Editor: Mây (Sky)
26|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 155.
Ân Âm kéo tay cậu đặt lên mặt mình.
Có lẽ vì hồi hợp nên tay Trình Hi có chút lạnh.
Trình Hi đặt tay mình lên vầng trán mịn màng của Ân Âm, giống như trong lòng đang phác họa ra góc cạnh khi chạm vào nó.
Tiếp theo là lông mày, con mắt, cái mũi, cánh môi, má, lỗ tai.....
Trình Hi rất cẩn thận, sờ lần này đến lần khác, cố gắng khắc họa lên dáng vẻ của mẹ bằng đầu ngón tay của mình.
Thẳng đến lúc thu tay, cậu mang theo chút phấn khích nói: "Mẹ ơi, có phải chúng ta trông giống nhau không?"
Trình Hi đã sờ qua mặt mình, cậu cảm thấy rất giống mẹ.
Ân Âm nói: "Đương nhiên, chúng ta là mẹ con, dáng vẻ chắc chắn giống nhau."
Cô cũng không hỏi Trình Hi vì sao muốn sờ mặt mình, nhóc con gần đây hình như có chút thần bí.
Ân Âm cũng không vạch trần cậu, có lẽ không lâu nữa thằng bé sẽ cho cô một bất ngờ nhỏ chẳng hạn.
Sự thật chứng mình, Trinh Hi đúng là cho Ân Âm một ngạc nhiên.
Một tuần sau khi sờ mặt, là sinh nhật của Ân Âm
Sau khi chúc mừng sinh nhật xong cậu lấy ra một vật đưa tới.
"Mẹ ơi, đây là tranh con vẽ, cũng là quà sinh nhật con tặng mẹ." Cậu bé có chút ngượng ngùng là lo lắng.
"Thật sao, Hi Hi chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ à? Mau đưa cho mẹ nhìn xem." Lúc này Ân Âm mới biết được, hóa ra gần đây thằng bé cứ thần thần bí là do chuẩn bị quà sinh nhật cho cô.
Khi nhìn đến bức tranh Ân Âm cũng biết được vì sao một tuần trước Trình Hi muốn sờ mặt mình, thì ra là muốn vẽ cô.
Đó là bức tranh vẽ chân dung của một người phụ nữ, màu sắc rất nổi bật.
Có thể bởi vì thời gian học vẽ tranh không lâu, hoặc là do mắt không nhìn thấy học vẽ cũng khó khăn, hoặc là cậu không nhìn thấy cụ thể khuôn mặt của Ân Âm, chủ có thể dựa vào việc sờ mặt rồi tưởng tượng, thật ra mà nói bức tranh này cũng không dễ nhìn lắm.
Chỉ có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ, khuôn mặt có chút giống Ân Âm, nhưng sắc thái có chút sai lệch.
Cơ mà có thể nhìn ra được Trình Hi đã vẽ rất nghiêm túc, cậu đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó, nghe nói bức tranh này cậu chỉ vẻ trong vòng một tuần.
Bàn tay nhỏ bé của Trình Hi nắm lấy góc áo, có chút khẩn trương, cậu mấp mấy môi, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, có phải, có phải rất xấu hay không. Nếu như xấu quá vậy thì bỏ đi."
Trình Hi không nhìn thấy bức tranh trông như thế nào, cũng không cho người khác nhìn qua, nên cũng không biết mình vẽ ra sao.
Thành thật mà nói, cậu vẽ tranh rất gian nan, mỗi lần phân biệt màu đều mất thời gian rất lâu.
Cậu đã từng nghĩ chờ học vẽ xong liền vẽ cho mẹ một bức, nhưng cậu có hơi sợ, cậu biết nhất định bình thường mẹ rất đẹp, nhưng lại sợ mình vẽ mẹ xấu đi.
Đã lâu không nghe được tiếng của mẹ, Trình Hi càng lo lắng hơn, lông mi trên đôi mắt vô hồn rũ xuống.
Ở bên kia Ân Âm che miệng lại, hốc mắt phiếm hồng, cổ họng nghẹn ngào.
Cô biết đối với người bình thường mà nói, bức tranh mà Trình Hi vẽ thật không dễ nhìn, nhưng đối với thằng bé thì đây là tác phẩm tốt nhất mà cậu vẽ trong nửa năm qua, cũng là bức tranh cậu dụng tâm nhất mà vẽ.
Cô có thể tưởng tượng lúc Trình Hi vẽ bức tranh này có bao nhiêu khó khăn.
Ân Âm cố gắng nhịn xuống, không cho tiếng khóc phát lên, cô đứng dậy ôm lấy Trình Hi đang có chút thất thần, nói: "Hi Hi, con vẽ rất tốt, thật sự rất tốt, mẹ rất thích. Đây là món quà tốt nhất mà mẹ nhận được trong mấy năm qua."
"Thật sao ạ?" Hai mắt Trình Hi mở to.
Hết chương 155.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 156.
"Tất nhiên, sao mẹ có thể lừa Hi Hi chứ?" Ân Âm vuốt cái đầu nhỏ của cậu, ngóc con cũng cọ vào lòng bàn tay cô, sau đó cười ngốc.
Kem dường như cũng bị bầu không khí của hai người ảnh hưởng, sủa kên không ngừng.
Đối với Ân Âm thì vẽ tốt hay không chẳng quan trọng, điều quan trọng là tấm lòng của Trình Hi, đó là tình yêu thuần khiết nhất mà một đứa trẻ danh cho mẹ mình.
-
Ba năm trôi qua, bây giờ Trình Hi đã mười bốn tuổi, thân hình thiếu niên cao hơn 1m7, đã cao hơn Ân Âm rồi, nhưng vẫn dịu dàng tươi sáng như trước.
Không thể không nói, Trình Hi quả là có thiên phú vẽ tranh, trước đó không lâu cậu đã giành huy chương vàng cuooc thi vẽ tranh dành cho thiếu niên mù quy mô cả nước.
Nhà hàng Thiên Duyệt của Ân Âm cũng đã mở thêm mấy chi nhánh, nhưng mà Ân Âm vẫn ở lại trụ sở chính.
Nhà hàng Thiên Duyệt làm ăn phát đạt, thu nhập hàng tháng đều cao ngất ngưỡng, Ân Âm nhập cổ phần cũng được chia rất nhiều, hai năm trước cô đã đem chung cư bây giờ đang ở mua lại.
Hôm nay đã là cuối tháng, Ân Âm đang dùng máy tính, tính toán lại tài chính tháng này của cửa hàng, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, làm xung quanh dường như nhẹ nhàng và ấm áp hơn.
"Uống chút nước đi, đừng vất vả quá." Hạ Hoài Cảnh cầm ly nước đi tới, đặt ở trên bàn làm việc của cô.
"Cảm ơn." Ân Âm ngẩng đầu nhìn hắn nói rồi lại vùi đầu vào tính toán sổ sách.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng trước mặt, trong mắt Hạ Hoài Cảnh xẹt qua một tia cô đơn liền đi ra ngoài.
So với năm năm trước vừa tới đế đô, bây giờ Ân Âm đã thay đổi rất lớn, thậm chí có thể miêu tả là càng ngày càng trẻ ra.
Nếu nói năm năm trước nhìn cô khoảng chừng ba mươi tuổi, thì bây giờ lại giống như hai mươi tuổi.
Bởi vì cô bảo dưỡng thân thể, phong cách ăn mặc tao nhã, nên cả người càng thêm dịu dàng tươi tắn.
Nhưng những người quen cô đều biết rõ, ngoài sự dịu dàng cô còn có sự khôn khéo và thông minh.
"Haizz, hôm nay lại không có cách nào ôm người đẹp về rồi." Hạ Hoài Cảnh vừa bước ra khỏi phòng làm việc, em họ Hạ Hoài Kinh nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của hắn, bắt đầu trêu chọc.
Hạ Hoài Cảnh lạnh lùng liếc anh ta một cái, Hạ Hoài Kinh lập tức im lặng.
Nhưng cậu cảm thấy thật sự đáng thương cho anh họ mình, ba mươi năm qua anh ấy luôn từ chối yêu đương vì quan hệ của cha mẹ mình, đặc biệt là sau khi bác cả tự ý kết thông gia rồi hạ dược anh ấy, làm Hạ Hoài Cảnh càng chán ghét cha Hạ, đối với phụ nữ cũng giữ khoảng cách hơn.
Lần đó nếu không nhờ Hạ Hoài Kinh ở đó thì Hạ Hoài Cảnh phải bị người phụ nữ kia ăn tươi nuốt sống.
Sau ngày đó Hạ Hoài Cảnh và cha Hạ xảy ra xung đột rất lớn, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Hạ Hoài Kinh vốn cho rằng anh họ của mình sẽ làm trai già ế cả đời, không nghĩ tới hắn vậy mà thích Ân Âm, cho dù cô có một đứa con mười mấy tuổi bị mù.
Hạ Hoài Cảnh cũng không để ý, hắn có năng lực để chăm sóc Ân Âm và Trình Hi.
Lúc phát hiện tình cảm của mình Hạ Hoài Cảnh đã tỏ tình với Ân Âm nhưng lại bị từ chối.
Ân Âm nói cô không có ý định tái giá, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh làm bạn với con trai.
Hạ Hoài Cảnh tỏ tình mấy lần đều không có kết quả, cũng không theo đuổi nữa mà chọn ở bên cạnh làm bạn.
Kỳ thật Hạ Hoài Kinh rất hy vọng anh họ và Ân Âm ở bên nhau, ở phương diện tình cảm này anh họ chịu không ít khổ, nhưng bất quá trong lòng Ân Âm ai cũng không vượt qua con của cô, cho dù con cô không phản đối cô tái hôn.
"Chú Hạ?" Ánh mắt Hạ Hoài Cảnh đang nhìn về phía bàn làm việc chợt nghe được giọng nói của một thiếu niên.
Hết chương 156.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤