XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

Edit: An Ju

Lâu Thăng lạnh nhạt, mặt không biến sắc liếc hắn một cái, lịch sự, đúng mực nói: “Là Chu thiếu gia đó à, xin hỏi, có chuyện gì không?”

Hắn sớm đã biết được từ Phương Vũ, người ám hại, chơi xấu sau lưng mình là Chu thiếu gia, nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ ra bất cứ điều gì.

Có thể nói là phát huy phong thái gặp sóng gió không hoảng sợ cực tốt.

“Tao… Tao muốn mời mày cùng đi uống chén trà, có thời gian không?” Hạ Tử Minh đóng sầm cửa xe, xuống xe đi đến trước mặt Lâu Thăng, chỉ là nói hơi cục xúc.

Lâu Thăng chỉ liếc hắn một cái, liền đã đoán được vị đại thiếu gia này e là vì chuyện chơi xấu mình, bị ông chủ Chu ép đi tìm mình hàn gắn mối quan hệ, hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, vô cùng lạnh nhạt nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn đi phải đi học, đi làm, chỉ e là không tiện lắm.”

Khác với ba Lâu tính cách ngay thẳng, tận tâm, trung thành cống hiến cho nhà họ Chu cả đời, Lâu Thăng ẩn chứa sự cao ngạo và dã tâm tận trong xương giống hệt như ba Chu. Cho dù bị ba Lâu ảnh hưởng hơn 20 năm, hắn cũng chưa từng muốn tận tâm, trung thành với nhà họ Chu, ngưỡng mộ, tôn kính nhà họ Chu, hay kéo theo cả việc cảm thấy Chu Chi Minh thân là con trai của ba Chu, là một thiếu gia, cao đến mức không thể với tới như ba Lâu.

Lâu Thăng luôn nhìn mình ngang hàng với nhà họ Chu và Chu Chi Minh, cho dù nhà họ Chu bây giờ giàu có một vùng, hắn bây giờ nghèo túng, thậm chí là hai bàn tay trắng, hắn cũng chưa từng cảm thấy nhà họ Chu cao hơn mình một bậc, đồng thời còn luôn tin chắc rằng mình có thể tự dựa vào bản thân sáng tạo nên một sự nghiệp không thua kém gì nhà họ Chu.

Mà đứa con trai của ba Chu, một Chu Chi Minh văn dốt võ nát còn thường xuyên chĩa mũi nhọn vào mình —- trong mắt Lâu Thăng hoàn toàn là một thằng ngu, một tên đần độn.

Lâu Thăng thậm chí còn lười đến chẳng thèm lãng phí thời gian với đối phương.

Trong mắt hắn, Chu Chi Minh chính là một bãi ‘bùn nhão không dính được lên tường’*.

*Câu thường gặp là ‘烂泥扶不上墙’ hay ‘lạn nê phù bất thượng tường’ chỉ người vô dụng, không làm nên trò trống gì, không ra đời được… Câu trong bản raw là ‘烂泥糊不上墙’ có từ ‘糊’ khác với ‘扶’ trong câu thường gặp. Nghĩa của hai từ khá giống nhau, ‘糊’ (Hán Việt: hồ) nghĩa là dán, trét, quét, còn ‘扶’ (Hán Việt: phù) nghĩa là ‘dính, dán,…’ nên không ảnh hưởng đến nghĩa cả câu nhé.

Hạ Tử Minh sau khi lướt nhanh kiểm xem độ hảo cảm của Lâu Thăng đối với Chu Chi Minh và phát hiện đang ở mức 0 điểm là khinh thường, dựa theo phân tích tính cách, liền phát hiện nhân vật chính của thế giới này là người chiến thắng cuộc đời, người mang số mạng, vô cùng khó xử lý, khả năng thông thấu cực cao.

Hạ Tử Minh lập tức không dám xem thường, dùng hết 100% kỹ thuật diễn xuất của bản thân, ứng với tính cách vốn có của Chu Chi Minh, hai tay liền nắm lại thành nắm đấm, mặt biến sắc: “Mày —–”

Biểu cảm trên mặt hung ác giống như là đang nói một thằng con trai của vệ sĩ lại có gan từ chối hắn?

Lâu Thăng liếc nhìn biểu cảm của hắn, đúng như dự đoán, tên công tử bột này lại bị mình chọc giận sắp động thủ rồi, liền chuẩn bị né.

Ai ngờ, mắt thấy tay của Hạ Tử Minh sắp vung ra rồi, hắn nổi gân thái dương, lại cứng rắn nhịn xuống cơn tức giận thu nắm đấm về.

Từ nhỏ tới lớn, Lâu Thăng gần như cho rằng mình đoán biết được hết con người Chu Chi Minh rồi, đối phương lại làm ra hành động không như mình dự đoán.

Không ngờ, hôm nay đối phương vung nắm đấm ra được một nữa, gần như sắp đánh mình rồi, ấy vậy lại biết khống chế bản thân, thu lại nắm đấm… thực sự là ngoài dự liệu của hắn.

Lâu Thăng lặng lẽ suy nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại không thay đổi biểu cảm chu đáo, lễ độ tạm biệt Hạ Tử Minh: “Nếu như Chu thiếu gia không còn chuyện gì nữa, tôi đi về trước đây.”

Mặc dù hắn không thích Chu Chi Minh, những cũng sẽ không phá vỡ thể diện với đối phương, Lâu Thăng luôn tin tưởng và làm theo câu ‘lưu lại chữ tình chữ nghĩa, để mai kia còn gặp lại’*, từ trước đến nay đều sẽ không làm chuyện gì đến nỗi tuyệt tình, hay tuyệt mạng, nhất là khi địch mạnh ta yếu, Chu Chi Minh nói thế nào thì cũng là thiếu gia nhà họ Chu, hắn trước mắt vẫn không đắc tối với nhà họ Chu được, vì thế dù cho Chu Chi Minh nhìn hắn không vừa mắt, chỗ nào cũng bắt lỗi hắn, hắn có lòng kiêu hãnh của mình, không đến nỗi quỳ, liếm, cầu xin tha, nhưng hắn cũng không đến nỗi phá vỡ thể diện, không cố kỵ mà đi đối đầu gay gắt với đối phương… Làm vậy đối với hắn chẳng có ích lợi gì.

*Gốc ‘人情留一线, 日后好相见’ (nhân tình lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến) là câu tục ngữ TQ với nghĩa đại khái là làm gì cũng phải nghĩ đến tình nghĩa, để ngày sau còn vui vẻ gặp lại nhau.

Lâu Thăng hiểu rất rõ sự việc, nhưng hắn không phải trái hồng mềm thích bị người khác khi dễ, hắn giỏi về mượn lực để đánh trả, khiến những người khác như là ba Chu, Phương Vũ ra mặt cho hắn, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, giúp hắn dạy bảo tên đần này, làm cho tên đần Chu Chi Minh bớt lại chút.

Có điều, tên đần Chu Chi Minh hình như là ngu quá thể đáng.

Bất luận bị dạy bảo bao nhiêu lần, ngay cả ba hắn cũng thất vọng về hắn rồi, hắn vẫn không sửa, vẫn đả thương địch thủ một nghìn, bản thân nhận về tám trăm thương tích, chăm chỉ đến tìm mình gây phiền phức.

Đơn giản là hết thuốc chữa, Lâu Thăng cũng sắp phục hắn đến nơi rồi.

Lâu Thăng thấy Hạ Tử Minh đứng đó không nhúc nhích, dựa trên tâm lý không muốn gây chuyện, hết sức lịch sự đến cuối cùng khi mà không còn thời gian nữa, đã muộn rồi, liền cất bước định đi.

Không ngờ, hắn mới đi được vài bước, Hạ Tử Minh đã đuổi theo bắt lấy tay hắn: “Đợi đã.”

Lâu Thăng có bệnh sạch sẽ rất nặng, đặc biệt ghét tiếp xúc cơ thể với người khác, chợt bị Hạ Tử Minh bắt lấy tay, hắn lập tức nhíu mày, gần như không thể nhận ra hành động này, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hạ Tử Minh.

“Tao…” Hạ Tử Minh bắt lấy tay hắn không dám buông, cắn cắn môi, kìm nén mình đến đỏ mặt tía tai, mới bứt rứt mở miệng nói: “Tao nghĩ, chuyện mấy ngày trước gọi người gây khó khăn cho mày, sau khi mày đi học về kêu người trùm bao đánh mày là tao kêu người làm, mày chắc đã biết rồi phải không?”

Nguyên chủ làm nhiều chuyện xấu xa, quá đáng như thế với nhân vật chính, Hạ Tử Minh cũng không định tẩy trắng hắn, điều đó có vẻ rất đột ngột đối với những người cực kỳ thông hiểu lòng người như Lâu Thăng và ba Chu.

Cho nên, hắn định đi theo đường thẳng thắn, thành thật.

Hạ Tử Minh biết Chu Chi Mình không phải thứ tốt lành gì, nhưng Chu Chi Minh cũng có nỗi khổ và hờn tủi của hắn.

Lâu Thăng không ngờ hắn trực tiếp nói hết mọi chuyện ra như vậy, lúc này liền dừng bước: “Cho nên? Chu thiếu gia còn muốn làm cái gì?”

Hắn chẳng thèm tính toán với tên đần này, chẳng hi vọng Hạ Tử Minh chạy tới trước mặt hắn nói chuyện này.

“Tao… Tao tới nói xin lỗi mày.” Hạ Tử Minh mất tự nhiên nhìn hắn, hai tay nắm thành nắm đấm, cắn chặt môi dưới rồi bổ sung: “Là ba tao bắt tao tới, cho nên… mày có thể đi với tao một chuyến không?”

Lâu Thăng cảm thấy dáng vẻ này của hắn có hơi buồn cười: “Cậu tới xin lỗi tôi? Cho nên bắt tôi đi với cậu một chuyến? Cậu bắt tôi đi với cậu, tôi liền phải đi theo cậu sao? Chu thiếu gia, cậu cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều người hầu của nhà họ Chu các người, phải nghe theo mệnh lệnh của cậu sao?”

“Lời xin lỗi của cậu, tôi không cần, đặc biệt là lời xin lỗi mà ông chủ Chu ép câu tới nói. Xin lỗi không phải ngoài miệng nói ra là được, mà là từ trong tâm cảm thấy mình làm sai rồi, hối lỗi rồi mới có thể nói ra, bằng không ngoài miệng cậu nói ra bao nhiêu lần đi nữa, đều không nhớ lâu được, không nhớ được, hoặc nói trong lòng căn bản không phục, cảm thấy mình không làm sai, đều chỉ là lừa mình dối người mà thôi.” Lâu Thăng vốn không muốn nói nhiều với hắn, cũng lười để ý tới con người này, nhưng thật sự là nhìn hắn ngu ngốc đến hết chỗ nói rồi, lần này lại không giống những lần trước, thật sự có ý hối lỗi, vốn không muốn đối phương sau này lại tìm mình gây sự nữa, mới nói nhiều mấy câu.

Hạ Tử Minh chột dạ cắn môi dưới, bị hắn nói khiến cho mặt trắng bệch, nhưng tính khí bướng bỉnh, bất tuân tước đây lại chưa hề bùng phát ra.

Lâu Thăng không muốn nhiều lời với hắn, để lại mấy câu xong, xoay người đi mất.

Hạ Tử Minh lại đuổi theo bắt lấy tay hắn một lần nữa.

Lâu Thăng cau mày, chỉ cảm thấy mình đang lãng phí thời gian, có hơi ghét bỏ mà nhìn về phía hắn.

Viền mắt Hạ Tử Minh đỏ lên, hạ thái độ xuống đến mức thấp nhất mà Chu Chi Minh có thể, nói: “Coi như tôi cầu xin cậu, đi với tôi một chuyến đi. Ba tôi nói, nếu tôi không được cậu tha thứ, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà…”

Hắn nói đến như vậy, đánh cược vào tính cách của người mang số mệnh, ngoài mặt thích làm người tốt, không thích làm mọi chuyện đến tuyệt tình.

Lâu Thăng nhìn hắn, hơi nhíu mày, không ngờ chuyện nhỏ không quan trọng lần này lại đáng để ông chủ Chu nổi giận đến thế, nhưng nghĩ lại, nếu mình có đứa con hư hỏng như vậy, lặp đi lặp lại làm ra những chuyện hèn hạ, ngu ngốc, mình cũng sẽ mượn chuyện nhỏ hù dọa nó một chút, để nó nhớ lâu hơn, liền có thể hiểu được.

Lâu Thăng làm việc xong chuẩn bị về nhà, vốn đã rất mệt rồi, đối với việc Hạ Tử Minh đề nghị đi uống trà, hắn vốn chẳng cần nghĩ liền từ chối, nhưng nhìn vị đại thiếu gia mắt đỏ viền, cùng với dáng vẻ thực sự sợ hãi, lại bất giác hơi bị tác động: “Đi thôi.”

Hắn trước giờ chưa từng thấy vị đại thiếu gia luôn xem thường một thằng con trai của vệ sĩ là mình lại tỏ ra yếu thế trước mặt mình.

Mà thôi, nhìn hắn như vậy là sợ thật rồi.

Nếu mình đi với hắn một lần, hắn thực sự có thể sẽ bớt lại, về sau ít tìm mình gây chuyện là tốt nhất, Lâu Thăng không muốn dính dáng đến hắn.

Sau khi Hạ Tử Minh mở cửa xe mời Lâu Thăng lên xe xong, mới tự lên xe.

Quan hệ hai người không tốt, không khí trên xe rất lúng túng, dọc trên đường không ai nói gì.

Vào lúc Hạ Tử Minh đang im lặng lái xe, hệ thống lại nhảy từ ra trong đầu hắn: “Kí chủ, cậu định coi nhân vật chính thế giới này làm đối tượng chinh phục sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Tử Minh nói.

Hệ thống có hơi buồn bực: “Trước đây thấy cậu giống như rất thích Phương Vũ, tôi còn cho rằng cậu sẽ coi Phương Vũ làm đối tượng chinh phục cơ đấy? Nói cho cùng, nguyện vọng của nguyên chủ chỉ là hi vọng ở thể giới này có thể có người hiểu hắn, yêu hắn, đau khổ vì cái chết của hắn mà thôi, không có nhiệm vụ quy định gì khác, mà Phương Vũ lại là đối tượng hắn đã từng yêu thầm.

“Thế thì thật chẳng thú vị, tính tình Phương Vũ cương trực, đơn thuần, không cần tốn sức chinh phục. Đối với tôi mà nói chẳng có tính khiêu chiến gì.” Hạ Tử Minh sục sôi ý chí chiến đấu: “Hơn nữa, hai đứa trẻ bị hoán đổi cuộc sống, hoán đổi vận mệnh, đừng theo khuôn sáo cũ một người làm nền của người còn lại, mà là quấn lấy nhau, nảy sinh tình yêu, cùng nhau bước tiếp, cậu không cảm thấy nó có ý nghĩa hơn sao?”

Hệ thống ấm áp nhắc nhở: “Ý nghĩa thì ý nghĩa, nhưng Lâu Thăng lại không dễ chinh phục đâu. Theo như kịch bản của thế giới gốc, hắn là một tảng đá, chưa từng yêu ai, chưa từng đặt ai trong lòng… Đến cuối cùng, người yêu hắn đâu cũng có, hắn lại chỉ chọn một thục nữ có tiếng, môn đăng hộ đối, điều kiện tương xứng để kết hôn, tôn trọng, đối xử với nhau như khách* suốt một đời, lý do là vợ hắn sẽ không gây phiền phức cho hắn, còn có thể giúp đỡ hắn là đủ, khồng cần tình yêu.”

*Gốc là ‘相敬如宾’ (tương kính như tân)

“Đây căn bản là người không có dây thần kinh tình cảm, cậu muốn chinh phục hắn chỉ e là sẽ rất khó khăn.” Hệ thống phân tích một cách lý trí.

Hạ Tử Minh nghe xong lại càng thêm phấn khởi hơn: “Ôi chao, đây còn là người chưa hề có một mảnh tình vắt vai, chưa từng bị cám dỗ, nếu như vậy thì tôi càng thích.”

“Vậy để tôi vẽ nét đầu tiên lên tờ giấy trắng này của hắn, lưu lại một màu thật đậm.” Hắn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi