[XUYÊN NHANH] TRA NAM TẨY TRẮNG



Độc Cô Vô Song đang ngồi xem sách, bất giác liền cảm thấy ống tay áo của mình đang bị người nhẹ nhàng níu kéo, khiến hắn không khỏi rũ mắt, vừa vặn liền đối diện với gương mặt đỏ bừng, cùng ánh mắt ở phía sau mắt kính vẫn còn vương nước mắt của Hạ Nhật.
Hai người bọn họ quen sao? Cũng tính là.
Trước kia, khi chưa nhận tổ quy tông, tìm được thân nhân của mình, Độc Cô Vô Song đã từng có một khoảng thời gian sống trong côi nhi viện.

Mà cũng vào lúc đó, hắn liền quen biết Hạ Nhật.
Khi đó, cả hai đều là trẻ con tám tuổi, cộng thêm việc Hạ Nhật thường xuyên bị những đứa trẻ khác ức hϊế͙p͙, mà Độc Cô Vô Song cũng sẽ ra tay giúp đỡ, nên quan hệ của cả hai khi đó cũng kéo đến rất gần.
Mỗi ngày, Hạ Nhật đều sẽ giống như cái đuôi nhỏ, đi theo sau người hắn, gọi hắn là ca ca.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, năm cả hai mười hai tuổi, chính thức phân hóa giới tính, thì cũng là lúc mối quan hệ đổ vỡ.


Độc Cô Vô Song là Alpha, mà Hạ Nhật là Omega, nên phải bị cưỡng ép cách xa nhau ra, không thể một mực ở cạnh nhau.
Độc Cô Vô Song vẫn còn mơ hồ nhớ tới, khi đó Hạ Nhật đã thương tâm muốn chết, gần như muốn sống chết không rời.
Mà hắn thì thế nào? Lãnh tĩnh.
Đúng vậy, đối với Độc Cô Vô Song mà nói, khoảng thời gian bốn năm đó, đều chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, ngay cả một dấu ấn cũng không ghi khắc lại được.
Hắn biết rõ, bản thân là một người rất tỉnh táo.

Mà bởi vì tỉnh táo, hắn lại càng thêm hiểu rõ, chính mình muốn cái gì.

Từ sâu trong thâm tâm hắn, đã lâu vẫn luôn cố gắng tìm kiếm cho mình một mảnh vỡ còn thiếu khuyết.
Và hiển nhiên, mảnh vỡ đó không phải Hạ Nhật.
Cho nên, khi thân nhân của hắn tìm tới, muốn mang hắn đi, hắn liền đã không chút do dự đồng ý.
Cho đến hiện tại, bảy năm trôi qua, trải qua vô số đại sự trong đời, nắm giữ quyền lực cùng đủ loại tài phú, huyết tinh cùng thống khổ cũng trải qua không ít, nhưng cảm xúc thật sự, sơ tâm của Độc Cô Vô Song cũng chưa từng dao động qua bao giờ.
Không đúng, đã từng dao động qua một lần, chính là ngày đầu tiên nhập học, nhìn thấy nam nhân trêи bục giảng kia.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt như vậy, hắn cũng liền đã không dậy nổi hứng thú nữa, thậm chí còn có chút bài xích.
Cho đến ngày hôm nay, y lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng cùng là một gương mặt, cùng một cơ thể đó, nhưng cảm giác mang đến cho Độc Cô Vô Song lại hoàn toàn khác nhau.
Người mà hắn đang chờ, tựa hồ đã xuất hiện rồi…
Nhưng vì không muốn dọa sợ đối phương, Độc Cô Vô Song cũng chỉ có thể ép chính mình phải đè xuống nội tâm đang phấn khích.


Cố ra vẻ thờ ơ.
‘Vô Song ca ca, trưa nay anh có thể mang em đi ăn trưa sao? Ở trong căn tin trường một mình, em cảm thấy rất sợ hãi.

Chỉ có ở cạnh anh, mới khiến em cảm thấy an tâm.’
Đem tờ giấy nhỏ chằng chịt chữ viết đưa đến trước mặt Độc Cô Vô Song, dù cho trêи má xuất hiện hai rặng mây hồng, Hạ Nhật vẫn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Thật ra, Hạ Nhật còn có một bí mật không muốn người biết nữa.

Đó chính là, cậu trăm phương ngàn kế, thi vào trường quân sự này, còn muốn phân đến lớp này, tất cả đều chỉ là vì muốn đến cạnh Độc Cô Vô Song.
Dù cho hiện tại thân thể của cậu đã không sạch sẽ, nhưng tình yêu của cậu dành cho hắn vẫn như cũ là thuần túy nhất.
Chỉ cần sơ tâm không thay đổi, dù thân thể bị bao nhiêu người vấy bẩn đi nữa, cậu tin chắc, tình yêu của cậu và hắn vẫn sẽ vĩnh viễn trong sạch như lúc ban đầu.

Hắn chắc chắn sẽ không ngại.
Nhưng lúc này, khi Hạ Nhật vẫn còn chưa nhận được câu trả lời, thì từ bên cạnh, một bàn tay tinh xảo, tuyệt mỹ như điêu khắc cũng liền đã vươn tới, kẹp lấy mảnh giấy trong tay cậu, kéo đi.
“Trong giờ học lén lút nói chuyện với nhau, bạn học Hạ Nhật, cậu rốt cuộc là muốn làm gì? Có muốn đi học nữa hay không?”
Nghe thấy âm thanh thanh lãnh quen thuộc, tựa như giong nói của ác ma, Hạ Nhật ngay tức khắc liền hoảng thần, từ trêи ghế đứng dậy :“Thầy Kỉ, em…”
“Đi ra sau lớp, đứng úp mặt vào tường, không có sự cho phép của tôi, trước khi tan học, tuyệt đối không được trở về chỗ.”
“Bạn học Vô Song…” Ánh mắt hờ hững rơi vào trêи người Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền đạm mạc nói :“Đi theo tôi.”

Miệng nhỏ hơi nhếch, song, Hạ Nhật cũng chỉ có thể ủ rũ đi tới trong góc tường, đưa lưng về phía y.
Về phần Độc Cô Vô Song, hắn có hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh cũng đã đứng dậy, khép quyển sách trêи bàn lại, đi theo Kỉ Tình rời khỏi.
Bởi vì thân phận bất phàm, ở trong trường, Kỉ Tình cũng có một văn phòng riêng.

Sau khi mang theo Độc Cô Vô Song đi vào phòng, đem cửa phòng đóng lại, y mới tùy tiện hỏi hắn một câu không đầu không đuôi.
“Nghe nói cậu trước kia là thủ khoa có đúng không?”
Yên lặng đánh giá một vòng quanh văn phong Kỉ Tình, cũng không nhìn thấy bất kì hình ảnh hay đồ dùng nào của người khác, tỉ như Omega, lúc này, Độc Cô Vô Song mới gật đầu, đáp :“Vâng.”
“Ừm, như vậy rất tốt.” Khen ngợi một câu, lúc này, Kỉ Tình mới bại lộ ra mục đích thật sự của mình.

Y từ trong ngăn tủ, lấy ra một xấp tài liệu đặt lên bàn, nói với Độc Cô Vô Song :“Xem như trừng phạt, cậu giúp tôi hoàn thành hết giáo trình này đi.”
“Tôi sẽ ngồi bên cạnh giám sát.” Kỉ Tình nói rất nghiêm túc, vừa dứt lời liền trực tiếp ngồi vào ghế sofa bên cạnh, tựa như thật sự muốn khảo nghiệm năng lực của Độc Cô Vô Song mà không phải chỉ vì bản thân lười làm.
“…” Trầm mặc một lúc, nhưng rốt cuộc, Độc Cô Vô Song vẫn là bước tới trước bàn làm việc, bắt đầu giúp Kỉ Tình ghi chép giáo án.
**Nhân sinh gian nan, có một số chuyện không nên vạch trần..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi