Editor: Mây
22|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 120.
May mắn không lâu sau cơ thể đang hôn mê của Trình Hi bất chợt run lên một cái, nước trong ngực đều phun hết ra, cả người bắt đầu ho khan.
Ân Âm mừng rỡ như điên: "Hi Hi, Hi Hi con tỉnh rồi." Cô ôm lấy thân thể nhỏ bé ướt sũng của Trình Hi vào lòng.
Lông mi thon dài của cậu run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Trước mặt vẫn là một mảng tăm tối như cũ, cậu dường như bị ai đó ôm vào trong ngực, người kia còn không ngừng gọi tên cậu.
Đó giống như giọng nói và vòng tay của mẹ.
Cậu chết rồi sao, chết rồi nên mới nghe được tiếng của mẹ.
Phải một lúc lâu cơn ho trong cổ họng mới dịu bớt, những cơn gió mang theo sự lạnh lẽo thổi đến làm tấm thân ướt sũng của cậu co rúm lại, cũng cho cậu biết được rằng cậu chưa chết.
Cậu được cứu, mà người đứng ở bên cạnh cậu....
Trình Hi không thể tin được, cậu vươn tay tìm kiếm, Ân Âm nhìn thấy tay của cậu lập tức nắm lấy, hai bàn tay lạnh như băng chạm vào nhau, cũng làm trong lòng trở nên an ổn.
"Là mẹ sao?" Có lẽ do bị sặc nước nên giọng nói non nớt của Trình Hi lại mang thêm một chút khàn khàn.
"Là mẹ, mẹ tới đón con. Hi Hi, sao con lại ngốc như vậy, sao lại đi tự tử? nếu con xảy ra chuyện gì mẹ biết sống làm sao." Ân Âm đem Trình Hi gắt gao ôm vào ngực.
Trình Hi nhắm mắt, bi thương lên tiếng: "Cha đi rồi, Pudding cũng chết rồi, mẹ ơi con không nên sống nữa." Là cậu liên lụy tới mẹ, hại mẹ trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Nếu cậu chết đi thì mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ân Âm sắp bị làm cho tức chết: "Con có ngốc không, là ai bảo con nghĩ như vậy?."
Lo lắng ban đêm gió lạnh mà toàn thân hai người đều ướt, cô không nhiều lời liền nói: "Được rồi, trước tiên chúng ta về nhà thay quần áo, chuyện khác để sau hẳn nói."
Ân Âm đỡ Trình Hi đứng lên nhưng lại bị cậu kéo lấy tay áo: "Pudding...."
Cậu đem theo Pudding cùng đi xuống sông, trong lúc mất đi ý thức thì Pudding đang ôm trong ngực cũng bị chìm xuống đáy.
Trình Hi muốn đem Pudding lên nhưng lại sợ mẹ xuống sông lần nữa sẽ gặp nguy hiểm.
"Được rồi, chúng ta trở về đi ạ."
"Khoan đã, con ở đây chờ mẹ, mẹ đi tìm Pudding."
"Nhưng mà......"
"Không sao đâu."
Nói rồi Ân Âm lại đi về phía con sông, cô biết Pudding rất quan trọng với Trình Hi, mặc dù chỉ mới ở chung mấy tháng nhưng Pudding là người bạn duy nhất của cậu trong chín năm qua và cũng là người duy nhất bảo vệ cậu ngoại trừ mẹ.
Vậy nên cho dù trong mắt những đứa nhỏ khác Pudding chỉ là một con thú nhỏ nhưng trong lòng Trình Hi, Pudding là bạn của cậu.
Nhưng Pudding đã chết, việc đó như dẫm nát cọng rơm cuối cùng của Trình Hi.
Ân Âm ở dưới sông tìm kiếm, nhờ thị lực tốt còn có ánh trăng nên rất nhanh đã thấy được bóng dáng nhỏ của Pudding.
Nhìn Pudding nằm trên tay mà lòng cô chua xót.
Trình Hi đứng trên bờ, ánh mắt vô hồn nhìn về hướng con sông cẩn thận lắng nghe, sợ rằng Ân Âm sẽ xảy ra chuyện gì.
May là không bao lâu Ân Âm đã trở lại.
Ngay lập tức một vật bị nhét vào trong ngực Trình Hi.
Khi cậu sờ vào bộ lông liền biết đó là Pudding của cậu, nó đã được tìm lại, Trình Hi không để ý tới việc Pudding đã chết, thân thể cũng đã lạnh ngắt mà ôm nó vào lòng.
"Mẹ ơi, con không biết vì sao Pudding lại chết, trước đó rõ ràng vẫn còn rất tốt, rất tốt...." Trình Hi nghẹn ngào.
Ân Âm có ký ức của nguyên chủ nên đương nhiên là biết tại sao Pudding chết.
Nó bị Trình Đào gϊếŧ chết bằng thuốc diệt chuột.
Trình Đào không thích Trình Hi nên cũng không thích Pudding.
Còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã độc ác như vậy.
Hết chương 120.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 121.
Nó luôn bày ra dáng vẻ vô tình, châm ngòi ly gián quan hệ của Trình Hi với những người khác, để cho bọn họ chửi rủa thằng bé, mà bản thân nó cũng luôn nói những lời độc địa với Trình Hi.
Sở dĩ đêm nay Trình Hi đi tự tử một phần lớn công lao cũng nhờ nó.
Nó biết rõ Trình Hi là người yếu đuối, mẫn cảm, nhưng vẫn từng giây từng phút chế giễu thằng bé, nó rõ ràng biết Pudding là người bạn duy nhất luôn bên cạnh Trình Hi, nhưng khi thấy mỗi đêm cậu đi đem đồ ăn cho Pudding liền trực tiếp bỏ thuốc diệt chuột vào đồ ăn thừa đó.
Đứa trẻ Trình Đào này còn nhỏ tuổi mà tâm tư thật sự quá thâm hiểm.
Nhưng tạm thời Ân Âm không tính đem sự thật việc Pudding chết nói cho Trình Hi, bây giờ không phải lúc thích hợp.
"Mẹ giúp con đem chôn Pudding nhé."
Trình Hi do dự một chút liền gật đầu: "Vâng ạ."
Ân Âm lấy nhánh cây, đào một cái hố ở cái ổ nhỏ của Pudding.
Trình Hi sờ lên xác Pudding rồi từ từ bỏ nó nằm vào trong hố, lại tự mình đem đất đắp lại.
Cậu nói trong lòng: "Pudding, hy vọng kiếp sau em có thể sống thật khỏe mạnh, kiếp sau chúng ta lại làm bạn tốt của nhau."
Sau khi chôn cất Pudding xong Ân Âm lấy xe đạp chở cậu về Trình gia.
Bởi vì lúc Trình Hi ra ngoài không có khóa cửa nên hai người bọn họ đi vào rất dễ dàng.
Vào ban đêm bà Trình thường ngủ như chết nên sẽ không thức dậy.
Một nhà Trình Trấn Dân ở lầu hai nên bình thường sau khi ngủ say cũng không xuống nhà.
Ân Âm lấy ra chiếc chìa khóa mà bà Trình giấu dưới chậu hoa trong tròng khách, đem đi mở khóa máy nước nóng.
"Trình Hi, con đi tắm trước rồi thay bộ quần áo khác đi." Thân thể Trình Hi vốn gầy yếu, Ân Âm sợ cậu lại sinh bệnh.
Bởi vì toàn thân ướt sũng nên Trình Hi cũng không dám ngồi xuống, sợ làm bẩn ghế.
Nghe được lời của Ân Âm cậu lắc đầu: "Mẹ tắm trước đi ạ."
"Trình Hi nghe lời đi tắm trước, mẹ đi nấu canh gừng."
Trinh Hi là đứa trẻ ngoan còn rất vâng lời, cậu không lay chuyển được Ân Âm nên cuối cùng cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Trong lúc Trình Hi đang tắm thì Ân Âm vào phòng bếp, lấy ra gừng và đường đỏ bắt đầu nấu canh gừng.
Trình Hi cơ bản chưa từng sử dụng qua máy nước nóng nên Âm Âm phải đổ nước vào đầy xô cho cậu.
Trình Hi ở trong phòng mò mẫn tắm rửa, dòng nước ấm dội lên gột rửa thân thể lạnh buốt của cậu. Tuy đôi mắt cậu vô hồn, ảm đạm không có ánh sáng, nhưng khi nghĩ tới mẹ đang ở bên ngoài khóe môi bất giác giơ lên một nụ cười nhẹ.
Mẹ về rồi, mẹ nói yêu cậu, không thể rời xa cậu.
Đây là lần đầu tiên trong chín năm Trình Hi cảm nhận được tình cảm ấm áp như vậy trong đời, nó xuất phát từ mẹ của cậu, là một tình mẫu tử trân quý.
Cậu sẽ không bao giờ quên được thời khắc nằm dưới dòng nước sông lạnh buốt, trước khi cậu mất đi ý thức đã có một đôi tay giữ chặt cậu, kêu lớn từng tiếng.
Trình Hi cảm thấy mẹ dường như đã thay đổi, cậu vừa vui mừng lại vừa lo lắng vừa bất an.
Hôm nay cậu bị mẹ ngăn cản, lại tham luyến tình thương của mẹ, điều này có đúng không? Có phải cậu nên rời đi, như vậy cha mẹ có thể sẽ quay trở lại như trước kia.
Trình Hi mù mờ không biết tiếp theo sẽ phải làm thế nào.
Lo lắng thân thể mẹ cũng ướt nhẹp nên cậu không dám trì hoãn quá lâu, vội vàng tắm rồi đi ra.
Mà lúc này Ân Âm cũng đã nấu xong canh gừng.
"Mẹ, mẹ đi tắm đi ạ. Đừng để cảm lạnh." Trình Hi thúc giục.
Ân Âm xoa đầu của cậu, nói: "Được rồi, trước tiên con uống xong chén canh gừng này, mẹ liền đi tắm."
Cảm nhận được sự ấm áp trên đầu làm Trình Hi giật mình, một giây sau tay lại bị nhét vào một chén canh gừng.
Hai tay cậu cầm chén canh gừng cẩn thận uống vào từng ngụm.
Có lẽ do sợ cậu bị bỏng nên canh được đặc biệt để nguội, không có nóng hổi mà rất ấm, trong cái cay lại mang theo chút ngọt ngào, hương vị kỳ thật cũng không ngon lắm nhưng vẫn có thể uống hết, rất là ấm áp.
Hết chương 121.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤