[XUYÊN NHANH] TRA NAM TẨY TRẮNG



Cố Thừa Trạch cúi đầu, chậm rãi tìm đến miệng nhỏ của Kỉ Tình.

Chỉ là, ngay khi môi cả hai sắp chạm vào nhau, hắn lại đột ngột buông y ra, đứng phắt dậy.

Đồng thời, cũng khôi phục lại bộ dáng ôn nhuận, tiêu sái thường ngày của mình.
“Thất lễ rồi.”
“Đã từng nghe nói yêu thuật mê hoặc lòng người của hồ tộc đã đạt tới tình cảnh xuất thần nhập hóa.

Tai nghe không bằng mắt thấy, hôm nay, ta xem như hạnh ngộ.

Chỉ là, không ngờ được rằng, ngay cả tu vi đều bị phong ấn lại, ngươi vẫn như cũ có thể mê hoặc ta.”

“…” Vốn còn đang ngơ ngẩn, lại nghe hắn nói như vậy, Kỉ Tình ngay lập tức liền xù lông :“Ý của ngươi là, ta dùng yêu thuật mê hoặc ngươi?”
Y có một câu MMP không biết có nên nói hay không.
( MMP : mụ mại phê : mụ nội nó,…)
“Không phải sao? Nếu không phải ngươi sử dụng yêu thuật, ta làm sao lại có thể trở nên kỳ lạ như vậy được?” Chưa nói đến việc thân thể nảy sinh du͙ƈ vọиɠ với y, suýt chút nữa liền đã phạm giới, còn nói ra những lời như vậy…
Thì không hiểu vì sao, rõ ràng quen biết chưa đến mấy ngày, nhưng hắn lại có một loại cảm giác rất quen thuộc đối với y.

Hơn nữa, còn không chỉ đơn thuần là quen thuộc, mà lại là một loại tình cảm day dứt, sâu đậm đến không tưởng.
Loại tình cảm vượt quá tầm kiểm soát này, khiến Cố Thừa Trạch cảm thấy rất bất an cùng hoảng sợ.

Đôi khi, nó còn vượt qua lý trí của bản thân, làm ra một số chuyện mà hắn không kiểm soát được.
Nhất là khi nghe thấy y muốn lấy nam nhân khác.

Khi đó, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực dâng lên nộ khí, phảng phất đã không còn là chính mình nữa.
Chuyện dị thường tất có yêu, tất cả những chuyện này đều cùng y có liên quan, nếu hắn không nghi ngờ y, thì đó mới là lạ.
Chỉ là, đối diện với hắn, lại chính là ngũ quan lạnh lẽo đến cùng cực, không giận tự uy của Kỉ Tình.

Lúc này, y đang ngồi bệt trên đất, nắm tay bên dưới ống tay áo đã siết đến răng rắc.

Lồng ngực không ngừng phập phồng, cố gắng khống chế chính mình không nên đập chết hắn…
“Rõ ràng là ngươi đạo tâm chưa tịnh, không quản nổi nửa người dưới của mình, bây giờ lại đổ lỗi cho ta? Sao ngươi không lên trời đi!”
Rõ ràng bản thân là người chịu thiệt, lại bị vô cớ xem thành tội nhân, Kỉ Tình có thể nhịn được mới là lạ.
Thời gian kế tiếp, Kỉ Tình đã xem như chính thức giận dỗi Cố Thừa Trạch, không thèm để ý tới hắn nữa.

Mà một ngày này, hai người bọn họ cũng đang đi bộ dọc theo đường phố của một thành trì nhỏ.

“Trời sắp mưa rồi, ngươi có muốn mua dù không?”
Nghe thấy lời cảm khái của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền ngẩng đầu, quả nhiên đã nhìn thấy mây đen tựa như thiên quân vạn mã đang kéo đến trên đỉnh đầu.

Suy nghĩ một chút, y mới gật gật đầu, cùng hắn ghé vào một sạp hàng ở bên đường.
Nhìn đám ô giấy đủ loại màu sắc ở bên trên, Cố Thừa Trạch cũng không có ý định lựa chọn, nên liền để Kỉ Tình tự mình quyết định.
Cũng không chối từ, nhìn trái nhìn phải một lúc, Kỉ Tình rốt cuộc mới từ bên trong chọn ra một chiếc ô đỏ sẫm, cùng màu lông của y có chút giống nhau, chậm rãi bung ra.
Đã từng nghe nói qua mấy chữ : mỹ nhân dưới đèn.

Nhưng hiện tại, Cố Thừa Trạch mới biết được, thì ra mỹ nhân che ô cũng có thể xinh đẹp đến vậy.
Đúng vậy, là xinh đẹp.

Mặc dù dùng ‘xinh đẹp’ để miêu tả một nam nhân là rất không đúng, nhưng Cố Thừa Trạch đã không còn từ ngữ nào thích hợp hơn nữa.
Tóc đen bay bay, cùng bạch y trên người quấn quýt lấy nhau, mang theo một cỗ phiêu nhiên, xuất trần.

Tán dù đem tuấn nhan nửa che nửa hở, sấn đến môi mỏng khẽ nhếch cùng chiếc cằm thon gọn càng trở nên tinh tế, sắc nét.
Thì ra, y không chỉ phù hợp với hồng y rực lửa, mà ngay cả bạch y cũng đẹp đến nao lòng.
Phong thần như ngọc, trích tiên lâm trần…
Không biết có phải biểu tình si ngốc này của Cố Thừa Trạch khiến ông trời đều không nhìn nổi hay không.

Lúc này, trên bầu trời, vô số giọt mưa liền đã nói tới là tới, không chút lưu tình rơi vào người hắn.
‘Lộp bộp’ ‘Lộp bộp’ Từng giọt mưa trượt dài trên sườn mặt, rốt cuộc mới khiến Cố Thừa Trạch lấy lại tinh thần.

Nhưng cũng không để hắn hoảng hốt, thì một vệt đỏ cũng đã lướt qua trong mắt hắn.


Theo sau đó, cả người hắn cũng đã bị bao trùm bên dưới bóng râm.
Dưới tán ô, ở khoảng cách gần nhìn Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch lại càng cảm thấy trái tim rung động đến đáng sợ.

Vì để tránh bị y phát hiện bản thân tâm thần khó yên, hắn liền đưa tay, tiếp lấy cán ô trong tay y, thay y che mưa.
“Ta cao hơn ngươi một chút, để ta đi.”
Đánh giá Cố Thừa Trạch, nhưng bởi vì hắn một mực nhìn thẳng, nên ngoại trừ một bên mặt của hắn ra, Kỉ Tình liền đã không thể nhìn ra được gì nữa.

Lỗ tai cũng vì thế mà trở nên ủ rũ.
Mưa không chỉ đến đột ngột, mà còn rất lớn.

Nếu không có gì ngoài dự đoán, đây liền đã là trận mưa cuối cùng của năm.

Kế tiếp, liền đã đến tiết Tiểu Tuyết, tuyết sẽ bắt đầu rơi.
Chỉ là, bởi vì không quá chú tâm, cũng như tầm nhìn ngăn trở, Kỉ Tình lại quên mất một chuyện trọng yếu.

Đó chính là hai đại nam nhân cùng che chung một chiếc ô, thật sự được sao?
Nhất là khi nam nhân nào đó còn cố tình che chở cho mấy cái đuôi đang co vào của y…
Cho nên, đến khi ghé vào trong một tửu lâu trú mưa, nửa người phải của Cố Thừa Trạch đều đã bị nước mưa thấm ướt, nhưng dù vậy, hắn vẫn không hề hé miệng nửa lời, im lặng chịu đựng rét lạnh.
Hắn…nhất định là điên rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi