XUYÊN NHANH PHU QUÂN HẠ HỎA NÀO!


Sau khi ba Văn và Uy Trì bước xuống, Ninh Hinh liền tạm biệt ba, mẹ Văn.

Nghiên đầu hỏi Uy Trì.
" Có chuyện gì sao? "
Uy Trì hôn lên khuôn mặt cô, cười.
" Không có gì, dự tính làm lễ cưới cho chúng ta thôi.

"
Ninh Hinh : "...!Anh đùa à? "
Kết hôn?!!!....!Ngay cả ở thế giới thực anh....
Uy Trì nhứm lông mày, ánh mắt tỏa ra tia nguy hiểm.
" Sao? Em không muốn? "
Ninh Hinh lắc đầu : " Không...!Chỉ là anh trai em...!"
Kì Dịch...!a...!Tên đã dám bắt cóc em?
" Còn thuơng nhớ? "
Ninh Hinh mím môi, thân thể hơi run lên như bị tổn thuơng.
" Tất nhiên, dù sao anh ấy cũng là anh trai em.

Với cả bọn họ là người xúi dục anh ấy...!nên...!"
Đại Cẩu thầm cho Ninh Hinh ngàn like.
Quá đỉnh!
Uy Trì ghét bỏ bộ dáng đau thuơng của Ninh Hinh chết mất, vươn tay ôm cô vào lòng.
" Khóc gì chứ? Ở quân ngũ hắn ta chắc chắn sẽ nghĩ thông suốt.

"

Ninh Hinh lắc đầu : " Em muốn đến thăm anh ấy một lần.

"
Để đánh cho anh ta tỉnh lại.
Uy Trì : "...Được, vậy anh đi với em.

", ngưng một lúc anh lại nói tiếp, " Nhưng đợi mấy ngày sau đi,...!"
Ninh Hinh mặc dù có hơi không cam lòng nhưng có cho còn hơn không cho.

Cao hứng ôm Uy Trì.
" Quân tử nhất ngôn! "
Uy Trì cười lơ đãng, " Thật không ngờ đến bây giờ em vẫn coi anh là quân tử.

"
Ninh Hinh : "..."
Bổn công chúa lỡ lời...
...
Quân khu là một tòa trong cao nhưng diện tích lại có thể so gần bằng với một sân bay nhỏ.

Kiến trúc không cầu khì, nếu nói thô sơ và đơn giản cũng không phải là nói quá.
Ninh Hinh nhìn cái tòa thành lớn này lại nhớ tới hầm ngục của phụ thân đại nhân.
Ta thật không muốn vào đây một chút nào.
Nhưng vì nhiệm vụ, cô đành phải mang dáng vẻ không hề tình nguyện mà cùng Uy Trì đi vào.
Một người đàn ông mặc quân khu phổ thông chạy ra tiếp đón.
" Hai vị đồng chí đi bên này.

"
Uy Trì gật đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi đi theo vị quân nhân kia.
Đến một gian phòng tiếp khách nhỏ, khi chiếc cửa được mở ra.

Đập vào mắt Ninh Hinh là người đàn ông xa lạ, nhưng ngũ quan khá quen thuộc đang dở dưng ngồi uống trà.

Cặp mắt đào hoa nhìn qua vị quân nhân rồi lại liếc thấy cô và Uy Trì, khóe miệng nhếch lên.
" Đánh ghen viết kiểm điểm à? "
Ninh Hinh : "..."
Nhìn là biết một tên đại khó ưa.

Mẹ nó! thật muốn đấm vào mặt hắn ta một đập.
[ Tinh! ]
Đại Cẩu nhanh chóng phát ra thông báo, [ Chúc mừng tiểu công chúa tìm thấy mục tiêu phụ của nhiệm vụ.

Yeah, Yeah! ]
Mừng rớt nước mắt, cuối cùng cô cũng dích lên một bước rồi huhu.
Ninh Hinh : "...", Thằng này là thằng nào? Mục tiêu phụ là cái quái gì?
Vị quân nhân nhíu mày, " Khang Dụ! Đây là người thân của Kì Dịch.


Với cả anh đừng có mà xuốt ngày nói mấy lời khó nghe như thế! "
Khang Dụ không hề để tâm, gắc cái chân lên bàn.

Bộ dáng cực kì câu người.
" Gì chứ? Không phải đánh ghen à? Vậy ly hôn? Đây là quân khu không phải là tòa án a ~"
Uy Trì lạnh lùng nhìn người kia, mùi sát khi như tràn ra.

Ánh mắt nhìn đối diện với hắn.
" Ha, một tiểu quân nhân như cậu không ngờ lại không biết thế nào là quy định của quân nhân.

Hơn nữa lại có thái độ nói chuyện như một tên không ra gì ngoài kia.

"
Anh nhếch môi.
" Xem ra tôi cần phải gặp sếp của cậu một chuyến rồi.

"
Sắc mặt Khang Dụ đen lại, bộ dáng thẹn thùng quá mà hóa giận.
" A, Anh nghĩ anh là ai? Ở đây là quân khu, dù là thân phận cao như thế nào cũng không phách lối ở đây! "
Uy Trì cười khinh miệt, " Bởi vì ở quân khu, nên đối với người quân nhân như anh.

Tôi thật lấy làm hổ thẹn.

"
Khang Dụ nào chịu để người ta coi thường? Anh ta hắt giọng như muốn xông vào đánh Uy Trì.
" Tên này ngươi đây là muốn—"
Vị quân nhân dẫn Uy Trì vào lập tức cắt ngang lời Khang Dụ.

Tránh cho cuộc xung đột xảy ra.
" Khang Dụ! Kì Dịch đâu? Sao cậu lại ở đây? Hôm nay đâu phải ca của cậu? "
Khang Dụ nghiến răng nhìn vị quân nhân đó, thái độ không hề có một chút nghiêm trang của một quân nhân.
" Hắn ta? Đi phòng y tế rồi.


"
Vị quân nhân tức giận đến muốn bùm nổ.
" Khang Dụ! Cậu là muốn cấm túc tiếp! "
Cậu ta vậy mà dám động thủ với người mới như Uy Trì.

Huống hồ người ta còn là thiếu gia của Văn thị.

Tên này đúng là chán sống thèm chết rồi mà?
Khang Dụ cười khẩy : " Anh lấy lý do gì cấm túc tôi? "
Ninh Hinh một bên rơi vào trầm tư.
Một tên như vậy mà lại trở thành đối thủ của Lâm Vương?...!Hệ thống bị trục trặc à?
Đại Cẩu hoàn toàn ngược lại với Ninh Hinh, vui vẻ cười lớn.
[ Tiểu công chúa không thất hắn rất giống phong thái quyến rũ hay sao? Chậc, ở đây kiểu hình đàn ông này khiến con gái đổ lên đổ xuống đấy.

]
Ninh Hinh : "..."
Ta thì không!
Đại Cẩu : [ Tiểu công chúa, ngươi muốn thử không? Ai da ~ loại đàn ông này thật sự là rất manh đấy ~ ]
Ninh Hinh : "...Ngươi đừng nói chuyện với ta nữa.

"
Ta không muốn tư tưởng của ngươi lây nhiễm cho bổn công chúa!
Đại Cẩu : [...]
Ơ...! Cô lại sáng nắng chiều mưa gì nữa vậy?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi