Chương 59:
Cả tóc lẫn quần áo đều ướt đẫm, chỉ có lò sưởi nho nhỏ trong tay là có thể khiến nàng ấm áp.
Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt cuộn người lại, sắc mặt xanh trắng, hàm răng run lên.
Tuệ Nguyệt ôm lấy nàng, hoảng loạn nôn nóng nói: “Tiểu thư, người cố chịu một chút nữa thôi, sắp đến tướng phủ rồi.”
Đã thế ngay lúc này, cỗ kiệu lại đột nhiên dừng lại.
Tuệ Nguyệt giận dữ, vén rèm quát: “Dừng lại làm gì!” Nói một nửa, nàng dừng lại, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm mấy thị vệ cầm đao trước mặt.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Tuy nàng biết vài chiêu võ vẽ nhưng cũng không thể đảm bảo có thể bảo vệ tiểu thư an toàn rời đi.
“Các ngươi có biết đây là kiệu nhà ai không mà dám chặn đường.” Tuệ Nguyệt ổn định tinh thần, nghiêm khắc nói với người dẫn đường của đối phương: “Một khi đụng đến người trong kiệu, các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nghe câu nói của Tuệ Nguyệt, Đường Ngọc Phỉ biết bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi, cố gắng mở to hai mắt nói: “Tuệ nguyệt, ai ở bên ngoài thế?”
Nam tử trung niên dẫn đầu mặc cẩm y, sắc mặt thanh thản, có vẻ địa vị cũng không thấp.
Nghe vậy tiến lên vài bước cao giọng nói: “Người trong kiệu là Đường tiểu thư Tướng phủ sau? Phụng mệnh Tam hoàng tử, ta tới mời Đường tiểu thư đến phủ luận thơ.” Tuy lời nói khiêm tốn nhưng vô cùng ngạo mạn, đâu để cho người ta có đường cự tuyệt?
Thiên Lý Sóc? Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, vén rèm nhìn thoáng qua bên ngoài, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu Tam hoàng tử đã có lòng, dẫn đường đi.
Tuệ Nguyệt, trở về kiệu.”
Tuệ Nguyệt biết bên mình yếu thế đành phải trở lại trong kiệu.
Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt như cũ chờ cơ thể ấm lại, tuy nàng không biết vì sao Thiên Lý Sóc tìm mình nhưng hắn cũng không thể làm gì nàng được, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.
Cỗ kiệu cong quẹo mấy đường, cuối cùng dừng trước một phủ đệ đẹp đẽ quý giá, khi Đường Ngọc Phỉ được Tuệ Nguyệt đỡ xuống, đám người hầu bên ngoài đều ngẩn người, không ngờ nàng sẽ có dáng vẻ này.
Mà Đường Ngọc Phỉ lại trấn định tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng gì hết.
Thiên Lý Sóc lười nhác ngồi trên ghế, khóe môi mỉm cười, tâm tình có vẻ rất tốt, nghịch cây quạt xếp trong tay.
Nghe được động tĩnh nơi xa, hắn ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ nhỏ xinh đang từ từ bước đến, tươi cười trên môi ngày càng đậm.
Nhưng nàng càng rõ ràng trong mắt hắn, Thiên Lý Sóc càng nhíu mày.
Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng vẻ mặt lại rất trầm ổn, đôi mắt không hề trốn tránh, tựa như có thể xuyên thẳng vào nội tâm hắn.
Búi tóc của nàng ướt đẫm, trên mặt đất vương lại dấu chân của nàng, nước không ngừng nhỏ giọt từ trên người nàng xuống.
Nhìn vô cùng chật vật, nhưng cũng rất thong dong.
Đường Ngọc Phỉ đến bên người Thiên Lý Sóc, không hành lễ: “Tam hoàng tử khỏe không?”
Thiên Lý Sóc thu lại quạt xếp, nhíu mày nhìn nhóm người hầu phía sau lưng Đường Ngọc Phỉ, lạnh lùng: “Sao lại thế này? Các ngươi mời người kiểu gì vậy? Người đâu, đưa Đường tiểu thư đi thay quần áo.”
“Không cần, Tam hoàng tử tìm ta là có chuyện gì không?” Đường Ngọc Phỉ lãnh đạm hỏi.
Tuy rằng nàng rất lạnh nhưng không muốn thể hiện ra trước mặt Thiên Lý Sóc, cố nén không để cho hai hàm răng đánh vào nhau.
Thiên Lý Sóc nhìn nàng trong nháy mắt, thấy gương mặt nàng tràn ra vẻ không kiên nhân, cũng không nhận sự giúp đỡ của hắn đành từ bỏ, phất tay cho người hầu lui xuống, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ý nói nàng ngồi xuống.
Đường Ngọc Phỉ không hề xấu hổ, lập tức ngồi xuống.
“Bổn vương đã nói rồi, muốn kết giao bằng hữu với Đường tiểu thư.” Thiên Lý Sóc nâng ấm trà, rót đầy ly cho Đường Ngọc Phỉ, đôi mắt đào hoa nheo lại ra vẻ hiền lành.
Đường Ngọc Phỉ thong dong nâng ly uống một ngụm, cảm nhận được nước trà ấm áp từ từ đi xuống dạ dày khiến nàng ấm lên một chút, nàng nhìn Thiên Lý Sóc miệng tươi cười nhưng lòng đầy đề phòng: “Sao Tam hoàng tử lại cứ chấp nhất như vậy, hay là do ngươi còn ít bằng hữu hơn cả ta?”
Thiên Lý Sóc vẫn vui vẻ, khóe môi còn hơi nhếch lên, tâm tình thư sướng như thường: “Dù sao bổn vương cũng đã chân thành mở lời, đồng ý hay không lại là quyền của Đường tiểu thư.”
Lại đá vấn đề về cho nàng à? Đường Ngọc Phỉ uống trà không nói.
Thấy nàng không phản ứng, ánh mắt Thiên Lý Sóc trầm xuống, cũng nâng chén trà lên giả vờ lơ đãng nói: “Mấy ngày trước, có một tiểu công tử tài hoa hơn người đã thắng được đêm đầu của Sở Sở cô nương tại Bách Hoa Lâu, vốn tưởng rằng là một câu chuyện tình đẹp, ai ngờ khi phát hiện Sở Sở đã hôn mê, Hỏa Linh Chi thì đi đâu không biết.
Kinh Triệu Doãn điều tra rất lâu cũng không tìm ra manh mối, cứ như là có người cố ý xóa hết dấu vết đi vậy, Đường tiểu thư có biết nguyên nhân là gì không?”
“Không biết.” Đường Ngọc Phỉ không chút nể tình.
Trăm dặm sóc nghẹn lời, ngữ khí lạnh xuống: “Vậy chắc ngươi cũng biết, bổn vương nhận được tin, người cướp linh chi đã chạy đến phủ Thái tử?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Đường Ngọc Phỉ buông chén trà, mặt lạnh như nước.
“Bổn vương quả nhiên không đoán sai, ngươi đúng là thâm tình với Thiên Lý Thanh, hắn thì có cái gì tốt?” Thiên Lý Sóc nhìn phản ứng của nàng, thanh âm lạnh lẽo, dùng quạt xếp nâng cằm nàng lên: “Ngươi coi trọng thân phận trữ quân của hắn, muốn vị trí Mẫu nghi thiên hạ sao?”
Đường Ngọc Phỉ đẩy cây quạt phi lễ của hắn ra: “Ta thích ai, muốn cái gì thì ngươi quản được sao? Như Tam hoàng tử đã thấy, hiện giờ ta không tiện ở lâu, nói xong rồi thì xin thả ta về, tiểu nữ thân kiều thể nhược, chịu không nổi gió lạnh.”
Thiên Lý Sóc ngưng mắt nhìn nàng trong chớp mắt, đột nhiên cười, ý vị không rõ nói một câu: “Cũng đúng.” Hắn chút nữa đã quên, nàng đã trúng hàn độc mà hắn tỉ mỉ điều phốt, hẳn đang rét lạnh thấu xương, còn giả vờ thong dong được như vậy, đúng là có chút tài đấy.
Nghĩ như vậy, hắn càng thêm hứng thú với vị tiểu thư Tướng phủ này.
Đường Ngọc Phỉ nhíu nhíu mày, không muốn hỏi nhiều, vội vàng muốn rời đi.
Đầu gối nàng đã tê cứng không còn cảm giác gì nữa rồi.
“Ngươi là một người thông minh, có muốn giao dịch một chút không?”
“Giao dịch cái gì?”
“Cách đây không lâu, bổn vương nhận được một tin tức rất thú vị, hoàng huynh giữ vị trí trữ quân mười mấy năm của ta kia, hình nhưng bị trúng độc, không sống được bao lâu nữa.” Thiên Lý Sóc từ từ nói, ra vẻ không hề bận tâm.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe vậy, trái tim Đường Ngọc Phỉ như muốn nhảy ra khỏi họng, cố gắng kiềm chế bản thân không để lộ ra sơ hở nào.
Nàng biết Thiên Lý Sóc đang thử nàng, không thể mới chiến đã loạn được.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?”
Thiên Lý Sóc híp mắt nhìn nàng, tiếp tục nói: “Vị hoàng huynh kia của ta không sống được bao lâu nữa đâu, giang sơn này cũng chẳng còn nghĩa lý gì với hắn, hay là ngươi đổi sở thích một tí.
Bổn vương cho ngươi vị trí chính phi, tương lai cũng có thể làm Mẫu nghi thiên hạ.” Hắn tùy ý nói, cứ như đó chỉ là lời nhận xét thời tiết hôm nay, không hề mang ý phản nghịch.
Quả nhiên người này dã tâm bừng bừng, thâm hiểm tàn nhẫn, Đường Ngọc Phỉ không nhịn được nhớ đến ngày ấy Chính Gia Đế thử nàng, Đại hoàng tử làm người âm hiểm tàn nhẫn, hành sự quá mức tàn nhẫn máu tanh, không có phong phạm đế vương, tuổi thọ của Thái tử không được lâu, chỉ có Tam hoàng tử ngủ đông như rắn, thận trọng từng bước.
Hắn đã nhìn ra tâm tư của con hồ ly này chưa? Hay ngay bây giờ hắn đã đang thử nghiệm tâm tính người con trai này rồi?
Đương nhiên Đường Ngọc Phỉ sẽ không tin Tam hoàng tử tự nhiên bị chết não mà để ý nàng, sau khi hắn biết Thái tử không còn uy hiếp đến mình nữa liền như cá nhìn thấy đồ ăn, bắt đầu mượn sức quyền quý.
Hiện giờ nói ra lời này, có lẽ là coi trọng vị trí quyền thế của phủ Tướng quốc.
Đúng lúc này, một cái người hầu vội vã tới, thì thầm vài câu vào tai Thiên Lý Sóc.
Đường Ngọc Phỉ rõ ràng nhìn thấy sắc mặt hắn ngày càng nghiêm túc, ngay sau đó nhoẻn miệng cười, quay đầu đối nói với nàng: “Có khách quý tới cửa, bổn vương phải nghênh đón thật tốt.”
Không hổ là nam chủ, quả nhiên khó đối phó.
Bàn tay giấu dưới ống tay áo của nàng đã sớm nắm chặt vì khẩn trương, trong lòng Đường Ngọc Phỉ bất an, đoán thử xem người đến là ai.
Rất nhanh nàng đã thấy, một thân ảnh cao ngạo đĩnh bạt đang thong dong tiến đến, mái tóc dài tung bay trong gió.
Gương mặt hắn tựa ngọc, lông mày lãnh đạm, cứ như trích tiên từ sương mờ tiến đến.
Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, nhìn hắn không chớp mắt, không dám tin vào mắt mình.
Sao có thể là … Thiên Lý Thanh?
Thiên Lý Thanh chưa kịp đến gần, Đường Ngọc Phỉ đã bị Thiên Lý Sóc kéo lại, cao giọng nói: “Lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, là chuyện ngày ấy bổn vương phái ra mười mấy ám vệ đến Bách Hoa Lâu mà chưa ai trở về, dọc đường bị người chặn giết, cả kế hoạch đều tan nát, ngươi đoán xem là ai ra tay?”
Nói xong hắn cúi đầu, thì thầm bên tai Đường Ngọc Phỉ: “Nghe nói đêm đó ngươi bị trong thương? Là ai muốn mạng của ngươi đây nhỉ? Bổn vương cũng không muốn vác gông thay người đâu.”
Lời ám chỉ này đã quá rõ ràng, người của Tam hoàng tử không tới, người muốn giết nàng chỉ có thể là…… Nàng ngẩng đầu, nhìn Thiên Lý Thanh mím môi, dừng bước cách đó không xa.
“Đường tiểu thư, hay là suy xét lại đề nghị của bổn vương một chút đi.
Hoàng huynh đã tuyệt tình thì thôi, ngược lại còn muốn mạng của ngươi.”
Lời của Thiên Lý Sóc từng chữ rõ ràng truyền vào tai nàng, Thiên Lý Thanh không dám nhìn vào mắt Đường Ngọc Phỉ.
Hắn không còn lời nào để giải thích, nếu không phải có biến cố xảy ra, nàng đã sớm ra đi dưới tay Dạ Kiêu rồi.
Đường Ngọc Phỉ rũ mắt, gương mặt tái nhợt không hề lộ ra chút biểu cảm nào, vào mắt Thiên Lý Thanh lại là dáng vẻ nản lòng thoái ý, hắn cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu, bàn tay nắm chặt trong tay áo bất lực buông ra.
Thiên Lý Sóc cười nhẹ nhàng nhìn hai người im lặng.
Vào lúc này, Đường Ngọc Phỉ đột ngột đứng dậy, hất bàn tay đang giữ lấy mình ra, nhoẻn miệng cười: “Lời đề nghị của Tam hoàng tử quả thật rất dụ hoặc, nhưng ngươi cũng đã quá coi thường ta rồi.
Ba lần ta có thể tìm được đường sống trong chỗ chết chỉ vì khát vọng của bản thân.
Nếu người ta thương đã muốn tính mạng của ta, ta đây cũng chỉ có thể cho hắn.”
Nói xong, nàng xoay người rút kiếm bên hông thị vệ đứng gần đó kề lên cổ mình, không chút do dự dùng lực kéo một đường.
Thiên Lý Sóc hoảng sợ, nhanh chóng dùng quạt xếp đỡ thanh kiếm lại, quạt xếp bị cắt đôi, mũi kiếm sắc lẹm còn cứa thêm một vết thương nông trên cổ nàng.
“Ngươi điên rồi?” Hắn thấp giọng gầm lên, gân xanh hai bên thái dương không ngừng nhảy, không ngờ nàng lại quyết tuyệt như vậy.
Nếu không phải hắn ra tay nhanh chóng, nàng đã chết rồi!
Tựa như không thấy đau, Đường Ngọc Phỉ lạnh lùng nhìn hắn, đang định nói chuyện thì một cách tay thon dài đã ôm chầm lấy nàng, sau khi ngả vào một lồng ngực xa lạ, bả vai nàng bị người ta gát gao ôm chặt.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy sự hoảng sợ, tức giận trong mắt Thiên Lý Thanh, nhanh chóng kéo nàng vào trong áo choàng của mình, hắn dùng tay giữ lấy miệng vết thương ở cổ nàng, tay hắn hơi lạnh nhưng với nàng lại trở nên ấm áp.
“Hoàng huynh, ngươi làm gì vậy?” Thiên Lý Sóc vẫn còn bực bội chưa tiêu, âm trầm nhìn Thiên Lý Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Đường tiểu thư là khách nhân trong phủ của ta.”
“Nhưng nàng là Thái tử phi của bổn cung.” Thiên Lý Thanh lạnh lùng mở miệng, giọng nói lạnh lùng mang theo hàm ý cảnh cáo.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ đến mức suýt cắn phải lưỡi.
Phi cái gì? Thái tử phi?
Có lẽ cảm thấy nàng còn chưa đủ ngạc nhiên, Thiên Lý Thanh gọi Lý công công đang đứng đợi ở phía sau, lập tức có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, giọng nói choe chóe cất lên: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Đích nữ Tướng quốc Đường Ngọc Phỉ, dịu dàng hiền thục, tài mạo song toàn, kính cẩn đoan mẫn, trẫm thấy cực kỳ vừa ý, nay tứ hôn cho Thái tử làm chính thất, chọn ngày thành hôn.”.
Chương 60: Con đường từ từ theo đuổi Thái Tử 17
Editor: Châu Chăm Chỉ
Thái Tử cưới phi, phi này chính là nữ nhi bảo bối của phủ Tướng quốc, sính lễ gồm 66 rương. Đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống đi vòng quanh kinh thành, tất cả mọi người đều đứng ở hai bên đường vây xem, tấm tắc cảm thán nữ nhi Tướng phủ cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Điều khiến mọi người cảm thán hơn nữa chính là, chiếu thư ban hôn lại do Thái tử cầu Hoàng thượng.
Kiệu hoa tám người khiêng, cầm đầu là một thiếu niên cưỡi ngựa, con ngựa vô cùng cao ngạo, ngẩng cao đầu không thèm nhìn ai, cổ đeo một bông hoa lớn kết từ vải đỏ, cùng màu với tà áo bay bay của người ngồi trên mình nó, dáng người thẳng tắp, lạnh lùng ưu nhã, đôi mắt phượng lạnh băng khi nhìn tân nương lại như băng gặp nắng hạ làm các quý nữ kinh thành ghen tị đến mức có thể cắn nát cả khăn tay.
Cho đến bây giờ, Đường Ngọc Phỉ đầu đội khăn voan, ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa vẫn còn ngơ ngác ngờ nghệch, mọi chuyện vượt qua những gì nàng dự đoán quá nhiều.
Hỉ nương ở bên ngoài không ngừng nói những lời may mắn, Đường Ngọc Phỉ ngồi kiệu vào cung, cùng Thiên Lý Thanh quỳ lạy Hoàng Thái Hậu, Chính Gia Đế, bài vị của Hoàng Hậu quá cố rồi bái đường. Làm đủ tất cả nghi lễ rườm rà thì trời cũng đã tối, kiệu hoa lại quay đầu rời cung đi về phía phủ Thái tử. Đây là do Đường Ngọc Phỉ yêu cầu, Chính Gia Đế cũng vừa lòng đồng ý.
Bên mành thêu uyên ương là vài bông hoa Phù Dung, nến hỉ lẳng lặng cháy trên bàn, Đường Ngọc Phỉ có chút bất an ngồi ở đầu giường chờ đợi.
Ngày thành thân này đến quá mức bất ngờ, có lẽ ngày ấy hắn chỉ thấy nàng đáng thương nên xin chiếu thành thân để cứu nàng, đêm này hắn sẽ không tới sao?
Nàng đang nhíu mày cân nhắc thì nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, gió lạnh rít gào theo vào làm khăn voan của nàng bay lên một chút. Lông mày của Đường Ngọc Phỉ dãn ra, bên môi hiện ra ý cười.
Thiên Lý Thanh đóng cửa lại, nhìn người đang ngồi trên giường, trái tim như muốn nhảy ra khỏi họng.
Hắn ở ngoài cửa do dự mãi mới quyết định tiến vào, chiếu thư hạ vội vàng, thành ra ngày thành thân cũng quá sớm, có khi nào nàng cảm thấy quá vội vàng nên không vui không? Tuy rằng đã rất nhiều lần nàng nói nàng thương hắn, nhưng đến lúc này, trong lòng hắn lại dâng lên chút thấp thỏm.
Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa tiến vào.
Nhưng lúc này, người trên giường đang trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt nàng phản chiếu ánh nến sáng lung linh.
Đây là lần đầu Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy Thiên Lý Thanh mặc đồ màu đỏ, khiến làn da tái nhợt của hắn có chút hồng hào, mang không khí vui vẻ. Gương mặt lạnh lùng của hắn cũng nhu hòa đi một chút, đôi mắt đẹp rực rỡ, sáng lấp lành khiến nàng không thể rời mắt.
Xoang mũi nóng lên, Đường Ngọc Phỉ vội vàng quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Ta còn tưởng điện hạ sẽ không tới.”
Trăm dặm thanh lấy lại tinh thần, tiến lên hai bước, giọng nói hơi khàn: “Đêm tân hôn, sao ta có thể để nàng ở đây một mình được.” Hắn nhất thời hoảng hốt, hắn làm nàng tủi thân sao?
Không biết nên giải thích thế nào, hắn im lặng rót hai ly rượu, đưa một ly cho nàng.
Đường Ngọc Phỉ nhìn hắn, mỉm cười: “Sau khi uống xong ly rượu này, điện hạ không thể đổi ý nữa đâu, ngươi thật sự nguyện ý sao? Kỳ thật điện hạ không cần miễn cưỡng, nếu điện hạ thích Đồng Dương quận chúa, ta có thể chờ……”
Sao ai cũng cảm thấy hắn có tình yêu nam nữ với Đồng Dương vậy? Thiên Lý Thanh nhíu mày, lần đầu biện giải: “Đối với ta Đồng Dương, chỉ là muội muội. Nàng cũng giống ta, mất mẹ từ nhỏ, khi còn ở trong cung, Hoàng Thái Hậu muốn ta quan tâm nàng nhiều hơn.” Tự nhận ra mình hơi vội vàng, hắn ngừng lại một lúc lâu, gượng nói: “Nàng…… đừng hiểu lầm.”
“Chàng không thích Đồng Dương?” Đường Ngọc Phỉ kinh ngạc hỏi, ngay sau đó nhíu mày nhớ lại, thật sự kịch bản viết rõ tình cảm giữa Thiên Lý Thanh và Đồng Dương, là nàng tự nhận định đó là tình yêu nam nữ.
Bởi vì cùng nhau lớn lên và một câu giặn dò, Thiên Lý Thanh làm được đến mức này sao? Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy đây là lần đầu nàng hiểu con người hắn, hít sâu một hơi.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, từ nhỏ Thiên Lý Thanh đã được Chính Gia Đế nuôi dưỡng bên người, những người xung quanh đều có vài phần lợi dụng và thương hại hắn, cho dù hắn biểu hiện thật tốt cũng chưa có mấy người thật sự thương hắn. Chắc chỉ có Đồng Dương quận chúa còn nhỏ tuổi là thật lòng với hắn một chút, phần tình cảm này không dễ có được, cả cuộc đời này của Thiên Lý Thanh chỉ có một mà thôi.
“Không thích.” Gương mặt Thiên Lý Thanh vẫn bình tĩnh nhưng phía sâu trong đôi mắt đen lại có chút khẩn trương, nếu hắn thích Đồng Dương thì còn cưới nàng làm gì?
Đường Ngọc Phỉ đột nhiên cười, nhận chén rượu, móc cánh tay mình vào tay hắn, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Tới lượt chàng.”
Thiên Lý Thanh bình tĩnh chớp mắt nhìn nàng, im lặng uống hết ly rượu. Hắn rất ít khi uống rượu, chẳng mấy chốc gò má đã hồng hồng.
Dưới ánh nến, đôi mắt đen của hắn lóng la lóng lánh, lộ ra nhu hòa chưa từng thấy, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy mình đang bị người ta quyến rũ, theo bản năng hoảng loạn nói: “Rượu cũng uống rồi, vậy thì…… Đi ngủ thôi.”
Nói xong nàng mới nhận ra lời này của nàng thật đen tối, da mặt có như tường thành cũng đỡ không nổi, lại cuống quít nói: “Không, không phải, ta……” Sao nàng lại có vẻ không chờ nổi chuyện xảy ra tiếp theo thế này, Thiên Lý Thanh có cảm thấy nàng quá mạnh bạo không?
Thiên Lý Thanh hơi ngẩn ra, giơ tay cởi đi nút áo bên hông, đầu ngón tay nhẹ kéo một cái, đai lưng đã rơi xuống, lại cởi áo khoác ngoài.
Là một nữ tử cổ đại, có phải nàng nên hầu hắn thay quần áo không? Đúng luôn…… Ai da nhưng nàng cảm thấy còn chưa bồi dưỡng đủ tình cảm nữa á, lần thành thân này chẳng rõ ràng gì cả, nàng còn chả hiểu tại sao Thiên Lý Thanh lại đồng ý cưới mình, càng không dám nghĩ đến chuyện hắn thích nàng. Không có tình cảm sâu đậm thúc đẩy, có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám đè hắn lên giường.
Nàng quét mắt liếc nhanh hắn một cái, Thiên Lý Thanh rũ mắt cời quần áo, động tác thong thả nghiêm túc, đến trung y màu trắng thì hắn cau mày, Đường Ngọc Phỉ nuốt nước miếng.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không cưỡng bách nàng.” Thiên Lý Thanh đứng trước mặt nàng, bình tĩnh nói.
Đường Ngọc Phỉ đứng hình, ngay sau đó phản ứng lại, không đúng, rốt cuộc là ai cưỡng bách ai?
Mơ màng hồ đồ cởi quần áo, nến đỏ cũng đã cháy hết, lập tức trong phòng đen kịt. Thân thể Đường Ngọc Phỉ cứng đờ, nằm bên trong, không dám cử động dù chỉ là một chút, đôi tay trên bụng nhỏ, cảm nhận được bên cạnh truyền đến từng tiếng hít thở nhẹ nhàng, chóp mũi quanh quẩn hương thuốc nhàn nhạt. Giữa hai người là một khoảng cách nhỏ, cả hai đều quy quy củ củ nằm thẳng, không cử động, cũng không nói gì.
Đây là đêm động phòng hoa chúc đấy, chẳng lẽ cứ để trôi qua như vậy? Đường Ngọc Phỉ không cam tâm, người đã nằm ở bên cạnh mình, ăn chút đậu hủ cũng tốt. Vì thế tay phải của nàng lặng yên trượt xuống, nhích từng tí một về phía Thiên Lý Thanh.
“Ngủ đi.” Hình như hắn tưởng nàng sợ hãi, thấp giọng nói, làm Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức rụt tay về.
Có tà tâm nhưng không gan, huhu, nàng ngượng ngùng bĩu môi, từ bỏ ý định cầm thú trong lòng.
Lăn lộn một ngày, Đường Ngọc Phỉ đã sớm mệt mỏi, lúc này thả lỏng, lập tức nặng nề ngủ mất.
Trong bóng đêm, Thiên Lý Thanh không hề nhắm mắt, nghe tiếng hít thở dần dần trở nên thư giãn ở bên cạnh, hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới giật giật tay trái đã tê mỏi từ lâu, nội tâm hắn cũng khẩn trương không kém. Trên giường đột nhiên nhiều thêm một người, có chút không quen.
Nhưng mà, dẫu sao cũng là chuyện vui.
Ly rượu kia làm đầu óc hắn có chút mơ màng, nhưng hắn mới vừa khép mi lại, người bên cạnh đột nhiên giật giật, xoay người gác một chân lên eo hắn.
Thiên Lý Thanh mới vừa thả lỏng không lâu thân thể lại căng lên lần nữa, mím chặt môi. Vốn nghĩ nàng sẽ lập tức thu về, nhưng nàng cảm thấy bên cạnh ấm áp liền ôm lấy cổ, rúc vào trong lòng ngực hắn, hơi thở phả vào hầu kết. Khóe mắt hắn giật giật, mở mắt to, theo ánh trăng mỏng manh mơ hồ nhìn người trong ngực.
Nàng ngủ rất sâu, cả người nàng rất lạnh, chắc cũng vì sợ lạnh mà nàng mới ôm hắn. Thiên Lý Thanh cứng người hồi lâu, cuối cùng là thầm than một tiếng, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực.
Đường Ngọc Phỉ không hề có tính tự giác của người làm vợ, tỉnh ngủ còn duỗi eo, lúc này mới nhận ra hiện giờ mình là Thái tử phi! Dựa theo quy định, nàng phải tiến cung kính trà? Mà vị trí bên cạnh đã lạnh, chắc là Thiên Lý Thanh đã sớm thức dậy, còn không gọi nàng!
Rên một tiếng, Đường Ngọc Phỉ vội vã xuống giường, vừa lúc nha hoàn hồi môn Tuệ Nguyệt đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ đã thức dậy, khẩn trương tiến lên sờ trán nàng: “Sao hôm nay Thái tử phi dậy sớm vậy, lạ giường sao?”
Đường Ngọc Phỉ: “……”
“Điện hạ đâu? Một mình hắn vào cung rồi à, sao không gọi ta dậy?”
“Vào cung? Điện hạ ở thư phòng, sáng nay còn phân phó nô tỳ đừng đánh thức người.” Tuệ nguyệt có chút kỳ quái nói, thuần thục mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu, vấn tóc cho Đường Ngọc Phỉ.
Đường Ngọc Phỉ hoảng hốt một lát, ngay sau đó xách váy chạy tới thư phòng, mặc kệ Tuệ Nguyệt gọi theo ở phía sau.
Trên đường còn gặp Mạch Thanh Khoa, hắn bất mãn nói: “Đã giờ Tỵ mới dậy hả?”
Tuệ Nguyệt cách đó không xa tức giận trừng mắt nói: “Lớn mật, ngươi dám bất kính với Thái tử phi.”
Sắc mặt Mạch Thanh Khoa đại biến, theo bản năng lùi về sau nửa bước, hình như rất sợ Tuệ Nguyệt. Nếu là ngày thường, khẳng định Đường Ngọc Phỉ sẽ muốn xem trò hay, nhưng hôm nay nàng không rảnh.
Gõ gõ cửa thư phòng, Đường Ngọc Phỉ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thiên Lý Thanh cầm sách ngồi trước bàn, nhắm mắt lại như đang chợp mắt, trên mặt còn có mấy phần mệt mỏi, sách trên tay còn chưa mở. Bên trong thư phòng nội ấm áp, Đường Ngọc Phỉ đứng một lúc cho ấm lên rồi mới thấp thỏm lại gần.
Thiên Lý Thanh mở to mắt, nhìn thấy nàng, ngẩn người: “Dậy rồi à?”
“……”
“Điện hạ chưa nghỉ đủ sao? Có phải do tối hôm qua thần thiếp……” Đường Ngọc Phỉ khẩn trương, nàng biết tư thế ngủ của mình không tốt lắm, chẳng lẽ ảnh hưởng đến Thiên Lý Thanh?
Nàng đang tìm từ nói giảm nói tránh, Thiên Lý Thanh lại nhíu mày đứng dậy, đi đến trước mặt, nắm lấy đôi bàn tay đã có chút lạnh của nàng nói: “Sao không mặc thêm quần áo vào?” Tay hắn rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, có thể bao láy toàn bộ tay của nàng.
Đường Ngọc Phỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, nửa ngày mới lên tiếng: “Sao Điện hạ không kêu ta dậy, dựa theo lễ tiết thần thiếp nên tiến cung kính trà.”
Thiên Lý Thanh kéo tay nàng, ấn nàng ngồi xuống ghế rồi mới nhìn nàng nhàn nhạt nói: “Những tục lễ đó, nếu nàng cảm thấy phiền thì không cần làm, dù sao cũng đã muộn.”
Này, loại chuyện này cũng có thể làm theo ý nàng sao? Đường Ngọc Phỉ nhớ tới mấy lời dạy dỗ của Tướng quốc phu nhân, có chút ngại ngùng, cũng không hiểu vì sao Thiên Lý Thanh lại đột nhiên ôn nhu với nàng như vậy, thậm chí có thể nói là…… Sủng nịnh?
Có phải nàng đang nằm mơ không?
“Ăn sáng chưa?” Thiên Lý Thanh không buông tay nàng, mắt phượng lẳng lặng nhìn nàng.
“…… Không” sắp đến giữa trưa rồi mới rời giường, sao nàng có thể không biết xấu hổ mà ăn cơm sáng?
Thấy Thiên Lý Thanh đã gọi người đi chuẩn bị, Đường Ngọc Phỉ lập tức xua tay ngăn lại: “Không cần, dù sao cũng sắp đến giờ cơm trưa.”
“Không ăn thật hả? Trong lúc chờ đồ ăn sáng, còn có chút chuyện muốn bàn giao lại cho nàng.” Thiên Lý Thanh ôn hòa nói.