XUYÊN NHANH TÌM LẠI LINH HỒN


“Xin cô cho biết tên ạ?” Nhân viên lễ tân hồi thần, rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc.
“Trần Vi Nhã” Cô đáp cụt lủn.
“Xin hỏi cô tìm ai ạ?” Nhân viên lễ tân rất chuyên nghiệp
“Hoàng tổng” Vi Nhã đáp
Hoàng tổng? Cô gái này tìm sếp sao?
“Cô có hẹn trước chưa ạ?”
“Chưa có” Vi Nhã vẫn đáp cụt lủn, hiện giờ cô rất tức giận, không cho ai được sắc mặt tốt.
“Ở đây chúng tôi có quy định, muốn gặp Hoàng tổng phải có hẹn trước.

Mong cô thông cảm”
Vi Nhã cười lạnh.

Nụ cười của cô khiến lễ tân thấy lạnh sống lưng.
Vi Nhã lấy điện thoại ra, gọi cho Hoàng Minh Thành mấy cuộc, không có ai bắt máy.
Cô lẩm bẩm: “Anh giỏi lắm, dám động đến bảo bối nhà tôi, sợ mạng anh không đủ dài sao?”
Cất điện thoại vào túi, cô tùy tiện tìm một cái sô pha ngồi xuống, vắt chéo chân, rất nhàn nhã.


Nhân viên lễ tân thức thời đi đến: “Hoàng tổng chắc đang họp, phiền cô đợi một lúc, tôi sẽ gọi tới phòng thư ký, cô uống nước trước đi”
Vi Nhã không nói gì.

Nhân viên lễ tân lau mồ hôi hột.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng về vị trí, gọi điện thoại tới phòng thư ký.

Một lúc sau, cô quay lại nói với Vi Nhã: “Hoàng tổng đang họp, khoảng chừng 1 giờ nữa mới xong.

Thư ký nhờ tôi chuyển lời cô đợi ở đây trước, anh ta xuống ngay bây giờ”
Vi Nhã vẫn ung dung ngồi uống nước, không liếc đến cô lễ tân.

Một lúc sau, thư ký đi xuống, theo sau là một cô gái nhỏ, mặc chiếc váy trắng, tóc xõa ngang vai, trang điểm nhẹ, nhìn rất...!nhẹ nhàng? Đây chắc hẳn là nữ chủ đi.
“Chị là Trần Vi Nhã mà Hoàng tổng hay nhắc tới sao? Trông thật xinh đẹp.

Em là Lê Tâm, rất vui được gặp chị” Lê Tâm mở miệng.
Vi Nhã nhíu mày.
Tự nhiên thân cận vậy làm gì chứ?
Nữ chủ, cô làm tôi sợ đó nha!
Thư ký mở miệng: “Xin chào, tôi là Lâm Tiêu, thư ký của Hoàng tổng.

Hoàng tổng đoán được Trần tổng sẽ đến đây nên sắp xếp cho tôi hộ tống cô.

Để tôi đưa cô lên trên”
Vi Nhã đi theo Lâm Tiêu lên phòng tổng giám đốc ngồi chờ, Lâm Tiêu chuẩn bị trà bánh mời cô nhưng Vi Nhã không ăn bất cứ thứ gì.
“Chị Vi Nhã, em thấy Hoàng tổng hay nhắc tới chị, chắc chị và anh ta rất thân?”
“Cô Lê, tôi và cô không thân thiết đến vậy đâu, cô nên gọi tôi là Trần tổng hoặc cô Trần thì hơn” Vi Nhã cật lực phũ bỏ quan hệ với nữ chủ.


“Hu...!hu...!Chị Vi Nhã ghét em sao? Em chỉ cố gắng làm quen với chị thôi mà! Chị đừng hiểu lầm.

Em với Hoàng tổng không có gì hết.”
Khóc là khóc ngay được, sao cô ta vẫn là diễn viên tuyến mười tám thế, nên trao cho cô ta giải Oscar mới đúng!
“Tôi mới nói có một hai câu, chưa đụng chạm gì đến cô mà cô đã khóc như vậy, tôi ghét nhất là loại người như cô đấy”
“Chị...!Hu hu...”
Công phu khóc của cô ta thật lợi hại.

Lâm Tiêu thấy động tĩnh chạy vào xem thử: “Có chuyện gì sao?”
“Thư ký Lâm, hic hic, em chỉ muốn nói chuyện làm quen với chị ấy, hic hic, vậy mà chị ấy, hic hic, lại nói là ghét em, không muốn làm, hic, quen với em!”
“Trần tổng, đây là địa bàn của giải trí Hoàng Thành, không phải giải trí Lệ Thiên, mong cô thu liễm một chút” Hắn cảnh cáo
Vi Nhã đứng dậy, khoan thai bước tới chỗ thư ký, hai mắt híp lại, cười lạnh: “Anh đây là lấy tư cách gì mà uy hiếp tôi? Đến Hoàng tổng cũng không uy hiếp nổi tôi đâu”
Lâm Tiêu toát mồ hôi lạnh, so với sếp thì người phụ nữ này...!còn đáng sợ hơn.

Phải chăng đây là uy áp thường chỉ có ở các tổng tài?
Không đợi hắn nói gì, cô xoay người lại, ngồi xuống sô pha: “Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói, sếp của anh không dạy anh sao?”
Lâm Tiêu cố giữ vẻ mặt chuyên nghiệp: “Trần tổng dạy phải, là tôi lỗ m ãng, mong ngài bỏ qua cho”
Vi Nhã không nói gì, phất tay ý bảo hắn ra ngoài.

Lâm Tiêu chần chờ một lúc rồi đi ra.

Phù! Vẫn may còn sống!
“Đợi đã!” Vi Nhã gọi hắn lại
Tim thư ký giật nảy một cái.
“Đưa cô ta ra ngoài luôn đi!” Nãy giờ ngồi đây, cô ta cứ khóc la khóc lóc, mệt hết cả đầu.
“Trần tổng, đây là diễn viên mới được Hoàng tổng đề bạt, đang chờ Hoàng tổng để sắp xếp công việc” Lâm Tiêu khó xử nói
“Chị Vi Nhã, chị ghét em sao? Hic hic, em chỉ muốn làm thân với chị thôi mà.

Em biết chị thích Hoàng tổng, hic hic.

Nếu chị không muốn nhìn thấy em, thì em đi khỏi đây là được.

Em, hic hic, chúc chị vào Hoàng tổng hạnh phúc” Lê Tâm vừa khóc vừa chạy đi.
Mẹ nó! Nữ chủ, đừng có thêm kịch bản lung tung như vậy chứ!
Có ai làm thân như cô không?
Hoàng Minh Thành đúng lúc bước vào, va phải Lê Tâm đang chạy ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi