XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

Edit: An Ju

Hạ Tử Minh vừa nghe thấy tiếng sư tử gầm, lập tức ra sức trốn tránh. Ra tay bất ngờ, lại lập tức bạo phát ra sức lực trước nay chưa từng có đã thực sự đẩy được Khoa Thụy Ân ra.

Đồng thời, sư tử lông vàng kim điên cuổng phá cửa vào.

Hạ Tử Minh lại không hề sợ hắn, trực tiếp nhào về phía sư tử, Khoa Thụy Ân cố gắng kéo hắn lại, nhưng lại không kiểm soát được ý định đi của Hạ Tử Minh.

“Adam ca ca, hắn là người xấu! Hắn ức hiếp ta, huynh đưa ta về nhà đi!”  Làm một kẻ ngốc đầu óc không bình thường, lúc Hạ Tử Minh vừa nhìn thấy Adam đã liền cáo trạng ngay.

Sư tử nhìn thấy quần áo trên người Lai Ân rách tan và Khoa Thụy Ân quần áo xộc xệnh, mắt lập tức đỏ như sắp nhỏ máu, bạo nộ xung thiên gầm một tiếng với Khoa Thụy Ân: “Gào!”

Không có một thú nhân nào chịu được việc thú nhân khác nhăm nhe á thú của mình.

Hơn nữa, thú nhân này còn là người đê tiện từng vứt bỏ, chê bai á thú của mình.

Nếu đã từng không trân trọng Lai Ân, vứt bỏ hắn như giầy cũ, coi như rác mà ném đi, vậy sao không đi xa chút đi? Lại vào lúc mà mình muốn đối xử với Lai Ân như với trân bảo thì quay lại phá quấy, thậm chí cướp đoạt chứ?

Adam cực kỳ căm hận thú nhân trước mắt này.

Khoa Thụy Ân nhìn Lai Ân đang nhào về hướng Adam, không hề có chút lưu luyến nào đối với mình, thậm chí muốn trốn thoát khỏi mình, tâm tình cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, cả người đều trở nên trầm xuống.

Lai Ân rõ ràng là của mình, vì sao?

Vì sao cứ phải có người này xuất hiện quấy phá giữa hai chúng ta? Vì sao hắn muốn cướp đoạt Lai Ân chứ?

Khoa Thụy Ân chỉ muốn làm cho người này biến mất, để cho tất cả mọi thử quay về điểm ban đầu. Ôm tâm lý như vậy, hắn chỉ trong phút chốc hóa thành dạng thú, một con trăn lớn, thè lưỡi phát động công kích với Adam: “Ssss ~“

Vì đối kháng với sư tử, hắn phóng đại thân thể lên gấp mấy lần, thân thể biến to như một thân cây cổ thụ, nhìn từ xa sẽ không thấy giống trăn, mà giống một con rồng hơn, những chiếc răng độc nhọn hoắt tràn ngập nọc độc.

Tốc độ của hắn cũng nhanh hơn gấp bội so với những con trăn giống vậy, phát động công kích hướng về phía Adam với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Hạ Tử Minh nhìn thấy trạng thái thú hình của hắn, hắn có thể ngồi lên vị trí tù trưởng bộ lạc Địch Á cũng không phải không có lý.

Chỉ đáng tiếc, trị số vũ lực của hắn có mạnh đi nữa, thì chỉ số thông minh lại thiếu sót vô cùng.

Mắt thấy Khoa Thụy Ân tự kích hóa, Adam cũng không chịu yếu thế mà kích hóa mình đến trạng thái cao nhất của một thú nhân, nhớ lại dáng vẻ mình liều chết chiến đầu với dã thú và ma thú, liền há cái miệng to như chậu máu cùng con trăn lớn cắn xé lẫn nhau.

Chiến tranh hết sức căng thẳng, liều chết tranh đấu.

Long hổ tương tranh.

Khoa Thụy Ân muốn cắn chết Adam, mà Adam lại muốn dùng móng sắc xé nát cơ thể Khoa Thụy Ân.

Thực lực của họ tương đương nhau, đấu đến gần như lưỡng bại câu thương, chỉ ôm một ý nghĩ phải dồn đối phương vào chỗ chết mà lao vào tranh đấu.

“Adam ca ca, trăn hư, ngươi không được bắt nạt Adam ca ca của ta! Đừng có bắt nạt hắn!” Giữa lúc hai người đều đang gắt gao cắn xé đối phương không chịu buông, Hạ Tử Minh lại không biết lấy cục đá ở đâu ra, không hề lưu tình ném thẳng về phía con trăn lớn đang cắn Adam.

Con trăn lớn vốn đang cắn chặt cổ sư tử lập tức nhả ra, thất thần liếc về phía Hạ Tử Minh vừa đáp đá về phía hắn.

Hạ Tử Minh với vẻ mặt sợ hãi, ghét bỏ lẫn với nét hung hăng chưa tan đi nhìn hắn.

Khoa Thụy Ân vốn đang có sức chiến ngang nhau với sư tử lập tức rơi vòa thế hạ phong, bị sư tử đè xuống dưới vuốt, chẳng còn vẻ càn quấy, hung ác.

Trong lòng Lai Ân không có hắn, hoàn toàn không có nữa rồi, mình ở trong mắt hắn chẳng là cái gì, chỉ là một kẻ thù khiến hắn ghét bỏ mà thôi.

Nhìn Hạ Tử Minh, Khoa Thụy Ân hiểu rõ rồi.

Sử tử đè trăn xuống, trong một giây tiếp theo, nó định dùng móng vuốt sắc nhọn đập nát cơ thể con trăn.

Khoa Thụy Ân nhất thời cảm thấy mất hết hy vọng.

“Các ngươi đang làm cái gì đây?” Đúng vào lúc này, lão tù trưởng mang theo đội hộ vệ chạy đến.

Lai Ân là kẻ ngốc, nhưng Hạ Tử Minh lại không phải, cho nên lúc bị Khoa Thụy Ân bắt đi, hắn sớm đã để lại một ít dấu vết dọc theo đường đi đủ để cho người khác tìm được chỗ của mình.

Adam và lão tù trưởng tìm thấy hắn trước, có thể nói là mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn.

Adam vừa thấy lão tù trưởng, lập tức khôi phục lý trí, buông lỏng móng vuốt nhọn đang đè chặt Khoa Thụy Ân. Cùng Khoa Thụy Ân đồng thời chật vật hóa hình người: “Bá phụ ~”

“Adam ca ca.” Hạ Tử Minh vừa thấy Adam khôi phục hình người, lập tức một mạch chạy chậm nhảy vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, chỉ muốn hòa tan cả người mình vào người Adam.

Lúc chạy qua bên cạnh Khoa Thụy Ân, hắn còn cố ý đi đường vòng, nhưng cũng không thể ngăn lại phản ứng sợ hãi và co rúm theo bản năng của mình.

Hắn không bao giờ muốn gặp lại người này nữa.

Ấn tượng của Khoa Thụy Ân để lại trong Lai Ân chỉ có sợ hãi và tai họa.

Dù đã từng là bạn từ thuở bé, nhưng ở kiếp trước, rất lâu trước khi Lai Ân chết, vì thái độ của Khoa Thụy Ân, Lai Ân đã chẳng còn thích và chỉ muốn cách xa đối phương rồi.

Lão tù trưởng vừa thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn con mình quần áo nát tươm, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt ông biến xanh biến trắng, đi đến trước mắt Khoa Thụy Ân, trong mắt gần như có thể phun ra lửa, liền chất vấn: “Khoa Thụy Ân, là ngươi, là ngươi bắt cóc Lai Ân? Vì sao? Ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì sao phải làm như thế?”

“Cha” Khoa Thụy Ân vừa thấy ông liền có chút hổ thẹn, hoảng loạn cúi đầu.

Lão tù trưởng thấy thái độ như thế này của hắn, liền biết hắn đã ngầm thừa nhận mọi chuyện đều là hắn làm, lập tức giận sôi lên giơ tay liền cho Khoa Thụy Ân một bạt tai: “Ngươi đừng gọi ta là cha, ta không có đứa con như ngươi! Ta không nhận nổi, ngươi không biết Lai Ân ngày mai sẽ kết hôn sao, ngươi làm như thế với một á thú như nó sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn thế nào, xấu thế nào hay sao?”

“Lai Ân là giọt máu duy nhất của ta, ngươi vì sao lại hại hắn như thế, vì sao lại hại ta như thế?” Lão tù trưởng nhấn mạnh từng chữ từng chữ.

Khoa Thụy Ân bị ông đánh cho một cái mê man đầu óc, theo bản năng phun ra một câu: “Con… con cũng có thể kết hôn với Lai Ân.”

Mọi người ở đó, hầu như không ai không biết chuyện xấu giữa hắn và Lai Ân, Adam, Y Văn, vừa nghe đến lời này của hắn đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn hắn.

Tù trưởng Khoa Thụy Ân trước đây không phải chê bai Lai Ân đại nhân là kẻ ngốc sao? Sao bây giờ lại?

“Cha, Lai Ân hắn vốn là bạn đời tương lai của ta.” Khoa Thụy Ân đã mê muội đầu óc, sau khi nói lời mê sảng xong, bản thân còn hơi cảm thấy có lý: “Con… con trước đây bị hồ đồ, không biết rõ lòng mình, bị gian tế mê hoặc, nhưng vì sao? Vì sao người lại không chịu cho con một cơ hội, đợi con thêm chút nữa? Ta cùng Lai Ân mới vừa hủy bỏ hôn ước, người đã cho Lai Ân đính hôn với cái tên Adam mất cả cha cả mẹ, còn có tiếng là đọa thú.”

Hắn hung ác lườm Adam đang ôm Hạ Tử Minh, khuôn mặt vặn vẹo: “Dựa vào đâu? Hắn dựa vào đâu chứ, cha, Lai Ân, Lai Ân rõ ràng là của ta.”

Hắn không cam tâm, thực sự không cam tâm cực kỳ.

Sự không cam tâm đấy khiến hắn gần như đã oán hận lão tù trưởng, vì sao không thể cho hắn cơ hội, đợi hắn chút chứ? Hắn cùng Lai Ân vừa mới hủy bỏ hôn ước, đã hứa hôn cho người khác, một chút đường lui cùng khả năng cải tà quy chính  cũng không cho hắn.

Lão tù trưởng đây chẳng lẽ không phải cố ý hay sao?

Lão tù trưởng không ngờ Khoa Thụy Ân ấy vậy lại nói ra những lời lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa như thế, liền đánh hắn ngay tại chỗ.

Trái lại Adam nghe không lọt tai nữa, ôm Lai Ân tiến lên một bước, khí phách nói lời oán hận với Khoa Thụy Ân: “Chỉ dựa vào ta đối tốt với Lai Ân hơn ngươi, chỉ dựa vào ta xem Lai Ân là một con người, mà ngươi lại coi đệ ấy như giày cũ mà vứt bỏ.”

“Khoa Thụy Ân, ban đầu là ngươi không cần Lai Ân, ghét bỏ Lai Ân, ở bên cái người Y Văn kia, còn để cho Lai Ân nhìn thấy, không phải bá phụ ghét bỏ ngươi mới huy bỏ hôn ước giữa ngươi và Lai Ân, ta thật không biết ngươi có mặt mũi gì nói ra những lời như vậy chất vấn bá phụ.” Từng chữ Adam nói ra đều đánh vào lòng người: “Thế giới không quay xung quanh ngươi, ngươi đã đủ may mắn rồi, Lai Ân là người, không phải đồ vật, không thực sự là của ai cả, cũng không có ai sẽ mãi dừng lại tại chỗ để đợi ngươi, có nghĩa vụ tha thứ cho những lỗi lầm của ngươi đâu.”

Khoa Thụy Ân bị hắn nói đến ngây người tại chỗ, muốn chế giễu lại, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Lão tù trưởng thở dài một cái, nhìn Khoa Thụy Ân lại thấy vô cùng đau lòng: “Khoa Thụy Ân, ta thật sự quá thất vọng đối với ngươi. Ngươi oán ta vì sao không cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi còn muốn ta cho ngươi bao nhiêu cơ hội, tha thứ cho ngươi bao lần nữa đây? Ta nhận nuôi ngươi, đào tạo ngươi làm người thừa kế, ngươi lại ghét bỏ con ta, luôn cho răng ta đang trói buộc ngươi, gây áp lực cho ngươi, sau khi lừa dối cả bộ lạc, ta đã hủy bỏ hôn ước của ngươi cùng Lai Ân rồi, giao Lai Ân cho người thực sự yêu thương nó chăm sóc, ngươi lại trách ta không cho ngươi cơ hội, không bắt Lai Ân tiếp tục đợi ngươi nữa, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào ngươi mới hài lòng chứ?”

“Ta thật sự quá thất vọng về ngươi rồi.” Lão tù trưởng rời mắt đi, không nhìn hắn nữa.

Khoa Thụy Ân thất thần đứng tại chỗ nhưng một chữ cũng không nói ra được.

“Ca ca, ta rất sợ. Chúng ta về nhà được không? Ta muốn luôn ở bên ngươi, không rời xa nữa.” Tình cảnh lặng như tờ, không một ai nói gì nữa, vẫn là Hạ Tử Minh ở trong lòng Adam không chịu được nữa nhỏ giọng nói trước.

Adam cẩn thận ôm hắn, dịu dàng xoa đầu hắn, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, ca ca đây. Ca ca đưa đệ về nhà ngay, chúng ta về sau sẽ không rời xa nữa, đươc không?”

“Được.” Hạ Tử Minh cực kỳ ngoan ngoãn nhỏ giọng đáp lời.

Lão tù trưởng từng nể tình Khoa Thụy Ân là con nuôi do một tay mình nuôi lớn mà bỏ qua cho hắn một lần lại một lần, nhưng lần này liên quan đến con mình, ông không thể bỏ qua nữa. Sau khi bắt Khoa Thụy Ân lại, lão tù trưởng liền trực tiếp giao hắn cho hội trưởng lão xem xét xử lý, hội trưởng lão dựa theo tội danh không làm tròn trách nhiệm của tù trưởng cùng tội dính líu đến việc bắt cóc á thú nhân mà tiến hành xử lý, trực tiếp kéo Khoa Thụy Ân xuống khỏi chưc vị tù trưởng, trục xuất hắn ra khỏi bộ lạc Địch Á, đồng thời xử hắn cả đời không được quay về bộ lạc.

Khoa Thụy Ân một mình lưu lạc đến nơi đây, lại một mình lẻ loi, dáng vẻ tiêu điều mà đi rồi.

Hạ Tử Minh và Adam đúng hạn cử hành hôn lễ, sau khi hôn lệ, adam liền được đề cử thành tù trưởng tân nhiệm của bộ lạc Địch Á, hắn tuy trầm lặng, ít nói, nhưng lại thận trọng, kiên định, rất có ý chí cầu tiến lại ham học, dưới sự trợ giúp của mấy trưởng lão đã bắt đầu ngồi lên chức tù trưởng, dẫn dắt bộ lạc Địch Á rất tốt.

Đến đây, ba nguyện vọng của nguyên chủ Lai Ân là bảo vệ bộ lạc, hủy bỏ hôn ước với Khoa Thụy Ân và làm bạn với Adam, Hạ Tử Minh đều đã hoàn thành xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi