XUYÊN NHANH TRỞ THÀNH BÀ MẸ TỐT

Editor: Mây

22|01|2022

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 130.

Không lâu sau khi Trình Hi ra đời, biết được mắt thằng bé bị mù bà Trình liền suy nghĩ muốn đem nó bán hoặc đuổi đi, cho dù về sau không bị đuổi đi nhưng bà vẫn đối xử thô bạo với thằng bé, điều này làm sao khiến Ân Âm yên tâm khi để Trình Hi ở lại.

Không chừng cô vừa đi chẳng được bao lâu Trình Hi có thể biến mất hoặc chết bằng những lý do khác nhau.

Cô tin loại chuyện này chắc chắn xảy ra, với sự ác độc của bà Trình và Trình Đào chắc chắn có thể làm ra chuyện này.

Vì vậy làm sao cô có thể để thằng bé ở lại đây.

"Còn nữa sau khi ly hôn với Trình Trấn Bình con không nghĩ tới chuyện sẽ tái giá."

"Cái gì." Mẹ Ân lại lần nữa cao giọng, "Sao có thể như vậy, con mới bao tuổi, còn trẻ như vậy làm sao có thể không kết hôn còn muốn nuôi một đứa mù?"

Mẹ Ân mở miệng nói một tiếng mù làm cho Ân Âm thật sự khó chịu.

Cô nhìn chằm chằm vào mẹ Ân, hỏi: "Vậy mẹ có biết Hi Hi vì sao từ nhỏ lại không nhìn thấy không?"

Mẹ Ân ấp úng, bà làm sao biết được lý do là gì, chỉ tìm một cái cớ nói: "Đấy là do mệnh của nó không tốt, ai biết đời trước có gây ra nghiệp chướng gì."

Ân Âm cười nhạo: "Lý do khiến Hi Hi bị mù bẩm sinh, nguyên nhân là từ tôi và Trình Trấn Bình, anh em họ là họ hàng gần, nếu họ hàng gần kết hôn, đứa nhỏ sinh ra có khả năng tàn tật rất lớn. Cái gì mà đời trước Trình Hi gây nghiệp, căn bản chính là do tôi cùng Trình Trấn Bình tạo nghiệt, làm cho Hi Hi....một đứa nhỏ chìn tuổi gánh chịu. Tôi không tin là Trình Trấn Bình không biết."

Là một nhà giàu ở làng Hàng Hậu, ông Trình một lòng muốn đem hai anh em Trình Trấn Bình bồi dưỡng thành hai sinh viên, bất quá hai người đều không thích học tập, chí ít Trình Trấn Bình cũng tốt nghiệp được Trung Học.

Ân Âm không tin một người tốt nghiệp trung học lại không biết chuyện họ hàng gần không thể kết hôn, mà cô xem lại ký ức của nguyên chủ, Trình Trấn Bình thật sự biết đến việc này, nhưng hắn lại coi trọng sắc đẹp của nguyên chủ, lại thấy những người khác không hiểu, cho nên mới kết hôn với Ân Âm.

Nhưng cho dù hắn biết thì thế nào, còn không phải đem tất cả sai lầm đổ tội lên người Trình Hi sao, thậm chí vì ghét bỏ Ân Âm và Trình Hi còn ngoại tính với tiểu tam sinh ra một trai một gái.

Mẹ Ân sững sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Việc này sao có thể, ai nói là anh em ho không....."

Mấy chữ "không thể kết hôn" còn chưa ra khỏi miệng, mẹ Ân đã nghĩ đến chuyện gì đó, khuôn mặt tập tức tái nhợt, trợn tròn mắt.

Bà nhớ lại ở làng Hàng Hậu lúc trước, thế hệ của bà đã có thể tìm hiểu trên Internet, chuyện anh em họ kết hôn thật sự có, mà con cái do bọn họ sinh ra sẽ có chút tàn tật, giống như sinh ra một đứa ngốc hoặc là mắt mù cũng có.

Khi ấy mọi người đều nghĩ rằng đứa bé kia gây nghiệp chướng, còn có không ít người bảo đem những đứa bé kia vứt đi, quả nhiên thật sự có người lén lút đem con mình vứt đi thật.

Chẳng lẽ, thật sự giống như Ân Âm nói, nguyên nhân là do anh em họ kết hôn.

Mẹ Ân run rẩy hỏi: "Ân Âm, con nghe được đều này từ chỗ nào, có phải là người khác nói lung tung." Tuy rằng trong lòng đã có chút tin tưởng, những bà vẫn chật vật.

Ân Âm thản nhiên nói: "Trong sách viết, những người đi học trong thành phố đều biết."

Mẹ Ân không được đi học, nhưng bà rất tin tưởng những gì viết trong sách. Lúc này bà thật sự đã choáng váng.

Một lúc sau bà ôm lấy Ân Âm, nước mắt rơi như mưa: "Ân Âm, là mẹ có lỗi với con, có lỗi với con, là mẹ, là mẹ đem con đẩy vào hố lửa."

Mẹ Ân không khỏi tự trách bản thân, mặc dù bà không có năng lực hay kiến thức, nhưng Ân Âm là con gái duy nhất của bà, có người mẹ nào mà không muốn con gái mình sống một cuộc sống tốt hơn.

Hết chương 130.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 131.

Ân Âm tùy ý để bà ôm, cô nói: "Mẹ, con không trách mẹ." Cô thật không trách mẹ Ân, bà thật sự không biết là họ hàng gần không thể kết hôn, sỡ dĩ đem Ân Âm gả cho Trình Trấn Bình cũng là mong cho con gái đến nhà giàu sang sang hưởng phước, không nghĩ đến kết quả lại là.....

"Nhưng mẹ à, chúng ta không thể trách Hi Hi, nó mới là người vô tội nhất."

Miệng mẹ Ân há to, cuối cùng cũng không nói gì nữa, đều khiến bà không thích Trình Hi là do bà cũng cảm thấy cậu liên lụy con gái của bà, nhưng bây giờ bà mới biết là mình sai, tất cả bọn họ đều sai.

Hơn nửa ngày bà mới mở miệng: "Con thật sự không muốn tái hôn sao?"

"Vâng."

Mẹ Ân lau nước mắt, thật lâu mới nói: "Được rồi, mẹ cũng không khuyên con nữa, con cứ làm những gì mình thấy tốt, mẹ ủng hộ con, nếu cần gì cứ việc nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con."

"Con biết rồi mẹ." Ân Âm ôm lấy bà.

Cho dù mẹ Ân có tồi tệ đến đầu thì tình cảm mà bà dành cho Ân Âm cũng là thật.

Sau đó bà đứng lên nói: "Mẹ đi tìm Hi Hi, mẹ muốn nói chuyện với nó."

Ân Âm đại khái biết bà muốn nói gì với Trình Hi, nhẹ gật đầu.

Mẹ Ân đi vào phòng Trình Hi, đợi đến lúc đi ra, Ân Âm đã thấy quan hệ của hai người hòa hợp hơn rất nhiều.

Thật là tốt, lại có thêm một người yêu thương Hi Hi.

Hi Hi của cô vốn nên được nâng niu ở trong lòng mà yêu thương.

Về sau mẹ Ân đi nói với bà Trình chuyện ly hôn của Ân Âm và Trình Trấn Bình, trước đó bà cũng không nhiều lời, con gái nói tự mình có kế hoạch.

Bà Trình nghe nói Ân Âm đồng ý cùng con trai lớn ly hôn, vẻ mặt mừng rỡ lập tức gọi điện thoại để Trình Trấn Bình sắp xếp thời gian trở về.

-

Ở một căn hộ trong thành phố B, Trình Trấn Bình vừa cúp điện thoại, nhất thời ngơ ngác, mặc dù hắn muốn ly hôn với Ân Âm, lại để bà Trình tạo áp lực cho cô, nhưng nghe nói là cô một mực không đồng ý, bây giờ cô đột nhiên đồng ý làm hắn nhất thời không phản ứng kịp.

Đối với Ân Âm vừa là vợ vừa là em họ, hắn chỉ yêu thích vẻ đẹp của cô, thời điểm hai người còn chưa sinh con, hắn đối với Ân Âm thật sự có chút tình cảm, cho dù chỉ dựa vào sắc đẹp thì tình cảm đó vẫn tồn tại.

Nhưng đến khi Trình Hi sinh ra thì không còn nữa.

Đối với Trình Trấn Bình mà nói, có một đứa con mù chính là một sự sỉ nhục, hắn không cách nào chấp nhận được, vì vậy cũng càng ngày càng không thích người vợ Ân Âm này.

Đến mức mà lúc bị Trương Hân câu dẫn hắn rất nhanh liền mắc câu, hắn tự thấy mình không sai, là do Ân Âm vì Trình Hi nên mới đem tình cảm của bọn họ rút sạch.

Cũng do về sau Trương Hân sinh ra hai đứa nhỏ khỏe mạnh, tâm hắn triệt để hướng về bên này.

Từ lâu Trương Hân đã muốn hắn ly hôn, nhưng hắn lại phải trì hoãn đến tận bây giờ, còn cho Ân Âm 10 vạn tệ phí ly hôn, đối với cô mà nói, đã rất hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Chỉ là Ân Âm trước kia yêu hắn sâu đậm lại thận tâm tận lực, đột nhiên đồng ý ly hôn, hắc có chút ngỡ ngàng.

"Ai gọi tới vậy anh?" Trong phòng ngủ xuất hiện một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình đầy đặn khuôn mặt trang điểm đậm đi tới, giọng nói nũng nịu mang theo chút rêи ɾỉ hỏi.

Trình Trấn Bình đem nội dung cuộc gọi nói hết cho Trương Hân.

Cô ta nghe xong vẻ mặt lập tức vui vẻ hớn hở: "Vậy thì nhanh về nhà đi, ly hôn xong chúng ta liền đi đăng kí kết hôn, con của chúng ta còn chưa có hộ khẩu đâu, nếu không có làm sao đi học được."

Nghĩ đến con trai, tâm trạng vốn đang thất vọng việc Ân Âm đồng ý ly hôn của Trình Trấn Bình lập tức biến mất.

"Được, để anh thu xếp việc mấy ngày rồi liền trở về."

Hết chương 130.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 131.

Qua bốn ngày Trình Trấn Bình mới trở về, mà Ân Âm cũng biết thám tử đã tìm được bằng chứng tin tức Trình Trấn Bình nɠɵạı ŧìиɦ, luật sư Vương cũng đã chấp nhận ủy thác của cô. Như vậy Ân Âm không cần sợ Trình Trấn Bình nữa.

Mà ở Trình gia mấy ngày nay, Ân Âm đã thay đổi không còn làm trâu làm ngựa như lúc trước, có thể thấy bà Trình đối với cô đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, Trình Đào và mấy người khác hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, thậm chí bà Trình còn để Trình Trấn Dân đến uy hiếp cô, nghĩ rằng cô sẽ sợ một người đàn ông cao lớn.

Nhưng cô căn bản làm gì biết sợ, trực tiếp đánh hắn một trận.

Trình Trấn Dân liền cầu xin tha thứ rồi rời đi, thậm chí còn mơ thấy ác mộng, không hiểu chị dâu mười năm qua khúm núm khi bộc phát sức lại mạnh như vậy.

Bất quá sau một trận dánh kia thì người Trình gia đã thành thật hơn nhiều.

Về phần Trình Hi, cậu với đám người Trình gia không có cảm xúc gì, đối với bọn họ không thích cũng không ghét, chỉ xem họ như người xa lạ, có lẽ là do từ nhỏ bị tổn thương, đau đến tê tâm phế liệt nên bây giờ không còn cảm giác gì nữa. Với lại bây giờ cậu chỉ quan tâm tới mẹ, còn những người khác không để ý tới.

Nhờ mấy ngày nay có mẹ bên cạnh, được mẹ bảo vệ nên cậu đã trôi qua rất tốt.

Mà hôm nay là ngày Trình Trấn Bình trở về.

Khi Trình Hi nghe được tin Trình Trấn Bình trở về thì có chút luống cuống, mặc dù ấn tượng của cậu về người cha này rất mơ hồ nhưng dù sao cũng là cha của cậu.

"Hi Hi, con trở về phòng được không?" Ân Âm nói với Trình Hi, cô không muốn thằng bé nghe được nội dung cuộc nói chuyện của cô và Trình Trấm Bình, việc đó quá là sỉ nhục lỗ tai của Trình Hi.

"Được ạ." Trình ngoan ngoãn nghe lời Ân Âm.

Trình Trấn Bình liếc nhìn cậu con trai cầm gậy mò mẫn đi về phòng, trong mắt có chút ảm đạm không rõ.

Hắn nhìn người vợ đã từng rất xinh đẹp nhưng bây giờ nhan sắc đã phai tàn, khẽ thở dài một cái: "Ân Âm, thật xin lỗi, anh đã từng nghĩ chúng ta sẽ đi bên nhau cả đời, chỉ là không nghĩ đi đến ngày hôm nay lại ly hôn."

"Em phải biết, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ, mười năm qua em chỉ sinh....chỉ sinh ra đứa trẻ kia, mắt nó lại mù, mẹ anh không có cách nào chấp nhận được. Mẹ vất vả đem anh nuôi lớn, anh không thể có lỗi với mẹ. Nhưng mà em yên tâm, Trình Hi có thể ở lại đây, sẽ không làm chậm trễ chuyện em tái hôn, trước đó có nói đến 10 vạn tệ, anh sẽ đưa cho em."

Trình Trấn Bình bày ra bộ dáng trẻ con vô tội, Ân Âm lập tức đưa tay kêu hắn dừng lại: "Đừng, anh đừng nói những lời ghê tởm này nữa, tôi nghe đến nỗi buồn nôn rồi, những lời này chỉ sợ anh còn không tin đi."

"Anh ở bên ngoài không quản được nửa thân dưới, còn đem trách nhiệm đẩy lên người khác, anh giỏi thật đó. Chẳng lẽ anh không thể thừa nhận bản thân anh chính là một thằng cặn bã sao? Làm *ĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết à."

"Anh cũng đừng có bày ra bộ dạng đau lòng không thể làm gì, tôi đều bị anh làm cho sắp ói hết cả ra. Không phải là anh coi trọng một phụ nữ xinh đẹp bên ngoài nên chướng mắt hoàng kiểm bà là tôi sao."

"Về phần Trình Hi, anh nói cái mà mẹ anh không thích nó, đến người làm cha là anh còn không thích nó thì trông cậy vào một người bà nội thích nó sao?"

"Mà thôi, tôi cũng lười nói nhiều với anh, tôi muốn cho anh biết tôi đồng ý ly hôn với anh, tôi cũng sẽ dẫn Trình Hi đi, để nó ở lại đây làm gì? Chờ nó bị các người mắng chửi tới chết sao?"

"Đó là con trai của tôi, các người không yêu thương thì để tôi yêu thương. Tôi muốn đi, cũng sẽ đem Hi Hi cùng đi. Hơn nữa....."

Hết chương 131.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Mây: thế giới này còn hơn chục chương nữa, ôi mệt qué, muốn lười biếng, muốn đi chơi.  ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi