XUYÊN NHANH: THỦ TỤC TỪ THIỆN CỦA VAI ÁC


“Tôi…” Thủy Như Khiêm cúi đầu, “Tôi không định đồng ý với ông ta.

”“Anh dám đồng ý thử xem?”Thủy Như Khiêm: “…”Cô có thể đừng dùng giọng điệu bình tĩnh đó để nói lời có tính uy hiếp như vậy không?Đầu anh sắp nổ tung rồi đây này!Hơn nữa, “Này, ánh mắt đó của cô là sao hả? Đó là đàn ông!”Chưa kể, ông ta còn là một ông chú cỡ ngoài năm mươi nữa chứ, mặc dù dáng người ông chú đó không béo hay bụng phệ, nhưng khẩu vị của anh sao lại nặng vậy được?Mà quan trọng nhất chính là, anh rất thẳng!Chu Ninh đẩy gọng kính, bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ anh không biết gu của ông Tần đó là kiểu tiểu thịt tươi hay sao?”Thủy Như Khiêm: “…”Loại chuyện riêng tư bí mật như vậy thì làm sao anh biết được chứ?Có điều, chỉ nghĩ đến lời cô vừa nói thôi đã khiến Thủy Như Khiêm rùng mình, so với việc ăn thức ăn quá hạn thì việc đó còn kinh tởm hơn nhiều nữa.

Anh quyết định, sau này nếu có gặp tên cầm thú họ Tần kia, anh sẽ đi đường vòng.

Chu Ninh thấy vai phản diện bị dọa sợ đến mức mặt mày tái xanh hết cả thì mới tỏ ra hài lòng, quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh đứng đắn.

Ừ, biết sợ là tốt, bị dọa nhiều mới biết được lòng người hiểm ác ra sao, cô cũng đỡ phải coi chừng vai ác cả ngày, để anh đỡ phải động một tí là có ý định trèo tường chạy trốn.

Mà cô cũng không hề nói dối nha, theo đúng cốt truyện thì tên nhà họ Tần kia thật sự là một tên đồng tính cuồng bạo dâm.

Và Thủy Như Khiêm sẽ xử lý ông ta, mà nguyên nhân chính là do tên họ Tần đó đã động tay động chân đến anh.

Chỉ có điều, cốt truyện cũng không có gì bất thường, kiếp trước cũng thế, Chu Ninh cũng không có ý định phải quản hết những chuyện này, nhưng hiện giờ…Đôi mắt cô khẽ nheo lại, rõ ràng là biết Thủy Như Khiêm là người của cô mà còn dám động tới?Nhà họ Tần to gan vậy từ bao giờ nhỉ?……“Thẩm Miểu Thanh!”Ông Tần bị cảnh sát vũ trang khống chế, ông ta nhìn chằm chằm về phía Chu Ninh bằng ánh mắt tức giận.

“Ông Tần đây còn điều gì muốn giải thích sao?”Chu Ninh khẽ nâng gọng kính, hỏi với nét mặt bình tĩnh.

“Ha ha, cô là vì Thủy Như Khiêm?”Ông Tần có chết cũng không thể ngờ Thẩm Miêu Thanh lại vì đứa con hoang nhà họ Thủy kia mà làm tới mức này, thậm chí còn để nhà họ Doãn thẳng tay phá hủy toàn bộ các cơ sở làm ăn ngầm của ông ta.


Nhưng làm sao cô biết được địa điểm và thời gian giao dịch của ông ta chứ, rõ ràng những thông tin này chỉ có một vài tay chân thân tín của ông ta mới biết được thôi.

Hoàn Khố Thiếu Gia: “…”Về vấn đề này thì thiếu gia nó cũng rất muốn biết là tại sao, nhưng đang tiếc là Tiểu Bảo Bối làm việc quá kín kẽ, hở tí là lại che chắn nó.

Thật đau lòng!“Không, tôi giúp xã hội trừ gian diệt ác!” Chu Ninh bình tĩnh, cao giọng nói.

Ông Tần nhìn Chu Ninh đứng bên cạnh thiếu tá Doãn thì đột nhiên cười ha hả, mở miệng nói: “Thẩm Miêu Thanh, thôi thì người thắng làm thua, tôi thua, nhưng mà này, cô vì nhà họ Doãn mà đứng ra lo liệu đủ kiểu, nhưng kết quả thì sao? Thứ bọn họ quan tâm chỉ là địa vị của chính họ thôi, thậm chí còn khiến cô phải từ bỏ số tài sản lớn như vậy, cô can tâm sao?”Câu nói này của ông ta cũng chẳng thể khiến vẻ mặt Chu Ninh thay đổi, ngay cả thiếu tá Doãn đứng bên cạnh cũng không thèm để tâm tới, ngược lại, anh ấy còn giơ tay ra lệnh cho cấp dưới đưa người đi.

Thiếu tá Doãn xoay người, khẽ thở dài một hơi, nói: “Tiểu Thanh, mặc dù anh họ không biết em dùng cách nào để biết được địa điểm và thời gian giao dịch của ông Tần, nhưng chuyện này quá nguy hiểm với em, sau này đừng liều lĩnh như vậy nữa.

”Chu Ninh bình tĩnh gật đầu, việc này vốn rất đơn giản, hơn nữa đối với cô mà nói thì nó cũng chẳng hề nguy hiểm chút nào.

Thiếu tá Doãn nhìn cô em hộ càng ngày càng trầm tĩnh ít nói thì xót vô cùng, tất cả là tại cái tên họ Tề bại hoại kia!“Anh họ, những việc còn lại giao cho anh, em về trước đây.

”“Tiểu Thanh…” Thiếu ta Doãn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra một câu: “Để anh kêu người đưa em về.

”“Em còn có chút việc, em tự về cũng được.

”“Ừ, vậy em đi đường cẩn thận.


”“Dạ.

”……“Tiểu Bảo Bối, cô đang giúp vai ác báo thù đó sao?”Hoàn Khố Thiếu Gia tinh nghịch cười hỏi.

Chu Ninh đẩy gọng kính, “Trừ hại giúp dân!”Việc báo thù này dù sao cũng là điều mà một thanh niên ba tốt nên làm mà!Hoàn Khố Thiếu Gia: “…”Tiểu Bảo Bối luôn thích chơi đùa như vậy.

“Nhưng mà, Tiểu Bảo Bối, không phải cô từng nói là làm việc tốt phải để mọi người biết sao? Vậy tại sao giờ… Cô vì dân trừ hại mà lại nhường toàn bộ công lao cho nhà họ Doãn hưởng vậy?”Nhìn thế nào thì Tiểu Bảo Bối cũng đâu giống kiểu người chấp nhận hi sinh vì người thân đâu?Vả lại, nhà họ Doãn là người thân của nguyên chủ, chứ không phải của cô.

Ánh mắt Chu Ninh khẽ động, che chắn tên rác rưởi máu lạnh.

Đồ rác rưởi này chọc cô nổi điên thì thôi đi, vậy mà còn định tẩy não cô, biến cô thành người lạnh lùng, thờ ơ với xã hội nữa chứ!Người nhà họ Doãn đúng là người thân của nguyên chủ, nhưng lòng tốt bọn họ dành cho cô là điều không thể chối bỏ được.

Kinh Thi nói: Người cho ta mộc đào, ta xin tặng lại quỳnh dao.

Thanh niên ba tốt là phải có qua có lại.

Hoàn Khố Thiếu Gia: “…” Nhìn cô có chỗ nào là giống người sống có qua có lại chứ?Hơn nữa, nó có cảm giác như lần này Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn chấp nhận im hơi lặng tiếng như thế căn bản là vì cô không thể ôm trọn công lao lần này được, nếu làm vậy thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái, cho nên cô mới quyết định biến mình thành người hùng vô danh như vậy.


Chưa hết, cô giải quyết ông Tần đó không hẳn là vì giúp dân trừ họa, mà cơ bản là do ông Tần đã chạm vào đồ của cô, mượn việc công trả thù riêng.

Bảo Bối chắc chắn sẽ còn tỏa sáng hơn nữa!Chu Ninh đẩy đẩy gọng kính, cô hoàn toàn không có hứng quan tâm đến chuyện đồ rác rưởi hiểm ác kia đang suy đoán dụng ý của mình.

Dù sao thì tên rác rưởi đó cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi.

……“Kim Ca, cậu mang số tài liệu này đến ngân hàng đi.

”“Vâng, lão đại.

”Có Chu Ninh hỗ trợ tài chính, Thủy Như Khiêm đã thuê hẳn một tầng office building ở giữa trung tâm thành phố, coi như là địa điểm mới của công ty.

Đương nhiên, anh cũng để Chu Ninh trở thành cổ đông lớn thứ hai trong công ty tài chính của anh luôn.

Kim Ca khoác lên mình bộ tây trang, cái đầu trước nhuộm đỏ chót giờ cũng nhuộm lại thành màu đen, trông anh ta lúc này đã toát lên phong thái của một nhân viên văn phòng chuyên nghiệp, tuy nhiên cũng còn chút hương vị của người trong giới xã hội.

Anh ta nhận lấy tài liệu, nhìn về phía Thủy Như Khiêm, trong lòng có hơi dao động.

Chỉ mấy tháng trước thôi, người này vẫn còn là cấp dưới của anh ta, là một thanh niên đáng thương dễ bị bắt nạt, ấy vậy mà giờ đã thành lão đại của anh ta rồi.

Cuộc sống đúng là chẳng ai đoán trước được điều gì!Chỉ có điều, sự việc ngã xe lần trước khiến anh ta thật sự sợ Thủy Như Khiêm.


“Còn việc gì sao?” Thủy Như Khiêm nhìn về phía Kim Ca.

“Không, tôi đi ngay đây.

”“Ừ.

”Thủy Như Khiêm nhìn thoáng qua bóng dáng của Kim Ca, sau đó lại nhớ tới cô, ánh mắt anh mới dần có sự ấm áp trong đó.

Reng reng!Thủy Như Khiêm cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện thông báo cuộc gọi đến, ánh mắt anh trở nên nguy hiểm, giơ tay nhấn nút trả lời.

Kim Ca cầm tập tài liệu đi ra, vừa đi tới của thì nhìn thấy Chu Ninh đang đi từ trong thang máy ra, anh ta vội chạy tới chào hỏi với nét mặt cung kính: “Thẩm tổng, cô tới rồi sao, lão đại đang ở văn phòng.

”Chu Ninh khẽ gật đầu một cái, lại liếc nhìn tập tài liệu trên tay Kim Ca, hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”“Phải, lão đại sai tôi tới ngân hàng.

”“Đi đi, tôi tự vào được rồi.

”“Vâng, mời cô vào.

”“Ừ.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi