi, tiểu tỷ phu lớn lên xinh đẹp tâm địa thiện lương, là phúc khí của Thất tỷ."
Lục Tử Bình liên tục xin tha, Tô Thất mới chịu buông tha.
Nhìn mặt trời ngày càng lên cao, trên con đường, hài tử tới đưa cơm càng ngày càng nhiều, Tô Thất không khỏi ngồi dậy nhìn về phía xa xa.
Vân Tử Mộc rất hiếm khi tự mình ra khỏi cửa, cũng không biết hắn có biết đường đến đây không, trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trong nhà có tiểu phu lang xinh đẹp khiến Tô Thất không thể không lo lắng.
Lục Tử Bình trộm nhìn Tô Thất một cái, âm thầm bĩu môi.
Người này đúng là một cái phu nô. Trong toàn bộ Lục gia thôn, sợ là chỉ có mình nàng không chịu để phu lang nhà mình xuống ruộng, nhưng mọi việc trong nhà đều là hai người cùng làm.
"Hắc, tới rồi!"
Tô Thất bỗng nhiên ném lưỡi hái xuống, lau mồ hôi trên mặt liền cúi đầu chạy đi.
Lục Tử Bình bỗng nhiên liền sinh ra ý tưởng muốn thành gia, chẳng lẽ cưới phu lang tốt như vậy sao?
"Tử Mộc, chàng đứng trên bờ ruộng, chúng ta đi tới."
Tô Thất thấy Vân Tử Mộc định đi xuống liền hướng tới hô, sau đó quay đầu gọi Lục Tử Bình một tiếng.
"Tử Bình, tỷ phu muội đưa cơm tới, ăn cơm xong rồi lại làm tiếp!"
"Tới đây."
Lục Tử Bình đem lưỡi hái đặt ở một bên, lúc này mới chậm rì rì bước đến bờ ruộng.
Vân Tử Mộc trải một miếng vải bố do mình đem đến dưới bóng cây, sau đó lại lấy hai đôi đũa cùng hai cái chén từ giỏ tre, lúc này mới đặt giỏ tre vào giữa.
"Thê chủ..."
Vân Tử Mộc đứng dậy nhìn Tô Thất đi đến, móc ra khăn tay định lau mồ hôi trên trán nàng, lại bị Tô Thất nghiêng đầu tránh đi.
"Toàn là bùn đất, bẩn khăn tay của chàng mất, ta dùng cái này lau là được."
Tô Thất cười quơ quơ chiếc khăn vải trên cổ, lau khô tay mới vội kéo Vân Tử Mộc đi vào dưới tàng cây.
"Thơm quá, Tử Mộc làm cái gì cho chúng ta ăn thế?"
Tô Thất vừa nói vừa lật miếng giấy lụa trên giỏ tre, Vân Tử Mộc vội vàng cản tay nàng lại.
Cầm hồ lô chính mình mang đến, hắn ngỏ ý bảo Tô Thất vươn tay.
"Muốn ăn cơm thì phải rửa tay sạch sẽ trước, nếu không sẽ sinh bệnh."
Đổ nước rửa tay cho nàng, nhỏ giọng nói.
Lời này vừa đúng lúc Lục Tử Bình nghe được, nhìn đôi tay đầy bùn đất của mình, Lục Tử Bình không khỏi có chút chột dạ.
Tô Thất lau khô tay, liền cười nhận lấy hồ lô kia.
"Tới đây, rửa tay xong lại ăn cơm."
Nói xong, nàng liền học bộ dáng của Vân Tử Mộc đổ nước cho Lục Tử Bình, thẳng đến khi tay Lục Tử Bình sạch sẽ mới dừng lại.
"Sao chỉ có hai chén? Tiểu tỷ phu không ăn sao?"
Lục Tử Bình nhận lấy cái bánh bao Tô Thất đưa, chưa kịp cắn, liền thấp giọng hỏi một câu.
"Tỷ phu muội về nhà ăn mới ăn, đám này đều là của chúng ta, vừa đủ."
Tô Thất tiếp lời, Vân Tử Mộc hay thẹn thùng như vậy, sao có thể sẽ cùng các nàng ăn cơm trên mặt đất."
"Oa... Tay nghề tiểu tỷ phu thật tốt, bánh bao thịt này so với bánh bao trong trấn còn nhiều thịt hơn."
Bánh bao lớn bằng nắm tay, Lục Tử Bình cắn ba miếng liền hết, sau đó chưa đã thèm mà chậc lưỡi, khen nói.