XUYÊN NHANH TRỞ THÀNH ĐỨA CON NGOAN


Ra khỏi phòng bếp là tới phòng khách.

Đồ vật có thể đặt trong phòng khách cũng không nhiều, chỉ có cái bàn ăn nhỏ, lúc không ăn cơm cũng phải gấp lại mới miễn cưỡng để một ít chỗ cho người đứng.
Chiếm phần lớn diện tích phòng khách là một cái giường, nói là giường như cũng chỉ là mấy tấm gỗ được dựng lên, dài một thước rưỡi, rộng chưa tới một mét, nằm xuống cũng khó khăn.

Khó có thể tưởng tượng ra làm sao một người đàn ông trưởng thành có thể trôi qua đêm này tới đêm khác trên chiếc giường chật hẹp này, trong trí nhớ càng rõ hơn chính là một bóng dáng co ro nằm ngủ.
Lâm Bối Bối mở cặp sách ra, ánh mắt dừng lại ở xấp tiền nhỏ, cô có chút giật mình.
Nhìn qua thì có một xu, hai xu, năm xu, một đô, năm đô...!không cần đếm Lâm Bối Bối cũng biết trong này là hai mươi đô.
Đây là tiền ăn sáng một tuần của cô, cô ghen tị với những bạn học có thể mua bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, miến để ăn, cô không muốn đi theo cha ở nhà húp cháo với dưa muối, cho nên mỗi tuần ông sẽ đưa cho cô hai mươi đô để ăn sáng.
Mà năm 2009 một phần miến thêm thịt đã tới hai đô, mà năm ngày ăn sáng hai mươi đô đã là rất xa xỉ.


Đại khái một ngày ba bữa tốn không ít bốn đô đi.
Lâm Bối Bối rút ra hai tờ năm đô bỏ vào túi, đeo cặp sách lên đi ra ngoài.
Cánh cửa rỉ sét chầm chậm đóng lại, đem toàn bộ bóng tối bên trong nuốt hết.
Bên tai phát ra bài nghe tiếng anh, Lâm Bối đi xuống lầu, ở đầu ngõ mua hai cái bánh bao lớn, nhanh chóng đi đến trường học.
-
Mùa hè ở thành phố H phá lệ nóng nực, cho dù lúc này đã là tháng mười, nhưng mặt trời vẫn như cũ ở trên cao chiếu nắng nóng xuống.
Ở góc trái màn hình TV luôn có thể thấy cảnh báo nhiệt độ cao.
Trên đường thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy mọi người đang thảo luận, nói là hai ngày này nhiệt độ có thể đạt hơn 40° trở lên, còn có thể chiên một quả trứng gà ở trên mặt đất.
Loại thời tiết nhiệt độ cao này nếu không có gì phải đi ra ngoài thì phần lớn mọi người vẫn muốn ở trong nhà, trong văn phòng hưởng điều hòa, máy lạnh vẫn hơn là đi ra ngoài để hứng gió nóng.

Trên đường Bình An có một chiếc xe thu gom rác đang đậu ven đường, bên trong tràn đầy rác phát ra mùi hôi thối, đến người đi đường không ở gần mà còn chẳng nhịn được muốn chạy xa.
Người đàn ông mặc áo công nhân vệ sinh màu cam, trên tay mang theo găng tay, bên cạnh là một cái túi rác to, ở trong đã có không ít rác, kế bên là một cái thùng rác, người đàn ông lắc lư thùng rác, dùng tay móc hết rác từ bên trong ra ngoài túi rác.

Xung quanh thỉnh thoảng sẽ có vài con ruồi kêu ong ong, với thời tiết nóng như này lại thêm mùi hôi thối xuất ra từ thùng rác là nơi mà con ruồi thích nhất.
Dọn sạch sẽ thùng rác, người đàn ông lại bắt đầu nhặt rác xung quanh.
Có người đi đường ý thức được rác cần ném vào thùng rác, nhưng cũng vì mấy cái nguyên nhân mà không tới gần, cứ đứng xa xa ném một cái, cho dù có vào thùng rác hay không cũng chẳng thèm quan tâm.

Điều này dẫn đến việc xung quanh thùng rác toàn là rác, có đôi khi rác ở ngoài còn nhiều hơn rác trong thùng.

Người đàn ông xoay người nhặt lên rất cẩn thận.
Ông vừa nhặt xong hết rác thì một cỗ xe hơi màu đen xuất hiện bên đường, không ngừng lại mà mở cửa sổ xe ra ném vào thùng rác một chai nước khoáng uống còn thừa lại một nửa.
Lúc ném qua, mặc kệ cái chai có vào thùng hay không, cửa sổ xe rất nhanh liền đóng lại, nhanh chóng chạy đi.
HẾT CHƯƠNG 03..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi