XUYÊN NHANH TRỞ THÀNH ĐỨA CON NGOAN


"Trong phòng thi không chỉ có một giám thị, mà còn lắp đặt hai camera.

Kết quả cuộc thi lần này tôi cũng đã đối chiếu vài lần, vì vậy chắc chắn không có trường hợp mà học sinh này nói là chấm sai hay gian lận".
"Thành tích bình thường cũng không đại biểu cho tất cả, mỗi người đều có sở trường riêng, có người học không tốt ở phương diện nào đó, không có nghĩa là ở phương diện khác cũng không tốt.

Mà cho dù không tốt, nhưng về sau bản thân cố gắng nỗ lực học tập cũng có thể biến những điểm yếu thành điểm mạnh.

Cho nên thành tích không thể đại diện cho nhân cách của một người hay thành tựu trong tương lai của họ".
"Tuy nhiên..."
Ông dừng một chút rồi nói: - "Tuy nhiên học sinh Lâm Bối Bối à.

Thành tích bình thường của em cũng cần cải thiện, không nên chỉ có tiến bộ trong cuộc thi Olympic nha".

Lâm Bối Bối đối diện với ánh mắt cổ vũ của hiệu trưởng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: - "Em hiểu rồi hiệu trưởng, gần đây em vẫn luôn cố gắng học tập, em tin tưởng thành tích sắp tới của em có thể cải thiện".
"Tốt tốt, không tồi!"
"Cũng hy vọng học sinh lớp một khối năm có thể chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng lên, có tiến bộ trong học tập, cố lên".
"Cảm ơn hiệu trưởng".
Hiệu trưởng vừa rời đi, không ít bạn học đều vây quanh Lâm Bối Bối, hâm mộ nhìn tiền thưởng và giải thưởng của cô.
Tô Thục chỉ cảm thấy mặt mình rất nóng.
"Có giám thị thì sao? Có camera thì sao? Nhất định là Lâm Bối Bối gian lận".

- Tô Thục thì thầm, cũng không dám nói ra miệng hay đi chế giễu Lâm Bối Bối nữa.
-
Hơn bốn giờ Lâm Bối Bối tan học, lần đầu tiên cô không trực tiếp đi về nhà, mà đi mất nửa tiếng tới đường Bình An, cũng chính là nơi cha cô làm việc.
Từ xa cô đã nhìn thấy cha mặc áo ba lỗ, bên ngoài khoác cái áo công nhân màu cam, tay cầm chổi lớn quét đường với một cái chân khập khiễng.
Lúc này nắng vẫn còn gắt, không ít người đi đường còn cầm ô, trán Lâm Bối Bối đã sớm toát mồ hôi.

"Cha ơi".

- Lâm Bối Bối cách một khoảng xa gọi.
Lâm Dũng đang quét đường chợt nghe thấy giọng nói của con gái, ông quay người lại nhìn qua, quả thật nhìn thấy con gái Lâm Bối Bối đang đeo cặp sách đi về phía mình.
Con gái đi đến ngày càng gần, nhìn mồ hôi trên trán cô, Lâm Dũng đau lòng, muốn đưa tay lau cho con gái, lại sợ sẽ làm bẩn lên người cô, ông nói: - "Bối Bối, sao con lại tới đây? Tan học thì nên về nhà, sao lại tới nơi này? Hiện tại trời còn nóng như vậy, con xem cả người con toàn mồ hôi".
Nhận được sự quan tâm của cha, trong lòng Lâm Bối Bối như được an ủi, cười nói: - "Cha ơi, con không sao.

Con có thứ này cho cha xem".
Sự chú ý của Lâm Dũng còn ở trên gương mặt đang bị phơi nắng đến đỏ bừng của con gái, nên vội vàng dẫn cô đến bóng mát dưới gốc cây, thuận miệng hỏi: - "Cái gì vậy?"
Lâm Bối Bối lấy cặp sách ở sau lưng ra, kéo khóa xuống, lấy ra mấy thứ từ bên trong.
Cô đặt tất cả trước mặt cha mình, nở một nụ cười: - "Cha, cha biết cái này là gì không?"
Lâm Dũng nhìn kỹ, đây là một tờ giấy lớn rất đẹp, mặt trên in chữ, còn in hoa văn đẹp mắt, bên trong có rất nhiều chữ Lâm Dũng đều nhìn không hiểu, nhưng ba chữ Lâm Bối Bối thì ông lại hiểu.
Đời này ba chữ Hán duy nhất Lâm Dũng có thể học được chính là ba chữ "Lâm Bối Bối".
"Cái này, tờ giấy này đẹp thật".

- Lâm Dũng không biết đây là cái gì, nhưng phía trên in tên Bối Bối, con bé còn vui vẻ lấy ra cho ông xem, chắc chắn là thứ tốt, vì không biết là cái gì ông cũng chỉ có thể khen như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi