Ông bất giác lui về phía sau hai bước, nghĩ rằng Lâm Bối Bối sẽ không phát hiện.
Lâm Bối Bối nhận thấy động tác không tự nhiên của ông, ánh mắt chợt lóe lên.
Đúng lúc này Lâm Dũng nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, cũng bắt chấp xấu hổ: - "Bối Bối, sao con lại tới đây? Một cô bé như con làm sao có thể đi ra đường vào buổi tối?"
Đối với đứa con gái này Lâm Dũng luôn mang bộ mặt vui vẻ, không nỡ nói một câu nặng lời nhưng lúc này biểu tình rất nghiêm túc.
Vạn nhất nếu gặp phải người không tốt thì phải làm sao? Nơi này là thành phố lớn lại còn là buổi tối, loại người gì cũng có.
Vừa nghĩ đến việc con gái đi ra ngoài có thể gặp phải chuyện nguy hiểm, Lâm Dũng nhất thời kinh hồn bạt vía.
Nếu Bối Bối xảy ra chuyện gì vậy thì ông phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể sống tiếp.
Lâm Bối Bối đã thấy được sự lo lắng trên mặt cha mình, cũng không khỏi cảm thấy buổi tối mình đi ra ngoài có chút thiếu suy nghĩ.
Tuy rằng hiện tại linh hồn của cô đã bốn mươi tuổi nhưng thân thể này chỉ mới có mười một, đi ra ngoài vào buổi tối quả thật không thích hợp.
"Con xin lỗi cha, đêm nay con sốt ruột nên mới ra ngoài, không nghĩ nhiều như vậy.
Sau này con sẽ không ra ngoài nhưng mà cha phải mang theo một ít đồ ăn khuya".
Lâm Dũng đã chuẩn bị tốt những thứ cần nói với con gái từ lâu nhưng con gái là đứa tương đối cố chấp, có đôi khi hai cha con không có chung tiếng nói.
Mà tự nhiên lại nghe con gái nói xin lỗi, Lâm Dũng đầy ngạc nhiên đánh giá con gái vài lần.
Bây giờ Bối Bối lại xin lỗi ông, chủ động thừa nhận sai lầm?
Trong nhất thời Lâm Dũng cảm thấy khiếp sợ, những lời vốn định nói ra miệng nhưng một câu cũng không nou được.
"Không sao, không có việc gì".
- Một hồi lâu ông mới phản ứng lại: - "Chỉ là cha sợ cô gái nhỏ như con một mình đi ra đường vào ban đêm thì không an toàn, sau này không được như vậy, cứ ở nhà chờ cha về thôi".
"Vậy cha phải mang theo đồ ăn khuya".
"Không cần, cha không đói".
"Cha không mang theo vậy buổi tối con sẽ ra ngoài đưa".
Đối mặt với đôi mắt cố chấp quen thuộc của con gái, rốt cuộc Lâm Dũng vẫn thỏa hiệp.
"Được, cha hứa với con".
Nghe được câu đồng ý của mình trên mặt con gái hiện lên nụ cười, trong lòng Lâm Dũng cảm thấy ấm áp.
Cho nên Bối Bối lo lắng cho ông không ăn khuya sẽ bị đói sao?
Bối Bối đang quan tâm ông sao?
Lâm Dũng lộ ra một nụ cười ngây ngô, haha, con gái đang quan tâm mình, thật tốt.
"Bối Bối, con ngồi ở công viên nhỏ kia đợi cha, một lát cha tan làm sr đi về cùng con".
Công viên nhỏ mà Lâm Dũng nói đến cách nơi này 10m, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Kỳ thật cũng có một cái ghế đá cách đó ba thước nhưng Lâm Dũng không bảo Lâm Bối Bối ngồi đó, ông sợ mùi rác sẽ ám lên người Bối Bối.
Lâm Bối Bối trầm mặt một chút, khóe môi lập tức nhếch lên, nói: - "Được ạ, con sẽ ở đó chờ cha".
"Ừm, có chuyện gì nhất định phải lớn tiếng gọi ba".
Nhìn thấy con gái mình ngồi trong công viên nhỏ Lâm Dũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặt hộp cơm sang một bên, Lâm Dũng nhanh chóng đem nửa túi rác còn lại đóng gói xong đưa lên xe rác.
Sau khi rửa tay sạch sẽ ông ngồi trên ghế đá và ăn cơm.
Mặc dù thức ăn đặt trong hộp cơm trưa, nhưng từ chiều đến giờ cũng đã nguội mất.
Nhưng Lâm Dũng không để ý, từng ngụm ăn vào, trên mặt lộ nụ cười vui vẻ ngốc nghếch, dường như đồ ông ăn không phải đã nguội lạnh mà là sơn hào hải vị gì đó.
Nếu thật sự để Lâm Dũng chọn giữa sơn hào hải vị và đồ ăn này có lẽ ông vẫn sẽ chọn cái sau.
Cái này chính là đồ ăn mà con gái đưa cho ông, con gái quan tâm ông sợ ông đói bụng.