XUYÊN NHANH SAU KHI TÔI BỊ ÉP CỨU VỚT NAM PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU


Sáng hôm sau, lúc Tuế Lộ đến lớp, vẫn chưa thấy Tần Nguỵ tới, nhìn kiểu này thì chắc hắn là lại ngủ quên rồi.

Dù sao đây cũng là chuyện hắn có thể làm được.

Nhìn nhìn cái ghế trống bên cạnh, Tuế Lộ chọc chọc Ngâm Chỉ, thở dài: “Ta cảm thấy cuộc sống và nhiệm vụ của ta càng ngày càng khó khăn nha.”
[Có gì khó khăn? Ta cảm thấy cô vẫn rất thảnh thơi mà.

Tối hôm qua về nhà, cô còn chẳng thèm giải thích cho cha mẹ cô nghe, bài tập cũng chẳng thèm làm, tắm rửa xong là lên giường ngủ luôn.

Khó khăn ở đâu chứ?] Có vẻ dạo gần đây Ngâm Chỉ rất chi là rảnh rỗi, ngày hôm nay nó đã ngoi lên nói chuyện với cô tổng cộng chín lần, bây giờ là lần thứ mười, đây đúng là chuyện lạ hiếm có khó tìm nha.
“Đó là cha mẹ của nguyên chủ, không phải của ta.” Tuế Lộ sửa đúng lại lời Ngâm Chỉ, sau đó cũng không giấu diếm mà tâm sự cho nó nghe: “Tên Tần Nguỵ đó nói muốn học với ta, nhờ ta kèm hắn học, nhưng đến giờ hắn vẫn không tới lớp, đây không phải là làm khó ta thì là gì?”
[Trước khi nói phản diện, cô nên xem lại bản thân cô thì hơn.] Ngâm Chỉ lý lẽ hùng hồn chỉ trích cô: [Cô nói dạy kèm cho người ta, nhưng lại không học, không làm bài tập, không chuẩn bị tài liệu học, rồi cô tính dạy cái gì?]
Tuế Lộ phất phất tờ giấy bài tập trên tay, vẻ mặt dương dương đắc ý: “Ta là phản diện thần thánh, tài năng, không ai bằng, tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết trong vòng một nốt nhạc, việc quái gì phải làm việc mất thời gian như vậy? Ta phải kiếm thật nhiều tiền để quay về cuộc sống giàu có trước kia của một phản diện.

Sau đó dạy cho phản diện cách để làm giàu, rồi dùng tiền đè nhân vật chính.”
[...] Ngâm Chỉ cạn lời luôn rồi, hai giây sau, nó mới lấy lại được giọng nói của mình: [Cô có biết, chúng ta đang đi theo con đường cứu vớt, không phải phản diện.

Hơn nữa, chúng ta đang ở trong thế giới thanh xuân vườn trường, không phải tổng tài mà dùng tiền đè người.]

“Cho dù là thanh xuân vườn trường, cũng có thể dùng tiền đè người nha.” Tuế Lộ nắm chặt tay, thể hiện quyết tâm rất lớn về việc dạy phản diện cách dùng tiền đè người.
Ngẫm một chút, Tuế Lộ đành chia sẻ thật lòng chi Ngâm Chỉ nghe: “Ta cảm thấy phản diện dạo gần đây hơi lạ.

Tối qua hắn còn cắn cổ ta nữa.”
Nghĩ tới chuyện tối qua, Tuế Lộ lại nhịn không được mà sờ sờ cổ của mình.

Tối hôm qua, Tần Nguỵ cắn cổ cô, dấu vết rất sâu, in đến tận bây giờ.

Sáng hôm nay, lúc thay băng gạc, Tuế Lộ nhìn vết răng trên cổ mình mà đau lòng không thôi.

Người ta vẫn nói cổ là nơi quyến rũ nhất của người phụ nữ, vậy mà bây giờ cô phải che đi cần cổ xinh đẹp của mình chỉ vì vết răng chó gặm kia, nghĩ lại cũng thật đau lòng.
Ngâm Chỉ nghe vậy, chỉ ậm ờ nói: [Ta thấy bình thường mà, chỉ là cắn một cái thôi, cô còn phải cứu vớt hắn dài dài, chấp nhận thôi.]
Nó biết rõ ý nghĩa của việc cắn tuyến thể, nhưng nó không nói ra đâu.

Dù sao thi thoảng cũng phải chơi ký chủ một vố mới thú vị, đúng không? Cuộc sống của hệ thống như nó rất nhàm chán đấy, vậy nên phải tìm kiếm chút trò vui cho đỡ chán mới được.
Tuế Lộ thở dài, không dị nghị gì với lời này của Ngâm Chỉ: “Ừm, ngươi nói đúng, ta vẫn nên tìm cách làm giàu đi thì hơn.

Sau đó phải dùng tiền đè nhân vật chính nữa, thật là vất vả của đi.”
Nói đến đây, Tuế Lộ không nghĩ nhiều nữa, mở sách vở chuẩn bị bài học kế tiếp, bỏ mặc Ngâm Chỉ trong cơn mơ màng, bơ phờ trong gió đêm.

Ngâm Chỉ: [...] Chúng ta có thể bỏ qua việc tìm cách làm giàu có được không?
Ngày hôm ấy, suốt hai tiết học Tần Nguỵ cũng chẳng tới lớp, đây vốn là chuyện thường tình, trong lớp cá biệt này, học sinh trốn học, đánh nhau cũng chẳng phải chuyện lạ, càng đừng nói đến học sinh quen mặt với thầy chủ nhiệm giáo dục như Tần Nguỵ.

Các bạn trong lớp lẫn thầy cô giáo đều thấy nhiều không trách, nhưng cô nàng Nhan Hy lại không như vậy.
Cô nàng là thuyền trưởng thuyền Tuế Lộ và Tần Nguỵ, nên cảm thấy rất lạ khi hai người này không dính với nhau.

Vậy nên cô nàng đã rất hứng khởi chạy đến hỏi thăm Tuế Lộ.
“Này, cục bột nếp dính trên người cậu đâu rồi? Mọi hôm hai người toàn dính chặt lấy nhau thôi, sao hôm nay lại tách ra vậy?” Trong mắt Nhan Hy toàn là ánh sáng lấp lánh, nhìn một cái, trực giác đã mách bảo Tuế Lộ không nên nói bất cứ cái gì, nếu không phiền phức sẽ càng thêm phiền phức.
“Không biết, tôi còn rất nhiều việc, cậu chỉ tính hỏi như vậy thôi à?” Nghe theo trực giác, Tuế Lộ rất là lý trí chọn cách đuổi người.

Cô cất sách vở đi, lấy điện thoại ra tiếp tục bấm.
Kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiến thật nhiều tiền để xây biệt thự.
Nhan Hy ‘chậc’ một tiếng: “Nhàm chán.” Nói đoạn, cô nàng lấy tay ôm má, hai mắt sáng lấp lánh: “Phải rồi, cậu nghe gì chưa? Hôm nay trường mình có học sinh trao đổi, là một Alpha nam và một Omega nữ, nhìn siêu siêu đẹp luôn, muốn đi xem chút không?”
“Không.” Tuế Lộ mặt không đổi sắc nói: “Tôi không có hứng thú.”
Trên thế giới này, ngoại trừ Tần Nguỵ ra, cô chẳng có hứng thú với bất kỳ ai khác.
Đang nói chuyện, một cậu bạn bỗng nhiên từ đâu xông ra, vỗ cái bốp lên lưng Tuế Lộ: “Bạn học Tuế, có người gọi cậu kìa.”
Một ngày bị gọi tám trăm lần - Tuế Lộ: “...Ai thế?”

Cậu bạn kia hi hi ha ha ôm lấy bả vai Tuế Lộ: “Là một Alpha đó, siêu đẹp trai, hình như là học sinh trao đổi mới đến á.”
“...Hình như tôi không quen cậu bạn học sinh chuyển trường gì gì đó thì phải?” Tuế Lộ chẳng hiểu gì cả, hình như dạo gần đây hơi nhiều Alpha muốn gặp cô thì phải.
“Cái này thì tôi không biết nha.” Cậu bạn kia lắc lắc bả vai Tuế Lộ: “Nhưng mà dạo gần đây hơi nhiều Alpha dây dưa với bạn học Tuế đấy, chẳng lẽ cậu muốn yêu đương với Alpha à? Tôi nói này, cậu là Beta, cậu vẫn nên yêu đương với Beta thì hơn.”
Tuế Lộ tránh thoát khỏi bàn tay tà ác của cậu bạn kia, đứng lên đi ra ngoài: “Tôi không yêu đương, càng không muốn dây dưa với ai hết.

Đi trước đây.”
Tuế Lộ nghĩ rằng cô nên chạy nhanh trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn, tốt hơn là tránh thoát khỏi đám b3nh hoạn này càng sớm càng tốt.

Nhưng nhiều khi, ý nghĩ mãi mãi chỉ có thể là ý nghĩ, vừa đi ra ngoài cửa lớp, một Alpha đẹp trai đã gọi Tuế Lộ lại: “Lộ Lộ, lâu rồi không gặp em.

Nhớ anh không?”
Đỉnh đầu Tuế Lộ mọc ra mấy dấu hỏi chấm to đùng: “Anh là ai thế?”
Cô có quen người này à? Chắc chắn là không rồi, cô đến đây chưa đầy ba tháng, làm sao lại quen một nhân vật mới lạ như này được? Hay là người quen của nguyên chủ nhỉ?
Cũng không phải, lúc đọc thông tin nguyên chủ, cô không thấy có người này.
Trong khi Tuế Lộ đang thắc mắc, Alpha nọ cười cười, tiến dần về phía cô, pheromone mùi rượu vang đỏ tràn ra, bao quanh cổ Tuế Lộ: “Em thật sự không nhớ anh à? Anh là Uông Chí đây.

Là anh Chí mà Lộ Lộ thích nhất mà.”
Uông Chí? Là ai thế? Tuế Lộ cố gắng vận động hết đống dây thần kinh trong đầu mình nhưng kiểu gì vẫn không nhớ ra được người tên Uông Chí này là ai.
Không nhớ ra được vậy thì không cần nhớ nữa...
“Tôi không quen anh, chắc anh nhầm người rồi.” Nói xong, Tuế Lộ tính xoay người đi luôn, nhưng Alpha kia làm sao cho phép.

Gã ta tiến lên nắm chặt lấy cổ tay cô, pheromone mùi rượu vang đỏ tràn ra nhiều hơn, giống như gông cùm xiềng xích trói chặt lấy Tuế Lộ, nồng độ dày đặc nặng nề khiến cho những Alpha lẫn Omega có mặt quang đó đều khó thở, mặt mũi trắng bệch.

Gã này là Alpha cấp cao, hơn nữa còn đang không ngừng phóng thích pheromone để thị uy và chiếm hữu lấy Beta trước mặt này.
Tiếng chuông cảnh báo lắp ở một bên sáng lên, âm thanh cảnh báo đinh tai nhức óc vang vọng không ngừng, kéo các thầy cô giáo đến.
“Này em học sinh kia, mau buông tay.

Còn các em nữa, nhanh nhanh rời đi.

Những ai là Alpha và Omega nhanh chóng rời khỏi toà nhà này, học sinh Alpha kia đang rơi vào kỳ dịch cảm, đề nghị cách ly, đề nghị cách ly.”
Nhận được thông báo từ thầy giáo, học sinh nhanh chóng tản ra, một vài Omega bị pheromone k1ch thích đến mức không đi nổi đã được nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ đưa đi.
Có một vài Alpha đã ngã gục ngay ở hành lang dãy nhà học, cũng nhanh chóng được cấp cứu.
Alpha rơi vào kỳ dịch cảm quá bất ngờ, còn là một Alpha cấp cao, việc này quá kinh khủng.
Việc này xảy ra quá nhanh, Tuế Lộ còn chẳng kịp ấn tên Alpha đang lôi lôi kéo kéo mình xuống đất đánh cho một trận, đã thấy rất nhiều nhân viên y tế đang tiến về phía mình.
Vì thế, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người mặc đồ trắng tiến gần đến mình, chuẩn bị tách Alpha đang bám lấy cô ra.

Sau đó, cô nhìn thấy ánh mắt căm thù của Alpha rượu vang đỏ lướt qua đám người mặc áo trắng...
Vào lúc nhân viên y tế đang chuẩn bị trấn áp Alpha kia, thì một luồng pheromone khác đã lướt qua thân thể những nhân viên y tế, đè ép mùi hương rượu vang đỏ kia.
Mùo gỗ trầm hương nặng nề, mang theo sát khí cùng khát vọng phá huỷ mạnh mẽ, khiến người ta sợ hãi không thôi.
Có vẻ như, không chỉ có một mà có tận hai Alpha cùng lúc tiến vào kỳ dịch cảm.

Nhận thức được điều này, sắc mặt các nhân viên y tế trở nên nghiêm trọng hơn.
Alpha mùi gỗ trầm hương lạnh nhạt đứng đó, hơi cúi đầu, mái tóc dài che khuất đôi mắt đen như mực, giọng nói hắn rất nhẹ, nhưng tràn ngập sự ghen tị và ý thù địch: “Hai người đang làm gì thế?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi