XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

Edit: An Ju

Hạ Tử Minh bầu bạn với Lục Văn Thịnh suốt một đời ở thế giới này, đến tận lúc già đi bạc cả đầu, gần như là rời khỏi thế giới kia cùng lúc tắt thở.

Ở thế giới này, Hạ Tử Minh không còn nhiệm vụ gì khác ngoài nhiệm vụ cần hoàn thành lúc đầu, mấy chục năm còn lại hầu như đều là nghỉ ngơi với yêu đương, cuộc sống nhỏ có thể nói là trải qua khá là mãn nguyện, quả thực giống như là cố ý đi tới thế giới này để nghỉ ngơi vậy.

Hệ thống thấy vậy thì cực kỳ khó chịu.

Lúc quay về không gian hệ thống lần nữa, linh hồn Hạ Tử Minh đều trở nên dịu êm hơn nhiều, cực kỳ thoải mái đánh tiếng chào hệ thống: “Hi, Thống Thống, lâu rồi không gặp. Tôi trở lại rồi đây, cậu có nhớ tôi không? Bảo bối ~ ”

Chọc cho hệ thống chỉ muốn đánh hắn, chào hỏi cũng không đáp một tiếng, cũng không hỏi Hạ Tử Minh có muốn nghỉ ngơi không liền trực tiếp quăng hắn tới thế giới tiếp theo.

Đằng nào thì từ góc nhìn của hệ thống thì bản thân Hạ Tử Minh đã nghỉ ngơi đủ ở thế giới trước rồi.

Hệ thống lúc này có thể là vì trả thù sự chơi bời của Hạ Tử Minh nên hơi ác, lần này trực tiếp nhận một thế giới độ khó cấp SS thay Hạ Tử Minh, đừng nói đến việc hoàn thành nhiệm vụ, người có tư cách khiêu chiến loại nhiệm vụ như vậy ở cục Tấn Giang Khoái Mặc cũng không nhiều.

Thế giới lần này là thế giới Tu Chân, nhiệm vụ có hơi đặc thù, một chút cũng không hề dính dáng gì đến yêu đương hay gì gì đó, nghiêm túc mà nói thì chính là một công việc giải cứu thế giới!

Người đưa ra nhiệm vụ ở thế giới này là Cố Trường Minh, hắn chính là đại đệ tử trưởng phái Phù Diêu, tiên môn đệ nhất thế giới, 19 tuổi kết đan, tư chất cực tốt, tài năng, phẩm hạnh đều rất xuất sắc, rất được người khen ngợi, được sư huynh đã bế quan nhiều năm của chưởng môn là Vân Hoa Chân Nhân thu nhận làm đệ tử cuối cùng, được sư môn coi là người kế nhiệm chưởng môn tương lai mà dốc lòng bồi dưỡng.

Cố Trường Minh tính tình kiên nghị, tình cảm trong số mạng luôn đóng ít mở đến mức được chưởng môn Phù Diêu phán rằng mệnh hắn chính là thiên tài tuyệt thế, thích hợp đi theo con đường tu đạo, phi thăng nhất.

Một người chỉ có trong lý thuyết như vậy, không bị tình cảm phàm thế quấy nhiễu, từ lúc mới bắt đầu đã là nhân vật khiến người ở Tu Chân Giới nhìn lên phải là một  kẻ chiến thắng nhân sinh, nên đắc đạo phi thăng, không ngã xuống được mới đúng, dù có ngã xuống, hắn cũng nên thông suốt, mà không phải là trở thành người đưa ra nhiệm vụ giao dịch với cục Tấn Giang Khoái Mặc…

Nhưng hắn lại vẫn làm.

Nguyên nhân hắn làm như vậy không phải vì hắn, mà là để cứu sư môn của hắn…

Cố Trường Minh chưa bao giờ nghĩ trong những sư đệ của hắn ở phái Phiêu Diêu lại xuất hiện một ma đầu cái thế sinh ra từ nhân quả. Ma đầu bởi vì rất nhiêu nguyên nhân, hiểu lầm chồng lên nhau mà hận chính đạo, cũng hận phái Phiêu Diêu từng là sư môn của hắn. Sau khi bị chưởng môn Phiêu Diêu cắt đứt gân mạch, hắn đọa ma chiếm lấy lực lượng của Ma Thần, dẫn dầu Bắc Minh ở Ma tộc cuộn đất kéo đến, huyết tẩy toàn bộ phái Phiêu Diêu, Cố Trường Minh chết dưới kiếm ma đầu, mà sư phụ của hắn là Vân Hoa Chân Nhân gần phi thăng lại vì bảo vệ các đệ tử môn phái mà thất thiệt trong tay ma đầu…

Xét cho cùng, Phù Diêu không thể lật ngược tình thế được*, sau khi đệ nhất tiên môn ngã xuống, muôn dân sẽ rơi vào đại nạn vì sự xuất hiện của ma đầu này!

*Gốc Hán Việt là ‘lực vương cuồng lan’(力王狂澜) thành ngữ TQ ẩn dụ về việc cố gắng khôi phục tình thế hiểm nghèo và lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng

Cố Trường Minh từ bỏ phi thăng, phân tán hết công đức, trọng sinh lần này, nguyện vọng đổi lại rất đơn giản, chỉ có 3 điều. Thứ nhất, hắn muốn cứu sư môn của mình, giúp sư môn và muôn dân trong thiên hạ tránh được trận đại nạn này. Thứ 2, hắn muốn tận mắt thấy sư phụ của hắn là Vân Hoa Chân Nhân phi thăng. Thứ 3, cuối cùng là hắn muốn nếu như có thể, có ai đó có thể dẫn dắt tiểu sư đệ ma đầu của hắn là Nhiếp Nghiêu quay lại chính đạo, làm cho Nhiếp Nghiêu sửa sai, không đọa ma nữa.

Nhiệm vụ nhìn qua thật sự rất đơn giản, Hạ Tử Minh không hiểu sao lại bị xếp cấp SS.

Hệ thống nghe thấy hắn nói xàm, cũng cười chết giễu: “Ha ha, kí chủ, đợi cậu đi vào rồi sẽ biết thôi. Yêu cầu của nhân vật cấp SS đối với nhân viên khoái mặc có rất nhiều hạn chế, cũng không cho phép cậu tùy ý phát triển, tùy ý làm càn như những thế giới trước đâu.”

“Tôi nào có tùy ý phát triển đâu, tôi luôn rất nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, điểm tổng kết đều là S đấy nhé?” Hạ Tử Minh biểu hiện không phục.

Hệ thống lạnh lùng nói: “Cho nên, bây giờ tôi đây không phải đã tặng cho kí chủ một thế giới SS xứng với cậu, cho cậu khiêu chiến hay sao.”

Nó cảm thấy mình thân là hệ thống cần làm cho cái tên kí chủ ham chơi, điên không biên giới, luôn làm bậy phải chịu một ít thất bại.

“Chậc chậc, Thống Thống, cậu bây giờ rất kiêu đấy nhé, là ghen tị lúc tôi ở thế giới trước bận yêu đương không có thời gian để ý cậu sao?” Hạ Tử Minh sục sôi ý chí chiến đấu: “Có điều, không sao, tôi thích nhất là khiêu chiến, đừng nói đến thế giới SS, dù lần tới cậu tìm tới cho tôi một thế giới SSS tôi cũng bảo đảm hoàn thành được.”

Hắn vẫn điên không biên giới như trước.

Hệ thống phát ra một nụ cười nhạt một cách máy móc: “Ha ha—–“

Không đợi đến khi Hạ Tử Minh nói tiếp, đã trực tiếp truyền tống hắn đến thế giới nhiệm vụ rồi.

“Đại sư huynh…”

“Đại sư huynh…” Hạ Tử Minh vừa bừng tỉnh một cái, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng một người trẻ tuổi nho nhã mặc áo trắng đang ghé bên tai hắn gọi hắn.

Người này không phải ai khác, mà chính là nhị sư đệ của Cố Trường Minh, Yến Tuân.

Hạ Tử Mimnh lấy lại bình tĩnh, thể hiện ra một tư thái đại đệ tử lão luyện, cẩn trọng, lập tức hỏi: “Sao vậy? Sư đệ.”

“Chuyện vừa rồi, xin hỏi sư huynh có quyết định như thế nào? Ta và các sư đệ bên dưới vẫn đang ở đây chờ sư huynh dặn dò đây.” Yến Tuân nói.

Hạ Tử Minh khiêm tốn hỏi: “Chuyện gì?”

Hệ thống hư hỏng, đáng chết này chưa từng nhắc với hắn, hắn căn bản không biết mình được truyền tống về mốc thời gian nào, trước khi Nhiếp Nghiêu đọa ma hay là sau khi hắn đọa ma.

Yến Tuân sửng sốt, vẻ mặt không hiểu nhìn Hạ Tử Minh.

“Thật ngại quá, sư đệ, Vừa rồi ta đang nghĩ chút chuyện, không để ý đến lời đệ nói, đệ có thể lặp lại lần nữa không?” Hạ Tử Minh chỉ đành giải thích như vậy với Yến Tuân.

Yến Tuân đờ ra một lúc, cũng không biết có tin hắn không: “…”

“Sư huynh, đệ tử thứ 18 của sư phụ là Nhiếp Nghiêu dẫn hai sư đệ là nhị thập sư đệ và nhị thập nhất sư đệ xông vào cấm địa, khiến cho yêu thú công kích, làm hại nhị thập sư đệ suýt nữa chết trong miệng yêu thú, xin hỏi sư huynh xử trí như thế nào?” Chỉ đành báo lại việc này cho Cố Trường Minh.

Cố Trường Minh là đại đệ tử, chưởng môn và mấy vị trưởng lão không thể nào ra mặt quản lý những chuyện vụn vặt này của đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn được.

Vì vậy, tất cả những việc liên quan cơ bản đều là do đại đệ tử Cố Trường Minh này toàn quyền phụ trách.

Hạ Tử Minh dựa theo ký ức của Cố Trường Minh miễn cưỡng đoán được, bản thân đã trở lại năm 13 tuổi khi mà Nhiếp Nghiêu mới vào sơn môn không lâu.

Tính tình Nhiếp Nghiêu không tốt, mới vào sơn môn thường xuyên gây chuyện, trêu mèo chọc chó, Cố Trường Minh thân là đại sư huynh đã từng rất có ác cảm với sư đệ thích gây chuyện này, cho rằng hắn không thích hợp đi theo con đường tu tiên này… Mãi đến sau khi Nhiếp Nghiêu đọa ma, Cố Trường Minh mới biết Nhiếp Nghiêu vì được chưởng môn thiên vị khiến không ít đệ tử nội môn, ngoại môn đố kị, âm thầm chơi xấu hắn, đám đệ tử phía dưới kia nghĩ trăm phương ngàn kế khiến cho Nhiếp Nghiêu phạm lỗi.

Cố Trường Minh lúc đó vẫn chưa phát hiện ra, chỉ một mực cho rằng sư đệ này bất hảo, không thích hắn, đến về sau, lúc Cố Trường Minh biết giữa bọn họ có rất nhiều hiểu lầm, là bọn hắn, là rất nhiều người ở Phù Diêu từng bước ép Nhiếp Nghiêu bước lên con đường này thì cũng đã chậm rồi.

“Trở lại trước khi mọi thứ xảy ra, những thứ có thể thay đổi rất nhiều. Tôi còn tưởng thếh giới cấp SS khó cỡ nào chứ, bây giờ xem ra cùng lắm cũng chỉ là như vậy mà thôi.” Hạ Tử Minh cố tình phỉ nhổ hệ thống đang cáu kỉnh với hắn.

Hệ thống lại chỉ đáp lại hắn một câu: “Ha ha ~”

Dự định dạy hắn cách làm người một lần nữa.

Hạ Tử Minh biết khởi đầu của chuyện này chính là thập cửu sư đệ là Lưu Diệu cùng phòng với Nhiếp Nghiêu đố kị Nhiếp Nghiêu được chưởng môn thu làm đệ tử, vu cáo cho Nhiếp Nghiêu trộm đồ của hắn. Cố Trường Minh lúc đó thấy nhân chứng vật chứng đủ cả, nghĩ lầm sự thực là như vậy liền phạt Nhiếp Nghiêu đến Khổ Hành Viện làm khuân vác một năm, cấm túc một năm, thành tâm ăn năn mới thả ra.

Cố Trường Minh khẽ nói mấy lời nhẹ bẫng như không, xử trí bình đẳng như mọi người, bản thân không hề hay biết, sau khi Nhiếp Nghiêu đến Khổ Hành Viện phải chịu bao nhiêu sự ức hiếp, đau đớn.

Nhưng mọi sự dù đã vậy, một đám tiểu đệ tử trong môn phái lấy Lưu Diệu cầm đầu vẫn không buông tha cho Nhiếp Nghiêu.

Lợi dụng kẽ hở lúc tu hành, hắn còn có ý cùng nhị thập đệ tử và nhị thập nhất đệ tử thường xuyên bắt nạt, chơi xấu Nhiếp Nghiêu, thậm chí còn trộm mất linh thảo mà Nhiếp Nghiêu cực khổ trồng theo sự sắp xếp ở Khổ Hành Viện, khiến hắn đuổi theo, tận lực dẫn hắn tới bên trong cấm địa, lúc quay về cáo trạng ngược Nhiếp Nghiêu, ai ngờ khiến cho yêu thú công kích.

Ba đứa trẻ đều bị thương, trong đó nhị thập đệ tử là bị thương nghiêm trọng nhất.

Nhị thập đệ tử, nhị thập nhất đệ tử vốn cùng phe với Lưu Diệu, không hòa thuận với Nhiếp Nghiêu, gặp phải tình huống này, đánh động tới nhóm đại đệ tử quản lý, mấy người không hẹn mà cùng tố cáo Nhiếp Nghiêu, tất cả tố cáo là Nhiếp Nghiêu dẫn bọn hắn đi vào.

Mấy đệ tử này luôn ngay thẳng thật thà, hơn nữa Nhiếp Nghiêu lại không phải là một đứa ngoan từ trước tới giờ.

Cho nên, đa số mọi người đều tin lời họ, nhận định tất cả tai vạ đều là do đứa trẻ Nhiếp Nghiêu mang tới, mặc Nhiếp Nghiêu biện giải thế nào, bởi vì hắn để lại ấn tượng mồm mép giảo hoạt cho người khác, nên không một ai tin hắn.

Cố Trường Minh lúc đó cũng là một trong số đó ——

Thân là đại đệ tử quản lý mọi chuyện vụn vặt của các đệ tử trong môn, hắn thậm chí không hề tự mình gặp Nhiếp Nghiêu một lần nào, liền vì việc này trực tiếp cho người dựa theo môn quy đánh Nhiếp Nghiêu vừa tìm được đường sống trong miệng yêu thú 60 trượng.

60 trượng này đánh lên người Nhiếp Nghiêu xong hắn liền sốt cao 3 ngày 3 đêm.

Thù hận giữa Cố Trường Minh và Nhiếp Nghiêu cũng từ đó mà kết.

“Đại sư huynh, xin hỏi việc này quyết định thế nào? Nhiếp Nghiêu năm lần bảy lượt thêu dệt chuyện, lần này còn thêm việc dẫn những đệ tử khác tự tiện xông vào cấm địa, xin sư huynh hay trừng phạt nghiêm khắc, để cảnh cáo, sư huynh.” Giọng nói của Yến Tuân vang lên lần nữa.

Cố Trường Minh lúc đó chẳng hay biết gì, nhưng Hạ Tử Minh cũng biết hiểu lầm trong ân oán giữa bọn họ, cùng với hiểu lầm của Nhiếp Nghiêu với môn phái bắt nguồn từ đâu. Đương nhiên sẽ không dẫm lên vết xe đỗ một lần nữa.

Hạ Tử Minh hắng giọng một cái: “Theo ta thấy, việc này vẫn nên…”

Tra xét rõ ràng.

Hắn còn chưa nói xong, đó chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi.

[Cảnh cáo, cảnh cáo! Trước khi tích đủ điểm thế giới, kí chủ thân là nhân vật quan trọng Cố Trường Minh không được tùy ý thay đối kịch bản của thế giới gốc, kí chủ hãy chú ý! Kí chủ hãy chú ý, vi phạm trên 3 lần chúng tôi sẽ trừ đi điểm thế giới của kí chủ.]

[Điểm của anh bây giờ là 0, phải để cho mọi chuyện tiếp diễn dựa trên thế giới gốc!]

[Bởi vì kí chủ thực hiện nhiệm vụ thế giới cấp SS lần đầu tiên, nên trong vòng ba tháng, một khi kí chủ cố gắng làm ra một cử động trái với kịch bản thế giới gốc, hệ thống sẽ thay kí chủ điều khiển cơ thể trong thời gian ngắn, để bảo đảm kịch bản thế giới gốc thuận lợi tiếp diễn, thế giới không sụp đổ.]

[Hiện tại, cơ thể của anh sẽ do hệ thống tôi đây điều khiển thay!]

Lời cảnh báo cấp A của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

Ý thức Hạ Tử Minh vẫn tỉnh táo như trước, nhưng đột nhiên không khống chế được cơ thể mình. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Trường Minh lạnh như băng tuyên bố hình phạt dành cho Nhiếp Nghiêu bị hãm hại: “Thập bát đệ tử Nhiếp Nghiêu trong môn, trong khi cấm túc, vẫn không biết hối cải, tụ tập gây chuyện, dẫn những đệ tử khác trong môn xông vào cấm địa, khiến cho yêu thú công kích, đến mức làm đồng môn trọng thương, tội ác tày trời. Đặc biệt xử Nhiếp Nghiêu chịu hình phạt 60 trượng cảnh cáo, hai đệ tử xông cấm địa khác, niệm tình hai người đai bị thương nặng tạm không trách phạt nặng, xử chép phạt hai mươi quyển sách, để cảnh cáo!”

“Dạ!”

“Cẩn tuân lệnh của đại sư huynh!”

Hắn vừa dứt lời, những sư đệ khác đều không phản đối đáp lời.

Nhưng đệ tử khác không một ai cảm thấy có gì sai, bởi vì đây chính là thái độ nên có của đại sư huynh đối với sư đệ gây chuyện rắc rối Nhiếp Nghiêu.

Bắt đầu của hận thù vẫn xảy ra theo kịch bản gốc.

“Đm!” Hạ Tử Minh lần đầu tiên tiến vào thế giới cấp SS, cũng không biết lại hoạt động như vậy. Chẳng trách, nhiệm vụ này lại bị xếp cấp SS, còn chưa từng có ai hoàn thành được, một chút cũng không được thay đổi kịch bản gốc, vậy làm sao mới có thể hoàn thành được đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi