XUYÊN NHANH NỮ PHỤ LẠI MUỐN ĐẢO CHÍNH

Nhìn đi nhìn lại mấy lần, nhìn đến Dạ Tịch điềm tĩnh cho Tạ học trưởng một ánh nhìn giết người thì anh ta mới không tình nguyện cùng Triệu Vũ tiến lên bày tỏ lại quyết định của mình.

Bọn họ đương nhiên cũng có điều kiện, nếu là người thì chỉ có thể là người thể trạng nhỏ, không quá ba người, nếu là vật thì không thể chiếm quá nửa thùng hàng.

Nếu không thì cái gì cũng không thể.

Điều này cũng thể hiện sự phòng bị tối thiểu của bọn họ với những người xa lạ nhìn như người xã hội này.

Đúng như Tạ học trưởng dự đoán, tên đàn em dĩ nhiên tỏ thái độ không hài lòng, mấy người này nghĩ mình là cái gì mà dám bàn điều kiện.

- Điều kiện của các cậu còn rất nhiều.

Tên đại ca đương nhiên không thoải mái khi quyền uy của mình liên tục bị khiêu khích, hai mắt ẩn tàng sóng dữ chằm chằm nhìn Tạ học trưởng.

- Vậy thì đánh đi? - Còn chưa nghe Tạ học trưởng nói gì đã nghe một giọng nói thanh mát từ phía khác truyền tới.

Không biết từ lúc nào đằng sau Triệu Vũ đã xuất hiện thêm một cô gái.

Tạ học trưởng nghe thấy tiếng Dạ Tịch thì như nghe được tiếng trời, gánh nặng đè ép lập tức được rũ bỏ, anh ta rất có tự giác tự mình tránh ra để cô đi lên trước.

Có trời mới biết tại sao anh ta lại yếu kém đến mức đứng sau lưng một cô gái.

- Cô nói muốn đánh với chúng tôi?

Nhìn biểu hiện của Tạ học trưởng, đại ca liền nhìn ra cô gái nho nhỏ trước mặt mới là người có tiếng nói nhất, hắn liền dùng nửa con mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Cô gái cao gầy, trên người mặc một bộ quần áo thoải mái nhưng trong sự giản đơn như vật nhỏ vô hại ấy lại ẩn ẩn một cỗ khí tức vương giả của kẻ trên cao trông xuống chúng sinh hèn kém.

Rõ ràng cô thấp hơn hắn nhưng trong lòng hắn lại vô tình chùn bước trước cô, thậm chí thâm tâm còn đột ngột xông tới xúc cảm kinh sợ trước nay chưa từng có.

Gương mặt thanh tú, khả ái kia khiến đôi mắt nâu đen đang chậm rãi sẫm lại như vùng nước đọng kia tỏ ra đột ngột nhưng điểm này không những không mang tới cảm giác quái lạ, kì dị mà ngược lại sự tương phản lại tạo nên cảm giác kích thích thị giác cực mạnh, bổ trợ cực kì hoàn hảo cho khí chất ma quỷ quẩn quanh cô.

Loại ánh nhìn ấy..

chỉ có thể nhìn thấy trên kẻ đã nhúng chàm hai tay.

- Nếu các người muốn.

Đứng trước thể trạng sừng sững của hắn, cô không hề yếu thế mà khí thế kia còn cao hơn một thước, khiến hắn phải ngước mắt trông coi.

- Cô nên tự hiểu lấy mình.

Mặc dù cảnh giác nhưng tên đại ca vẫn rất tự tin với khẩu súng trong tay mình.

Có những người khí thế luôn rất bức người nhưng thực chất chỉ là thổi phồng khoe mẽ.

Cho dù cô có mạnh hơn nữa cũng không thể một mình đối đầu với mấy người bọn họ bên này.

- Không thử làm sao biết.

Nhìn thấy hắn cố ý đẩy vạt áo khoác làm lộ ra khẩu súng giắt bên hông nhưng Dạ Tịch cũng không để vào mắt, chậm rì rì nói ra lời khiêu khích, ngắm nghía con dao trên tay.

Mi có súng, ta đây cũng có dao, ta lại sợ mi quá.

- Giờ thì sao?

Lão đại nhìn thấy con dao xinh đẹp trong tay cô thì hơi sững lại một chút sau đó thì cười lạnh rút súng chỉ vào đầu cô.

Chỉ có một con dao bé xíu mà dám ngang với hắn à? Ai cho cô lá gan đó!

Dạ Tịch ngược lại không phải ứng theo suy nghĩ của hắn, cô không kinh ngạc cũng không khiếp sợ mà ngược lại trước khi hắn kịp phản ứng đạp vào vị trí giữa hai chân hắn.

Dù là ai thì cũng có điểm yếu thôi.

Đàn ông mà, thịt trên người của nhiều đến đâu cũng không chịu được một cước vào vị trí chiến lược ấy đâu.

Chờ mấy người xung quanh kịp phản ứng thì tên đại ca đã ngã xuống đất, khẩu súng vốn chỉ vào đầu Dạ Tịch giờ đã di dời họng súng đen ngòm xuống mi tâm hắn mà cô thì quỳ một chân đè xuống ngực hắn, nhìn qua không có bao nhiêu lực đạo nhưng lại quỷ dị khiến hắn không thể nhúc nhích.

Biến cố xảy ra quá nhanh, chờ hai tên đàn em kịp phản ứng rút súng ra thì đại ca của chúng đã bị khống chế rồi.

Tạ học trưởng há hốc miệng nhìn sự bưu hãn của cô.

Hình như hơi soái.

- Bảo người của mày bỏ súng xuống.

Dạ Tịch nhìn thấy hai tên đàn em túm lấy Tạ học trưởng và Triệu Vũ như túm lấy một con gà thì bĩnh tĩnh nói với tên đại ca đang nghiến răng nghẹn lại không dám kêu lên.

Mẹ, đau chết hắn rồi.

Sẽ..

không bị đạp hỏng đi.

- Bắn chết chúng nó.

Hắn nghiến răng oán độc phun ra mấy chứ, mặt đỏ rực như con tôm luộc.

Bụp.

Mấy tên đàn em còn chưa phân biệt được lời đại ca là nghiêm túc hay chỉ dọa người thì tiếng thét trầm đục của hắn đã vang lên trước.

Máu tươi chậm rãi thấm ra.

- Không muốn kéo zombie đến thì thành thật một chút.

Ánh mắt lạnh lùng của cô đảo qua tên cầm đầu, xúc cảm như đột ngột bị quẳng vào hầm băng ngàn năm, chỉ có lạnh lẽo thấu xương.

Sợ hãi như cơn sóng thần dâng cao đổ ập xuống mọi thành lũy kiên cố, tất cả các kiến trúc đều ầm ầm vỡ vụn trước cơn giận của vị thần biển cả.

Trước sức mạnh thiên nhiên tuyệt đối, con người sẽ chỉ như con sâu cái kiến, một ngón tay cũng có thể ấn nát.

- Bỏ súng xuống.

Cút ra sau kéo ba người sang xe bên kia.

Hắn..

thực sự khiếp sợ.

Bị sự ngoan độc của cô trấn áp.

Đám đàn em đại khái cũng bị sự ngoan tuyệt của Dạ Tịch dọa sợ, không nói hai lời cấp tốc chạy tới bên xe lôi ra ba người phụ nữ thân hình gầy gộc, xanh xao, trên tay một người thậm chí còn bế theo một đứa trẻ bị bọc kín trong tã lót, quần áo mặc trên người họ chẳng có ai là còn nguyên vẹn, rách nát và bẩn thỉu.

Dạ Tịch quét mắt nhìn qua ba người, ánh sáng nhỏ vụn khảm vào mắt cô những sắc thái nhu hòa nhưng tuyệt nhiên không thể đọng lại chút gì.

Vẫn như vậy, âm u như ao tù tử khí.

Nhưng trong sự thấp thỏm của tên đại ca, cô lại không nói lời nào, chỉ liếc nhìn ba người được đưa đi một cái như thế, tựa hồ chỉ là nhìn qua, cũng không phải thực sự nhìn ra cái gì.

- Chúng ta đi.

Nghe được tiếng rống phía xa xa, Dạ Tịch thu lại khẩu súng, đứng thẳng người lên gọi hai người Tạ học trưởng bị biến cố lúc nãy dọa tới.

Ánh nhìn thẳng tắp chiếu vào tên đàn em vẫn còn chưa thu súng lại, chỉ dùng một ánh mắt vẫn có thể bức cho kẻ đó lúng túng tay chân, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn tên đại ca đau đến nghiến răng nghiến lợi đang được tên còn lại đỡ dậy.

- Để họ đi.

Nhận được sự chắc chắn của tên đại ca, tên này liền cấp tốc thu súng, bước nhanh về phía sau tên đại ca, cùng kẻ còn lại đưa hắn vào xe xử lí vết thương.

Vết thương chảy máu luôn rất phiền phức.

- Cô..

thực sự là..

mạnh mẽ.

Nửa ngày sau Tạ học trưởng mới soạn xong ngôn từ nói với Dạ Tịch mặt mũi âm trầm ngồi phía sau.

Động tác hôm nay của cô cũng..

quá khiếp người rồi.

Trước đó chỉ cảm thấy cô bạo lực một chút, bây giờ cô lại dùng hành động đổi mới nhận thức cho họ, cho họ biết cô không những chém giết zombie mà sẽ còn bắn người.

Cô..

thế mà lại biết dùng súng.

Trường bọn họ cũng không có khóa huấn luyện súng ngắn mà.

Cô làm sao hiểu rõ thế?

- Ừ.

Dạ Tịch nhắm mắt dưỡng thần thoải mái tiếp nhận lời khen đầy miễn cưỡng của Tạ học trưởng.

Thấy cô không có ý muốn nói chuyện Tạ học trưởng tự biết ý quay lên câu được câu không trò chuyện với Triệu Vũ.

Anh ta ấy mà, là kiểu người có chuyện tuyệt đối không thể để trong lòng quá lâu.

Phó Tinh mặc dù vẫn còn câu nệ với cô nhưng nhìn hành động quyết đoán của cô hôm nay cũng phải nhìn nhiều thêm mấy lần.

Người như cô tại sao lại nhất quyết hứng thú với nguyện vọng của cậu ta?

Là cô tự bịa ra một lí do hay đây thực sự là mục đích của cô?

- Nhìn tôi làm gì, nhìn thêm mấy cái tôi cũng không trả viên đá cho cậu đâu.

Bị người khác nhìn chằm chằm đương nhiên sẽ không thể thoải mái nghỉ ngơi, Dạ Tịch trước mở miệng nhỏ giọng nói chuyện với cậu ta.

Đầu cô hơi nghiêng về phía Phó Tinh, hơi thở thanh nhã phất qua vành tai nhạy cảm, có chút kì lạ.

- Cô..

Ngồi tránh ra một chút.

Phó Tinh thấp giọng thể hiện sự khẩn trương của mình.

Không dưng cứ ghé vào người cậu ta làm gì?

- Cậu cảm thấy còn chỗ ngồi sao?

Hình như..

không còn thật.

- Cô..

thả tôi xuống phía trước.

- Tại sao?

Dạ Tịch nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Tinh đang chống cằm đón lấy những ngọn gió lành lạnh cuốn tung tóc cậu ta.

Im lặng hồi lâu, tưởng như thời gian sắp qua một đời thì cô nghe thấy thanh âm nhỏ vụn bị gió xé nát của cậu ta.

- Những người đó đến vì tôi.

- Cho nên?

- Bọn họ đến vì tôi.

Phó Tinh nhắm hai mắt chua xót vì gió tạt qua, thanh âm trầm thấp và dồn nén.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy bàn tay tên đại ca giơ lên, hình xăm chiếc ô tỏa ra như mũi kim đâm vào trái tim đang đập chậm rãi của cậu ta, khiến cậu ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, những suy nghĩ đáng sợ như quỷ mộc bén rễ trong lòng, vững vàng sinh sôi.

Phó Tinh muốn lừa mình dối người, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt tên đại ca đã thẳng tắp nhìn cậu ta, dù ở khoảng cách khá xa nhưng Phó Tinh vẫn cảm thấy sự khát máu trong đó.

Không có sự may mắn nào.

Chúng thực sự đến vì cậu ta.

Mặc dù cô có thể thành công quật ngã tên đại ca nhưng trong tay hai tên đàn em vẫn còn súng, trên xe họ có còn vũ khí khác không thì không ai biết, Phó Tinh cảm thấy chúng còn có âm mưu khác.

Cậu ta không muốn liên lụy người khác.

- Ồ.

Vậy nhưng đáp lại cậu ta lại là một câu trả lời không đầu không cuối như thế.

- Cô không hiểu sao? Họ sẽ giết các cô.

Phó Tinh túm lấy cổ tay cô nhấn mạnh từng chữ.

- Ừ.

Cô vẫn như cũ bình thản khép hờ hai mắt, sắc thái biểu cảm vẫn dừng lại ở sự bình thản.

Không hoảng, không vội.

Tuyệt không sợ hãi.

- Cô..

- Yên tâm.

Chúng đánh không lại tôi.

Dạ Tịch vỗ vỗ lên mu bàn tay đang run rẩy bám chặt cổ tay cô của Phó Tinh, cho cậu ta một sự trấn an sau đó tiện thể gỡ ra luôn.

Đây không phải vấn đề đánh lại hay không.

Nhưng mà..

cõi lòng cậu ta thế mà lại vì cái vỗ về của cô mà an tĩnh lại.

- Đánh gì cơ? - Trần Nguyên vốn đang nói chuyện trên trời dưới biển với Chu Văn thì nghe thấy chữ "đánh" liền quay phắt ra hỏi.

- Đánh cậu.

- Ôi, không nên đâu.

Sẽ chết người đó.

Trần Nguyên đại khái có bóng ma với giá trị vũ lực của Dạ Tịch, cậu ta nghiêng ngả dựa sát vào Chu Văn né tránh như chỉ sợ cô không vui liền động thủ với mình.

Mặc dù cô chưa động thủ với cậu ta bao giờ.

- Được rồi, yên tâm, cô ấy chỉ nói đùa thôi.

Ánh sáng trong mắt Chu Văn lấp lánh, cậu ta giơ tay vỗ đầu Trần Nguyên an ủi.

- Bỏ tay cậu ra.

Đầu tôi là nơi ai muốn vỗ thì vỗ à?

Lực chú ý của Trần Nguyên sẽ luôn rất kì quái, vừa rồi còn hoảng hốt tránh Dạ Tịch, hiện tại lại quay sang Chu Văn đụng vào đầu cậu ta.

Hai người nói qua nói lại mấy câu, không khí áp bách trong xe cũng được giải tỏa một chút mà mấy lời Phó Tinh muốn nói cũng đều được nuốt lại vào trong.

Cô sẽ không thay đổi quyết định.

Một ngày rất nhanh trôi qua, bọn họ dừng xe ở một đoạn đường thưa nhà, xung quanh là cánh đồng mẫu lớn đã được quy hoạch, giữa chốn đồng không mông quạnh thế này sẽ càng an toàn hơn một chút.

Ở đây bốn phía thông suốt, đường chỉ có một hướng, thời gian trước khi xảy ra mạt thế người ta mới chỉ kịp làm đất, nhiều chỗ còn chưa làm xong, đồng ruộng lại càng không có vật cản gì.

Mấy người Dạ Tịch đi xuống xe, Tạ học trưởng với Chu Văn đi trước tìm một vài cảnh củi khô có thể đốt còn Trần Nguyên với Triệu Vũ đi dựng lều.

Ba người phụ nữ trên thùng xe đã xuống từ trước nhưng họ không hề có ý quay lại đội ngũ bên kia mà ngược lại xung phong đi giúp đỡ tìm kiếm thức ăn, nghe nói người phụ nữ đang bế con kia từng làm một đầu bếp có tiếng, hương vị món ăn nấu ra thực sự là mĩ thực.

Mạt thế xảy ra, ai sẽ là người bị bỏ lại đầu tiên?

Là trẻ nhỏ và người già, những đối tượng dễ bị tổn thương nhất.

Sau đó sẽ là phụ nữ.

Nhưng mà đoàn người kia chỉ có ba người đàn ông lực lưỡng còn lại tính cả ba người phụ nữ này thì có đến sáu người phụ nữ, nhiều phụ nữ như thế mang theo không phải để giải quyết nhu cầu sinh lí thì để kéo chân sao?

Không.

Họ có nhiều tác dụng hơn thế.

Có thể giải quyết nhu cầu sinh lí, có thể làm mồi nhử zombie, cũng có thể..

Tạ học trưởng thấy Dạ Tịch không nói lời nào thì cho là cô không phản đối, thêm nữa con người vẫn luôn có lòng trắc ẩn với những sinh vật nhỏ yếu hơn mình, nhất là người đọc sách như anh ta.

Cho nên cuối cùng anh ta cũng không nỡ đuổi họ đi.

Phó Tinh ngồi trên một tảng đá tương đối bằng phẳng nhìn mọi người bận rộn.

Không phải cậu ta không muốn giúp mà thực sự cậu ta không biết làm gì cả, giúp cũng chỉ làm loạn thêm.

Ngoài đồng hút gió, những cơn gió mát lạnh ào ào thổi tới, kéo những cành cây lắc lư xào xạc, thổi tung mái tóc đen ngắn của cậu ta, để lộ một gương mặt thanh tuyển như những thần sáng trong thần thoại.

Chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản ngồi đó nhưng Phó Tinh lại như sao sa trên trời, âm thầm tỏa ra thứ ánh sáng thánh khiết mà nhỏ bé.

Ánh mắt Phó Tinh trước sau như một thẳng tắp nhìn vào cô gái nho nhỏ đang đi qua đi lại xung quanh xe bọn họ tựa như đang tìm cái gì mặc cho ánh nhìn quái dị của ba người đàn ông bên kia thỉnh thoảng sẽ quét qua đây nhưng cậu ta dường như đã quên mất sự tồn tại của họ.

Trong đầu chỉ quẩn đi quẩn lại câu nói phách lối của cô.

Chúng đánh không lại tôi.

Thật là..

người phụ nữ quái gở đầy tự tin.

- Đứa trẻ này bao nhiêu tháng rồi?

Người phụ nữ đang chất củi thành vòng tròn nhỏ chuẩn bị đốt lên thì nghe thấy thanh âm đạm mạc của cô gái.

Tay cô ta run lên, bật lửa trong tay rơi vào giữa đống củi.

- Cô..

- Tôi rất đáng sợ sao?

- À không.

Cô xuất hiện đột ngột quá, tôi có chút bất ngờ.

- Đứa trẻ này bao nhiêu tháng rồi?

Vẫn là câu ấy, không thêm không bớt một chữ.

- Năm tháng.

Người phụ nữ nhận lấy bật lửa trong tay cô gái, bàn tay cô trắng nõn, mềm mại, khác xa bàn tay gầy guộc, vàng vọt lại thô ráp của người phụ nữ.

Tuổi của họ chênh không nhiều nhưng cô thì như thiếu nữ thanh xuân còn cô ta lại như ngoại tam tuần.

- Ồ, vậy thì thật khó khăn.

- Vẫn..

Vẫn tốt.

Người phụ nữ nghe ra ý khác trong lời nói của cô nhưng lại không đoán được là ý gì, trước chỉ có thể ý trên mặt chữ trả lời.

- Cô..

Khi người phụ nữ còn đang căng thẳng xoay vòng ý nghĩ để đối ứng với cô thì cô lại đột ngột bước qua cô ta rời đi.

Người phụ nữ âm thầm thở hắt ra, ánh mắt hèn mọn nhìn theo nữ sinh mặc chiếc áo len nâu sẫm đang chậm rãi cất bước.

- À phải rồi, đừng ôm chặt quá, cẩn thận nghẹn thở.

Thanh âm theo gió phiêu đãng, những lời nhè nhẹ như gió xuân cơ hồ biến thành muôn ngàn băng nhọn đâm vào phòng tuyến trong lòng người phụ nữ khiến cho bức tường vốn chằng chịt vết rạn ầm ầm sụp đổ.

Đồng tử cô ta mở rộng, khiếp sợ trong mắt trải ra vô hạn, như thái sơn áp đỉnh, bóp nghẹt hơi thở của cô ta.

Người phụ nữ không chịu được dựa vào gốc cây gần đó vỗ ngực thở hổn hển.

Làm sao..

Làm sao mà..

Đêm khuya thanh vắng.

Nguyệt hắc phong cao, rất thích hợp để làm chuyện xấu.

Đống lửa nhỏ không có người thêm củi lay lắt cuốn theo chiều gió thành những hình dáng yêu ma quỷ quái.

Một bóng người cắt qua ánh lửa, hắt một cái bóng đen dài trên chiếc xe ô tô gần đó, khiến những gương mặt say ngủ trên xe chìm vào bóng tối trong thoáng chốc.

Người nọ đi rất khẽ, thậm chí còn không chạm vào bất kì viên đá nhỏ nào, từng bước, từng bước đi xa.

Gió thổi cỏ lay, những ngọn cỏ xanh ẩn mình trong bóng đêm lại giống như những con quái vật canh cửa vào địa ngục, nhỏ bé che giấu sự tồn tại, bám theo bước chân như lướt trên đất của bóng đen.

Phía trước hai bên cây xanh phủ kín như cái miệng đen ngòm đang mở ra chờ đợi con mồi sa lưới.

Xào xạc..

Xào xạc..

Rắc.

Giữa thanh âm tiếng gió kéo cành lá kêu khóc thì đột ngột vang lên âm thanh gãy vụn.

Bóng đen chầm chậm nhìn xuống dưới chân, mặt đất bằng phẳng không có bất kì vật gì, cái đầu chầm chậm ngoảnh ra phía sau, ở đó ngoài chỗ có ánh lửa đỏ cam tỏa ra thì chỉ có bóng đêm mịt mùng, cái gì cũng không có.

Tiếng thở ngày càng trầm trọng, bóng đen cố bình ổn hơi thở quay về phía trước thì kinh hồn bạt vía nhận ra trước mặt từ khi nào đã xuất hiện một bóng đen khác.

Mờ ảo chìm trong sương khói.

Như đã sừng sững đứng đó từ ngàn đời.

Hắc ám mở rộng, cuồng ma loạn vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi