[XUYÊN NHANH] SƯỞI ẤM TRÁI TIM CỦA NAM PHỤ

Chương 64:


Huyện Dao đã gặp hạn lớn, không thu hoạch được lương thực, dân chúng lầm than.

Hai tháng trước Thiên Lý Hạo tự xin đi trị hạn mãi chưa về.

Ai cũng hiểu, nếu hắn thành công trở về, sẽ vẽ thêm một nét trên con đường đoạt vị trí trữ quân của hắn.

Nhưng Thiên Lý Sóc sẽ không để hắn dễ dàng trở về, không nói đến việc thiết lập chướng ngại nguy hiểm trên suốt đường đi, còn nhân lúc hắn không ở trong cung, bắt đầu gạt bỏ vây cánh hắn lưu lại trong triều.
Hiện giờ tình thế trong triều không rõ, mấy tin tức này cũng truyền tới tai Đường Ngọc Phỉ, đáy lòng nàng dâng lên dự cảm cực kỳ bất an.
Nếu nàng không nhớ lầm, hai năm sau Thiên Lý Sóc mới có thể làm những việc này.

Là do cảm thấy Thiên Lý Thanh không còn uy hiếp với hắn nữa, cho nên sớm lộ ra nanh vuốt? Trong triều rung chuyển nhưng Thiên Lý Thanh vẫn mang bộ dáng đạm mạc như cũ, phảng phất như không gì có thể lọt vào mắt hắn.
Thấy hắn vân đạm phong khinh như vậy, Đường Ngọc Phỉ lo âu mấy ngày cũng bình thường trở lại.

Hắn vốn không để ý ngôi vị hoàng đế, chỉ cần bọn họ có thể sống tốt, những chuyện đó đâu liên quan tới nàng?
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới tết Thượng Nguyên mười lăm tháng giêng.

Đường Ngọc Phỉ nhắc mãi, lại ngủ hết nguyên ngày.
Trong mơ, nàng thấy mình bị gió tuyết bao phủ, lạnh lẽo thấu xương.

Nàng không đi nổi, răng đánh vào nhau cầm cập.

Lạnh lẽo đến cùng cực làm nàng tưởng than trong phòng đã tắt, vì thế cố gắng mở mắt.

Không ngờ lại nhìn thấy Thiên Lý Thanh đang ngồi bên mép giường, nắm chặt tay nàng không buông.
Đã là hoàng hôn rồi, hắn ngồi ngược sáng làm Đường Ngọc Phỉ không nhìn rõ được nét mặt của hắn, chỉ cảm thấy hắn nắm tay mình rất chặt, làm nàng hơi đau.
Nàng mờ mịt nhìn quanh, thấy sáu bếp lò xung quanh đều đỏ lửa.

Không khí xung quanh nàng bị nóng đến mức hơi vặn vẹo, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, liền quay lại ôm lấy Thiên Lý Thanh.
“Tỉnh rồi?” Thiên Lý Thanh bị động tác của nàng làm kinh động, cúi đầu hỏi, thanh âm rất nhẹ.

Nàng không nhìn thấy lo lắng cùng hối hận cất giấu giữa mày Thiên Lý Thanh hiện giờ.
Thân thể nàng có biến hóa, hắn biết rõ nhất.

Mỗi đêm hắn đều ôm nàng thật chặt, muốn dùng tất cả hơi ấm của bản thân để ủ ấm nàng, nhưng nàng vẫn ngủ không ngon, tóc mái đầy mồ hôi lạnh, hai tay lạnh lẽo.


Hắn biết một chén thuốc kia suýt đưa nàng xuống hoàng tuyền, hiện giờ lưu lại bệnh căn, ngày đêm tra tấn nàng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều dỗ nàng uống chút thuốc xua hàn bổ thân, nàng luôn ngại đắng, nhíu mày làm hắn đau lòng lo lắng.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Vốn hắn không hận Đồng Dương ngày ấy đưa hắn vào chỗ chết.

Nàng xuất hiện dẫn hắn khỏi sương mù, làm hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Vô cùng khó hiểu với những hành động trước đây của mình, cảm thấy vừa sợ hãi, vừa phẫn hận.

Nếu không phải vì hắn, nàng sẽ không phải chịu nhiều tổn thương như vậy.

Vết thương dữ tợn nơi vai phải của nàng không ngừng nhắc nhở hắn ngày ấy nguy hiểm ra sao.
Dạ Kiêu nói nàng chưa từng kêu đau.
Đường Ngọc Phỉ không biết suy nghĩ trong lòng hắn, gối đầu lên đùi hắn, vừa ngáp vừa nói: “Điện hạ, thần thiếp lại ngủ quên mất.” Nàng ngày càng thích ngủ.

Có khi còn ngủ nhiều đến mức làm Tuệ Nguyệt sốt hết cả ruột, kéo nàng dậy ép nàng ăn cơm.

Đường Ngọc Phỉ cũng chẳng có cách nào, vừa miễn cưỡng ăn cơm, vừa kêu Tuệ Nguyệt thêm than vào lò.

Nàng thật sự rất lạnh, đến chăn bông cũng phải đắp thêm một tấm.
Nàng biết chuyện này rất bất thường, có lẽ là do dư độc còn lại trong cơ thể nàng.

Đại phu nói nàng không nên gặp hàn nhưng trời lạnh thế này ai mà đổi được.
“Có chỗ nào không thoải mái không?” Thiên Lý Thanh tinh tế lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, mắt đen không hiên lên bất kỳ cảm xúc gì.
“Chỉ cảm thấy lạnh thôi.

Đại phu nói là do dư độc còn lại trong cơ thể thần thiếp, đợi trời ấm lên sẽ khỏe ngay thôi.” Nàng hơi mỉm cười, trấn an Thiên Lý Thanh.
Ánh mắt Thiên Lý Thanh ảm đạm: “Là lỗi của ta.”
“Điện hạ không cần tự trách, đại phu nói chỉ cần bồi dưỡng thật tốt là khỏe ngay thôi, không phải chuyện gì lớn.” Đường Ngọc Phỉ thấy hắn khổ sở, lập tức nắm lấy tay hắn an ủi.

Có lẽ là do trong phòng đủ ấm, tay hắn cũng không còn lạnh như ngày thường.

Đường Ngọc Phỉ vừa nắm lấy đã không muốn buông ra, chuyển đề tài: “Hôm nay là tết Thượng Nguyên, thần thiếp muốn ra ngoài xem hoa đăng.”

Thiên Lý Thanh nhíu mày do dự.

Đường Ngọc Phỉ lập tức cầu xin nói: “Đã rất lâu rồi thần thiếp chưa ra ngoài.

Tết Thượng Nguyên náo nhiệt như vậy, điện hạ đi xem cùng ta đi?”
Từ khi gả vào phủ Thái tử, đa phần thời gian nàng đều ở trong phòng, thật sự rất khó chịu.

Có lẽ Thiên Lý Thanh cũng cảm thấy vậy, ép xuống lo lắng trong lòng, gật đầu đồng ý.
Đường Ngọc Phỉ vui vẻ, cố gắng lên tinh thần, ôm eo Thiên Lý Thanh nũng nịu, để hắn mặc đồ cho mình, bọc nàng như gói bánh tét.

Vì muốn ăn uống dọc đường nên Đường Ngọc Phỉ chỉ uống chén cháo lót dạ đã ra ngoài.
Còn có Tuệ Nguyệt, Dạ Kiêu và Mạch Thanh Khoa đi theo, chia làm hai cỗ kiệu ra ngoài.

Kiệu của Đường Ngọc Phỉ vừa lớn vừa mềm.

Tuệ Nguyệt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho nàng ăn đỡ thèm nên nàng lười biếng nằm trong ngực Thiên Lý Thanh, tay cầm lò sưởi để hắn đút đồ ăn cho nàng.

Mạch Thanh Khoa còn cằng nhắn nàng lười như con sâu.
Trời tối rất nhanh, Đường Ngọc Phỉ chỉ cần vén rèm là có thể nhìn thấy bên ngoài lấp la lấp lánh, toàn bộ đường phố đều sáng như ban ngày.

Trong tay mỗi đứa trẻ trên đường là một cây đèn lồng, vừa đọc đồng dao vừa chơi đùa vui vẻ.

Đường Ngọc Phỉ ngứa ngáy cả người.

Sau khi kiệu đi vào một hẻm nhỏ liền yêu cầu hạ kiệu, định đi bộ đến tiệm đèn lồng.
Thiên Lý Thanh mặc một bộ đồ mùa đông trắng như tuyết, dáng người cao dài, nhưng trên cổ lại đeo một đoạn vải bông màu đen, trông chẳng ra làm sao.

Đường Ngọc Phỉ đang định cười nhạo thì nhận ra, đây chẳng phải là khăn quàng cổ nàng đan sao?
Nàng chỉ vào khăn quàng cổ, trừng lớn mắt nhìn hắn.

Thiên Lý Thanh lại chỉ bình tĩnh nhìn nàng.

Sau đó càng bình tĩnh cởi khăn quàng cổ ra, đeo lên cho nàng.

Trông nàng ngày càng giống cái bánh tét.
“Điện … Phu quân.” Nhận được ánh mắt của Tuệ Nguyệt, Đường Ngọc Phỉ lập tức sửa miệng.

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh nhìn Thiên Lý Thanh: “Thiếp thân còn tưởng rằng khăn quàng cổ này đã sớm bị vứt đi rồi.”
“Vốn là ném đi rồi nhưng công tử lại nói muốn tự tay trả cho ngươi.” Mạch Thanh Khoa hừ nhẹ một tiếng.

Nhận được ánh mắt xem thường của Tuệ Nguyệt và Dạ Kiêu, hắn rụt đầu không nói gì nữa.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Ai ngờ Thiên Lý Thanh không biểu cảm nói: “Chỉ cho nàng mượn đêm nay thôi.”
Ý là của hắn, không muốn trả cho nàng nữa hả? Đường Ngọc Phỉ hiểu ra, cười ha ha nhìn Thiên Lý Thanh.

Người nào đó tỏ vẻ chẳng quan tâm nhưng lại thích nàng chết đi được.
Thiên Lý Thanh bị nàng cười có chút ngại ngùng, kéo khăn quàng cổ lên che mắt nàng lại rồi dắt nàng đi.
Đường Ngọc Phỉ không nhìn thấy đường vội vàng kéo khăn quàng cổ xuống, khóe miệng cười càng sâu.
Người trên đường rất nhiều, có lẽ là bị kinh diễm bởi nhan sắc của Thiên Lý Thanh, lúc nào cũng có ánh mắt liếc nhìn bọn họ làm Đường Ngọc Phỉ không được tự nhiên.

Vì thế Thiên Lý Thanh mua hai chiếc mặt nạ ở bên đường, một cái tự đeo, cái còn lại đeo cho Đường Ngọc Phỉ.
Mặt nạ tiên hồ che khuất nửa gương mặt Thiên Lý Thanh, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh mỹ và cánh môi mảnh khảnh lại càng thêm thần bí.

Hắn mặc một bộ đồ lông chồn màu trắng, nhìn như hồ tiên hạ phàm.

Có rất nhiều cô nương nhìn chằm chằm hắn, lén lút lên kế hoạch đưa hoa đăng trong tay cho hắn.

Nếu không phải thấy hắn nắm tay Đường Ngọc Phỉ, còn có Dạ Kiêu ngăn cản thì đã sớm lao lên rồi.
Đường Ngọc Phỉ nhìn mình bị bọc như cái bánh tét, có chút bực bội, chỉ vào nơi cách đó không xa: “Phu quân, ta cũng muốn có hoa đăng!”
Thiên Lý Thanh dừng bước, mắt phượng dưới mặt nạ nhìn nàng, dẫn nàng đến trước mặt người bán hàng rong, giọng nói thanh lãnh: “Ta muốn mua một chiếc đèn hoa đăng.”
Người bán hàng rong tò mò nhìn tổ hợp quái dị này, nhìn nhiều thêm một tí, nói: “Hoa đăng này năm văn tiền một cái, nhưng nếu công tử trả lời đúng câu hỏi trên hoa đăng thì sẽ không thu tiền.”
Thiên Lý Thanh khẽ gật đầu.

Đang định kêu Mạch Thanh Khoa lấy tiền thì bị Đường Ngọc Phỉ ngăn lại.

Nàng nóng lòng muốn thử: “Đương nhiên là thắng được mới thú vị chứ! Phí tiền vào hoa đăng này làm gì.”
Nàng híp mắt đọc câu đố trên đèn, cái gì mà “Một cái bí đao hai đầu thông, bên trong nở hoa bên ngoài hồng”, “Bụng to, cổ gân xanh, bệnh gì, lửa đốt tâm”, mỗi chiếc đén đều đọc một lần nhưng chẳng đoán được cái nào.

Mạch Thanh Khoa không hề nể mặt cười ha ha.

Đến người bán đèn cũng nghẹn cười.

Một vòng người vây xung quanh đều tò mò nhìn nàng.
Đường Ngọc Phỉ tức muốn xỉu, nàng mới nhớ ra mình không giỏi đoán chữ.


Biết thế thì đã mua ngay từ đầu rồi!
Nàng tức đến mức muốn Tuệ Nguyệt bỏ tiền ra mua đứt cái sạp này luôn.

Thiên Lý Thanh đứng bên cạnh trầm mặc nửa ngày, không nhịn nổi nữa, thở dài hỏi nàng: “Muốn cái nào?”
“Phu quân có thể đoán được sao?” Đường Ngọc Phỉ ủy khuất nhìn hắn, chỉ cái đèn hoa đăng hình phù dung: “Ta muốn cái này.”
Trên đèn chỉ viết một câu đơn giản “Tường thành xung quanh lập chư hầu”, Đường Ngọc Phỉ đọc không hiểu.

Có chút xấu xa muốn Thiên Lý Thanh xấu mặt cùng mình.

Vậy thì đám người Mạch Thanh Khoa không dám cười nàng nữa.
Nhưng Thiên Lý Thanh chỉ cần nhìn lướt qua, khóe môi đã hiện lên ý cười làm đám người vây xem ngơ ngẩn.

Hắn nhìn Đường Ngọc Phỉ, giọng nói mang ý cười: “Thật trùng hợp, đáp án là chữ Ngọc.”
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy ánh mắt Thiên Lý Thanh nhìn mình như có ma lực, khiến mặt nàng nóng lên, quên cả lạnh, trái tim đập thình thịch.

Nếu như đoán đúng thì trùng hợp thật, tên nàng cũng có chữ Ngọc.
Người bán hàng rong đã gỡ đèn lồng xuống, đưa cho Thiên Lý Thanh cười nói: “Công tử đoán đúng rồi, đúng là chữ Ngọc.”
Mọi người xung quanh vỗ tay, Thiên Lý Thanh đừa hoa đăng cho Đường Ngọc Phỉ.

Nàng ngơ ngác nhận lấy.

Hắn nắm tay kia của nàng, hai người tiếp tục dạo phố.
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bàn tay to lớn này khiến nàng cảm thấy an tâm, hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Những ngày như thế này cũng rất tốt, hắn là phu quân của nàng, nàng là thê tử của hắn.

Nếu có thể sống một cuộc đời như vậy, nàng cũng chẳng cần những thân phận hay địa vị hiển hách đó, cũng không cần gia tài bạc tỷ.

Chỉ cần có thể bảo vệ hắn, sống bình yên từng ngày là được.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Thiên Lý Thanh: “Điện hạ, chàng đừng làm Thái tử nữa, ta cũng không làm nữ nhi Tướng quốc nữa.

Nếu kinh thành quá rối loạn, chúng ta trốn đi thật xa được không?” Nàng không muốn Thiên Lý Thanh bị cuốn vào những tranh đấu đó, không muốn hắn bị người khác ám toán.

Nếu hắn đồng ý, nàng sẽ cùng hắn rời khỏi kinh thành.

Sau này trời cao đất rộng, bọn họ mặc sức bay.
Thiên Lý Thanh nắm thật chặt tay nàng, một lúc sau mới chậm rãi trả lời: “Được.”.

Chương 65:


Trên đường đi, Đường Ngọc Phỉ ăn đủ loại đồ ăn, từ bánh Phục Linh mỏng như tờ giấy đến Long Cần Tô ngọt ngấy, hay canh bao nóng hổi, một tay nàng cầm một xiên kẹo hồ lô ngào đường, những thứ không cầm nổi đều nhét vào lòng Tuệ Nguyệt.


Mạch Thanh Khoa muốn nói gì đó nhưng mới há mồm đã bị Tuệ Nguyệt nhanh tay nhét vào một cái bánh bao, nghẹn đến mức khiến hắn trợn mắt. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn nàng, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Dạ Kiêu, cả người ủ rũ.


Đường Ngọc Phỉ liếm những hạt đường li ti dính quanh miệng, đầu lưỡi cũng nâng cao hơn, nào có bộ dáng của người làm vợ? Thiên Lý Thanh kéo tay áo lau cho nàng, buồn cười hỏi: “Ăn ngon như vậy thật sao?”


“Phu quân cũng nếm thử đi.” Lúc này Đường Ngọc Phỉ mới nhớ tới hắn, gật đầu lung tung, đưa hồ lô mình không gặm được cho hắn.




Thiên Lý Thanh cũng không chê, giữ tay nàng, cắn một viên. Đường ngọt đã bị nàng gặm hết, chỉ còn lại sơn tra, hương vị thật là … thật không tính là ngon. Nhưng Thiên Lý Thanh thấy nàng chờ mong nhìn mình, chỉ đành khen ngợi một câu, nhẫn nại nuốt sơn tra vào bụng.


Hiện giờ trên cầu tụ tập rất đông người. Dưới cầu có một lão nhân quần áo tả tơi đang ngồi. Trong tay là một miếng vải có vài chữ qua loa mấy chữ thật to “Tiên nhân chỉ lộ”. Rất nhiều người vây quanh, cả trai lẫn gái. Ai cũng tò mò nhìn hắn nhưng không ai tiến lên đoán mệnh. Bộ dáng nghèo túng của hắn khó làm người khác tin tưởng. Diễn đàn Vietwriter.vn


Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại rất thích thú, nhét xiên que vào tay Thiên Lý Thanh, tiến lại gần hắn: “Ngươi biết đoán mệnh?”


Lão nhân kia rất kiêu căng, không thèm nhìn nàng, chỉ miếng vải mình đang cầm.


Tuệ nguyệt lập tức nhắc nhở: “Giả thần giả quỷ, giả danh lừa bịp, phu nhân đừng tin.”


“Tiểu nữ oa không hiểu chuyện, có mắt không tròng, lão đạo không so đo với ngươi.” Lão nhân lúc này mới đắc ý rung đùi, xoay mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ bị bọc như cái bánh chưng, kinh ngạc chớp mắt. Ngay sau đó nhăn lông mày, ánh mắt kinh nghi.


Đường Ngọc Phỉ lấy ra một thỏi lớn, quơ quơ trước mắt hắn: “Ta muốn đoán mệnh. Nếu đoán đúng thì đây là thù lao của ngươi.” Những người vây xem đều hít sâu một hơi, cảm thấy đây nhất định là phu nhân ngốc nghếch lắm tiền nhà ai đi tiêu tiề. Rõ ràng đây là bọn bịp bợm giang hồ.


Thiên Lý Thanh cũng không ngăn cản, mặc nàng chơi đùa.


“Phu nhân muốn tính cái gì?”


“Tính nhân duyên.” Đường Ngọc Phỉ hơi hơi mỉm cười.


Lão nhân kia nhìn Thiên Lý Thanh, thở dài, sắc mặt càng thêm cổ quái. Hắn nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, vừa lẩm bẩm vừa viết hai câu thơ: “Hồn tới tụ tán, sinh tử uyên ương”. Hắn mở to mắt đưa cho Đường Ngọc Phỉ, lắc đầu tiếc hận nói: “Nghịch thiên đoạt một đoạn duyên, chỉ tiếc là nghiệt duyên, thật đáng tiếc.”


Thiên Lý Thanh ngưng mắt, sắc mặt có chút tàn nhẫn.


Dạ Kiêu lập tức giận dữ rút kiếm: “Lão nhân ngươi nói hươu nói vượn, cái gì nghiệt duyên!”


Đường Ngọc Phỉ đè tay hắn lại, nhàn nhạt nói: “Chỉ là việc vui đùa thôi, nghiêm túc như vậy làm gì. Đưa bạc cho hắn, chúng ta đi thả đèn.” Nói xong lập tức kéo Thiên Lý Thanh rời đi. Tuy đám người Dạ Kiêu rất bực bội nhưng vẫn ném bạc đuổi theo.


Lão nhân cắn cắn thỏi bạc rồi mới thu vào trong ngực, nhìn đoàn người đi xa, thở dài.


Bời vì mấy chữ “Nghiệt duyên” của lão nhân kia, không khí trở nên nặng nề không ít. Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại không bị ảnh hưởng nhiều, nàng chỉ thật sự tò mò chút thôi. Dù sao đi nữa, lão nhân kia cũng có chút năng lực, lại nhìn ra nàng không phải người của thế giới này, không phải là tiểu thư Tướng phủ trước kia. Đến mức làm sinh tử uyên ương sao? Thời điểm Thiên Lý Thanh chết, nàng cũng sẽ rời đi. Có lẽ là ý này. Sinh không cùng giờ, chết lại chung huyệt. Đối với nàng mà nói cũng không thể tốt hơn.





Dưới cầu là sông Yên Hà chảy qua kinh thành. Một chiếc đèn lấp lánh chiếu lên mặt hồ yên tĩnh. Ngay cả ánh trăng trên cao cũng dần trở nên ảm đạm. Đèn theo dòng nước trôi về đường chân trời phía xa như được đưa lên trời. Từng đôi nam nữ thả ngọn đèn mang đầy ước nguyện của mình xuống sông, nhìn chúng trôi xa dần theo dòng nước. Gió thổi nhẹ trên mặt hồ, mọi người như quên đi cái lạnh. Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhích lại gần Thiên Lý Thanh.


Hắn lập tức nhận ra điều khác thường, đỡ lấy bả vai nàng, lo lắng hỏi: “Nếu không thoải mái thì không cần miễn cường. Chúng ta trở về thôi”


Đường Ngọc Phỉ lắc đầu, cố gắng mở mắt nói: “Đã đi đến đây rồi, thả hoa đăng rồi hẵng về.”


Dạ Kiêu đã sớm ôm năm chiếc đèn hoa đăng trong ngực. Đường Ngọc Phỉ tinh tế suy tư một lúc, đặt bút viết: Tuổi tuổi bình an.


Mạch Thanh Khoa nhìn thấy, cười thành tiếng: “Lúc thả đèn lồng ăn Tết cũng nói câu này, sao bây giờ lại cũng là câu này?”


Đường Ngọc Phỉ không để ý tới hắn, quay đầu xem Thiên Lý Thanh viết gì. Hắn cũng không giấu nàng, cho nàng xem thoải mái. Vậy mà cũng là bốn chữ “Tuổi tuổi bình an”. Mạch Thanh Khoa nhìn thấy thì không cười nổi nữa.


Hai người ngồi xổm xuống, thả đèn xuống mặt sông yên ả. Nhìn hai chiếc đèn trôi xa theo dòng nước, Đường Ngọc Phỉ mỉm cười. Nàng dựa vào người Thiên Lý Thanh, bình yên nhìn theo hai chiếc đèn. Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chỉ mong Thiên Lý Thanh có thể sống lâu hơn một chút. Hai người cùng nhau sống những ngày tháng đơn giản cho đến cuối đời.


Nàng quay đầu thấy Dạ Kiêu và Tuệ Nguyệt đang cùng nhau thả đèn. Gương mặt Tuệ Nguyệt hơi đỏ, Dạ Kiêu thì cúi đầu. Gương mặt vốn lãnh lệ giờ lại rất nhu hòa, khẳng định là có vấn đề.


Mạch Thanh Khoa cảm thấy không đúng, hoài nghi hỏi: “Sao biểu tình của hai người lại quái dị vậy?”


Dạ Kiêu nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Tuệ Nguyệt cúi đầu càng thấp.


Được Ngọc Phỉ phì cười. Sao nàng có thể không nhận ra sự khác biệt của họ chứ. Xem ra chuyện hôn nhân này nàng có thể giúp được rồi. Tuệ Nguyệt là chị em thân thiết nhất của nàng ở thế giới này, Dạ Kiêu cũng là người nàng tin tưởng, cũng xứng đôi vừa lứa. Nàng cảm thấy vui vẻ, chọc eo Thiên Lý Thanh, chỉ vào Dạ Kiêu và Tuệ Nguyệt muốn nói gì đó. Nhưng đầu nàng đột nhiên trống rỗng, cảnh tượng trước mắt đều lắc lư, phảng phất như những gợn sóng trên mặt sông yên tĩnh.


Tất cả sức lực trong cơ thể như bị rút hết, đầu nặng chân nhẹ. Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Thiên Lý Thanh, muốn nói chuyện lại không nói nên lời.


Bên tai vang lên tiếng Tuệ Nguyệt sợ hãi gọi: “Tiểu thư! Tiểu thư!” Nhưng nàng vẫn không khống chế nổi nhắm mắt, rơi vào trong không gian đen kịt. Diễn đàn Vietwriter.vn


Nàng bị làm sao vậy?


Ngày hội Thượng Nguyên cho phép đi lại vào ban đêm. Khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, người nào cũng nói lời chúc mừng. Phủ Thái tử cũng sáng trưng nhưng lại yên tĩnh kỳ lạ. Không khí vô cùng áp lực, cứ như sắp có mưa rến gió dữ kéo đến, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.


Chung trà bị ném mạnh xuống đất, tất cả mọi người đều run lên theo. Thiên Lý Thanh âm trầm ngồi, đôi mắt vốn đã thanh lãnh nay lại càng lạnh thấu xương. Không khí trong phòng khách cũng trở nên ngột ngạt.


Thiên Lý Thanh hờ hững nhìn một đám đại phu quỳ bên dưới. Y thuật bọn họ cao minh, diệu thủ hồi xuân, từng bao lần kéo hắn về từ chỗ chết. Nhưng hôm nay bọn họ lại nói thê tử của hắn trúng kỳ độc, nếu không có giải dược sẽ ngày càng yếu. Cuối cùng sẽ chết vì suy kiệt nội tạng.


“Khi trước, lúc các ngươi tra chén động kia đã nói, nó có độc nhưng không trí mạng cơ mà.” Thiên Lý Thanh chậm rãi nói, ngữ khí không gợn sóng lại khiến người ta sợ hãi.


Đại phu cầm đầu run rẩy nói: “Điện hạ, dược kia vốn không độc hai như vậy. Nhưng nếu phối hợp với hương điện hạ hay dùng sẽ chậm rãi sinh ra độc tính. Nếu như điều dưỡng thật tốt sẽ không sao, nhưng một khi thụ hàn … Độc trong người Thái tử phi đã chuyển biến thành hàn độc. Nếu không dùng giải dược kịp thời, Thái tử phi liền sẽ … sẽ …”





Thiên Lý Thanh bị tức đến cười, lạnh giọng nói: “Nếu trong vòng nửa tháng không chế được giải dược, bổn vương sẽ lấy mạng của các ngươi.”


“Điện hạ.” Vị đại phu kia hít sâu, cúi thấp đầu: “Độc này có vài phần tương tự với độc trong cơ thể điện hạ. Nếu chúng thần chế ra được giải dược cũng sẽ không bó tay với độc trong cơ thể ngài.”


Dứt lời, những đại phu có mặt đều cúi đầu.


Bó tay? Khuôn mặt Thiên Lý Thanh không có chút biểu cảm nhưng lại đột nhiên vô lực. Bàn tay mới ném ly trà hơi run rẩy, trong phòng tĩnh mịch.


Dạ Kiêu, Mạch Thanh Khoa và Tuệ Nguyệt đều quỳ. Tuệ Nguyệt che mặt khóc. Thân mình run rẩy nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Sắc mặt Dạ Kiêu và Mạch Thanh Khoa hoảng hốt, ánh mắt trống rống bi ai, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.




Qua một lúc lâu, Thiên Lý Thanh nhắm mắt lại, giọng nói đầy mệt mỏi: “Không được phép để Thái tử phi biết. Bổn cung sẽ tự đi tìm giải dược.”


“Điện hạ!”


“Trước lúc đó, ta muốn Thái tử phi sống thật vui vẻ, hạnh phúc.” Ánh mắt Thiên Lý Thanh như một cây đao đang lăng trì mọi người. Bọn họ run lên, đành phải đáp ứng.


Nhóm đại phu đã lui ra, chỉ còn lại mấy người Dạ Kiêu.


Dạ Kiêu cắn răng, khảng khái nói: “Điện hạ, chén thuốc kia là Đồng Dương quận chúa đưa tới. Nhất định nàng ta có cách, thỉnh điện hạ hạ lệnh! Dạ Kiêu có chết cũng sẽ tìm giải dược về cho Thái tử phi!”


Thiên Lý Thanh im lặng không nói.


Đồng Dương? Nàng chỉ khôn lỏi thôi, nào có năng lực có được kỳ độc như vậy? Người đứng sau muốn đưa hắn vào chỗ chết là Thiên Lý Sóc. Giờ muốn lấy giải dược cũng phải tìm hắn. Nếu hắn ta có, bảo hắn dùng thứ gì để đổi cũng được. Nhưng nếu hắn không có …


Khi mở mắt ra, Thiên Lý Thanh đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, đứng lên.


“Giải dược chỉ có bổn cung mới có thể lấy. Các ngươi giữ chặt miệng là được.” Thiên Lý Thanh đạm mạc nói, không màng đến ba người đang quỳ, đẩy cửa ra ngoài. Diễn đàn Vietwriter.vn


Gió lạnh thổi tới, ba người đều run lên. Tuệ Nguyệt lau nước mắt, biểu tình hoảng hốt.


Đường Ngọc Phỉ nằm trong phòng, đắp hai lớp chăn bông dày. Tám lò than hoạt động không ngừng nghỉ, vô cùng khô nóng. Nhưng cả người nàng vẫn lạnh lẽo, trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh thật dày. Nàng nhắm chặt hai mắt, ngủ không ngon, sợ hãi, bất lực.


Trong sự hoảng hốt, nàng cảm thấy có người ôm lấy mình, vuốt đi tóc bết trên trán, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Theo những động tác ấy, trái tim nàng cũng từ từ bình tĩnh lại, tham lam giữ lấy phần ôn nhu này. Nàng như con bạch tuộc trườn lên, ôm chặt lấy. Trong lòng cảm thấy thoải mái.


Bên mũi là hương thuốc nhàn nhạt quen thuộc, không hề gay mũi. Nàng cảm thấy quen thuộc, thân mật cọ cọ như đứa trẻ tìm được người nhà.


Bàn tay to kia dừng lại một chút rồi trượt xuống eo nàng, ôm nàng thật chặt, thật chặt như muốn hòa làm một với nàng.


Bên tai nàng có người thì thầm điều gì đó nhưng nàng chẳng còn nghe rõ nữa mà chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi