XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG

Tiêu Hàm nói về nghe nhạc, là thật sự về nghe nhạc.

Cô dùng laptop download toàn bộ các bài hát trong vòng 5 năm nay của Bạch Lăng Lâm, kể cả những tác phẩm ký kết với Triệu Nguyên.

Đồng thời cô cũng tìm được vài nhạc phẩm trong quá khứ của Tống Cửu, có lẽ bởi vì thời gian đã lâu, nên hầu hết đều bị lãng quên, vài nhạc phẩm này có bản là Tiêu Hàm gọi điện nhờ mấy đồng học bên khoa điều tra tìm giúp, có bản là liên lạc với bên xã đoàn mà Tống Cửu từng hoạt động.

Có thể nhìn ra, Tống Cửu là một cô gái vừa yêu âm nhạc vừa có thiên phú sáng tác.

Chào hỏi vài câu với Tống cảnh sát bên nam khu phân cục, cô tranh thủ được hai ngày điều tra tự do, trên tiền đề bản thân không được làm việc gì trái với quy định.

Tìm được tổng cộng 57 bài hát.

Cũng may lúc Tiêu Hàm còn học ở học viện cảnh sát, thầy giáo từng kiến nghị các sinh viên học cách dùng âm nhạc điều tiết cảm xúc, cho nên cô mới dành thời gian học vẽ khuông nhạc, không tính là tinh thông, nhưng cũng đủ ứng phó rồi.

Tiêu Hàm cắn bút, lắng tai nghe nhạc, vừa nghe vừa điền từng nốt nhạc vào khuông.

9526 biết ký chủ đang chuyên tâm, im lặng không gây ra tiếng động, đôi mắt lấp lánh.

Khi đồng hồ báo thức kêu vang, đã là 7 giờ sáng hôm sau, Tiêu Hàm vươn vai, nhìn một chồng các bản nhạc trước mặt.

Phần mềm so sánh tần số âm thanh trên laptop cũng cho ra kết quả.

9526 thấy ký chủ đã xong việc liền nói, "Ký chủ, hôm nay cô muốn ăn gì?"

Đôi mắt Tiêu Hàm sáng rực, hơi cong môi, "Hôm nay tôi muốn ăn bánh bao."

Trên bàn của quán ăn sáng dưới lầu,

Một đĩa bánh bao thịt, cộng thêm một chén cháo cá tuyết rau củ, 9526 có cảm giác ký chủ có vẻ rất nhàn nhã, không giống như mọi ngày, vội vã ăn xong liền chạy đến cục cảnh sát.

Tiêu Hàm miệng cắn bánh bao, tay cầm di động click mở danh bạ, gọi điện thoại cho Tô Nam. "Chị Tô, em muốn xin nghỉ hai ngày, chị giúp em nói với Giang đội trưởng một tiếng được không?"

Tô Nam có chút đau đầu, thực tập sinh xin nghỉ trong kỳ thực tập sẽ để lại ấn tượng không tốt, huống chi Giang đội trưởng còn là người đặc biệt chú trọng kỷ luật, nhưng nghe ngữ khí kiên định của Tiêu Hàm trong điện thoại, tuy cô chưa nói nguyên nhân, nhưng "...... Được."

"Chẳng qua lúc nào đi làm lại em tự mình hứng chịu lửa giận của Giang đội trưởng đi." Tô Nam nửa như khuyên nhủ nửa như trêu chọc.

Tiêu Hàm mỉm cười, "Em sẽ tự mình xin lỗi Giang đội trưởng."

Sau khi cúp điện thoại, 9526 tò mò: "Ký chủ, cô định đi đâu mà xin nghỉ ở cục cảnh sát vậy?"

"Đi xem Tống Cửu, Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên rốt cuộc là ai?" Ánh mắt của Tiêu Hàm thập phần trầm tĩnh.

***

Trong căn phòng tổng thống xa hoa, Triệu Nguyên nhíu mày, "Chuyện này không nói qua điện thoại được."

Bạch Lăng Lâm ngồi trên giường lớn mềm mại, cặp đùi gợi cảm lộ ra dưới làn váy dài màu đỏ rực, không tiếng động quyến rũ người trước mắt, nhướng mày, "Lại làm sao, chẳng phải trước đó đã nói không có chuyện gì rồi à?"

Triệu Nguyên thả lỏng người, nhưng thần sắc không hoà hoãn hơn bao nhiêu, "Viên cảnh sát kia khiến tôi cảm thấy hơi bất an."

"Ai?" Bạch Lăng Lâm suy nghĩ trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng cười nhạo, "Anh nói nữ cảnh sát đó sao, dung mạo không tồi, trang điểm tỉ mỉ một chút cũng đủ làm bình hoa trong giới giải trí."

"Tôi gọi điện hỏi thăm bên kia rồi, họ nói cô ta không phải người tham gia phụ trách án tự sát của Tống Cửu, mà là cảnh sát hình sự, không biết tại sao tự nhiên để tâm đến án này."

Nhớ tới đôi mắt sạch sẽ trầm tĩnh phảng phất như có thể nhìn thấu nhân tâm kia, đáy lòng Triệu Nguyên dâng lên một nỗi bất an vô danh.

"Không thể nào, chúng ta làm sạch sẽ như vậy." Khuôn mặt kiều diễm của Bạch Lăng Lâm trắng bệch, dường như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt ngập tràn vẻ chán ghét oán độc, kẻ tàn phế Tống Cửu kia chết rồi cũng không yên phận.

Triệu Nguyên nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui, "Đừng có lúc nào cũng treo việc này bên miệng, cô nên nhớ chúng ta chưa từng làm gì cả."

Bạch Lăng Lâm hừ lạnh, "Tôi lại chưa muốn để cô ta chết." Cô còn hy vọng Tống Cửu có thể sống lâu hơn một chút, dù sao một kẻ tàn phế phải sống phụ thuộc vào người khác chẳng thể gây ra sóng gió gì.

Triệu Nguyên đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, người đại diện kia của cô có vấn đề gì không, có lẽ cảnh sát sẽ tới tìm cô ta đấy."

Bạch Lăng Lâm kiêu căng, "Cô ta còn phải dựa vào tôi mới có thể đứng vững ở công ty, anh nói xem?"

"Kết án bằng nguyên nhân tự sát là tốt nhất, nhưng vẫn phải đề phòng một chút, chuẩn bị trước vài đường lui." Ánh mắt của Triệu Nguyên trở nên sắc bén, không còn dáng vẻ đau xót si tình ở cục cảnh sát, toàn thân tản ra sát khí.

Triệu Nguyên dặn dò Bạch Lăng Lâm vài câu.

Không thể dễ dàng tin tưởng khẩu cung của nhân chứng, đây là lời của một vị giáo sư đáng kính mà Tiêu Hàm từng được gặp qua ở học viện, người đó nói muốn giải thích tường tận thì rất phức tạp, khi nào mọi người trải qua vài án tử tự nhiên sẽ hiểu.

Nên bây giờ Tiêu Hàm đang đi tìm bằng chứng, xác minh khẩu cung.

Hơn nữa cô cũng muốn biết Tống Cửu là người như thế nào, có phải kiểu người gặp chuyện sẽ từ bỏ sự sống hay không? Hay vì thứ gì khác mới từ bỏ? Và tại sao trong muôn vàn cách chết, cô ấy lại chọn cách nhảy lầu để kết thúc sinh mệnh.

Tiêu Hàm đi đến cô nhi viện đã nuôi dưỡng Tống Cửu, sau đó lượn lờ qua mấy công ty mà cô từng xuất đạo.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, trước khi giá trị phẫn nộ của Giang đội trưởng đạt tới đỉnh điểm, Tiêu Hàm trở về.

Đôi lông mày của Giang đội trưởng nhíu chặt đến mức cơ hồ có thể kẹp chết muỗi, "Cô xin nghỉ hai ngày bởi vì vụ án này sao. Cô có biết nam khu phân cục bên kia chuẩn bị kết án luôn rồi không."

"Giang đội trưởng, tôi muốn làm báo cáo."

Nhìn ánh mắt kiên trì của Tiêu Hàm, Giang đội trưởng nén giận, trầm giọng nói, "Được, cô có mười phút."

"Nếu không giải thích được, thì chờ bị kỷ luật đi." Giang đội trưởng có thể bao dung như vậy, là bởi vì nhìn trúng tiềm năng của Tiêu Hàm, đổi thành những người khác, đã sớm bị đá đi, làm quái gì có chuyện kỷ luật.

Trong phòng họp, Tiêu Hàm chiếu tư liệu vụ án của Tống Cửu lên màn hình, "...... Hiện trường không có cameras, ngoại trừ Tống Cửu, chỉ có Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên, dựa theo khẩu cung của họ cùng chẩn đoán trầm cảm trong hồ sơ bệnh án, nguyên nhân tử vong tạm thời là tự sát. Đây là báo cáo mà nam khu phân cục chuẩn bị trình lên để kết án."

Mọi người khẽ gật gù, bàn luận với nhau, có vài cảnh sát nhíu mày, nghĩ hành vi này của Tiêu Hàm quá mức liều lĩnh. Tô Nam thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh thay Tiêu Hàm, cô không nghĩ tới, Tiêu Hàm thật sự xin nghỉ hai ngày vì án này.

Tiêu Hàm mặt vô biểu tình, tiếp tục nói, "Chẳng qua, tôi lại phát hiện được một vài chi tiết, so sánh những bài hát trong quá khứ của Tống Cửu cùng những bài hát đang nổi tiếng của Bạch Lăng Lâm, chính xác là 86 bài, đặc biệt là những bài hát có sự hợp tác với Triệu Nguyên, độ trùng khớp lên đến hơn 50%."

Đồng thời chuyển cảnh sang kết quả của phần mềm so sánh tần số âm thanh.

Phòng họp an tĩnh trong chớp mắt.

Tựa như phát hiện được một bí mật, bất quá nghề này của bọn họ, mỗi lần phá án đều có vô số những phát hiện đáng kinh ngạc, chỉ là không ngờ vụ này lại có liên quan với đại minh tinh của giới giải trí, ừm, dưa lớn đấy.

"Chắc chắn?" Giang đội trưởng nghiêm mặt.

Tiêu Hàm gật đầu, "Tôi đã sao chép một phần bản thảo đưa sang khoa công nghệ thông tin, kết quả so sánh độ trùng khớp là 58%."

Mỗi một con người đều có phong cách riêng, dù có trùng hợp đến mấy cũng không thể bắt chước hoàn toàn, Tiêu Hàm thức cả một đêm, đưa ra được kết luận này, tuy tay nghề của Tống Cửu có chút non nớt, nhưng mỗi bài đều có một dạng âm luật nhất định, chỉ cần là người quen thuộc với phong cách soạn nhạc của Tống Cửu, chắc chắn sẽ nhận ra, những bài hát của Triệu Nguyên trên thực tế đều là tác phẩm của Tống Cửu đã qua chỉnh sửa, thêu hoa trên gấm, khiến cho bản nhạc vốn đã kinh diễm càng thêm có linh khí.

Mấy lão tiền bối kinh nghiệm phong phú trong đội hình sự, lúc này đều nghĩ tới —— khúc mắc ích lợi.

Ngoại trừ thời gian trả lời vài vấn đề của Giang đội trưởng, Tiêu Hàm nói liên tiếp một mạch không dừng lại, "Ngoài ra, tôi có tìm được vài hình ảnh của Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên trên báo chí."

"Tiểu Tiêu, cô đi làm paparazzi được rồi đó." Tiểu Mạc đùa giỡn.

"Không dám nhận." Tiêu Hàm nghiêm túc trả lời, ảnh là do phóng viên chụp, cô chỉ cắt ra rồi sưu tầm lại thôi.

Tiêu Hàm đánh dấu mười mấy bức ảnh, đều là ảnh chụp đơn của hai người tại nhiều nơi khác nhau, trọng điểm ở đây là một trong hai người luôn mang theo ít nhất một vật trang sức có cùng kiểu dáng hoặc cùng một hãng với người kia.

Tô Nam hơi nhíu mày, "Trang sức tình lữ?"

Lập tức có viên cảnh sát lôi sổ ra ghi chép —— nghi vấn tình sát.

Tiêu Hàm: "Tôi còn tìm được lịch sử thanh toán nội địa trong hai năm nay của Triệu Nguyên, căn cứ vào những vật trang sức xuất hiện trên ảnh, toàn bộ đều trùng khớp."

Giang đội trưởng hỏi: "Có chứng cứ xác thực hơn không." Những chứng cứ này không đủ mạnh, cho dù thượng toà cũng có thể bị luật sư lấy lý do người đại diện của Triệu Nguyên đã dùng danh nghĩa của Triệu Nguyên để mua những vật trang sức này. Nhưng điều đó không có nghĩa là Tiêu Hàm tốn công vô ích, ít nhất mọi người trong đội đều đã biết, vụ án này không đơn giản như vậy.

"Có." Tiêu Hàm bình tĩnh trả lời, lấy một bức ảnh ra, khác với các bức ảnh trước đấy, đây là hình ảnh được cắt ra từ cameras, còn là cameras của nam khu phân cục.

"Tiêu Hàm, em thật lợi hại." Tô Nam nhịn không được thở dài, cô chưa từng nghĩ rằng cameras của cục cảnh sát có thể trở thành chứng cứ cho một vụ án.

Tiêu Hàm không quên khen bên kia một chút, "Các đồng sự ở nam khu phân cục đều rất nhiệt tình hỗ trợ."

Cô phóng đại hình ảnh, tập trung vào cái lắc tay kim cương màu hồng nhạt trên cổ tay của Bạch Lăng Lâm, trí nhớ của cô rất tốt, nhìn qua một lần liền có thể ghi nhớ.

"Nhãn hiệu chế tạo ra cái lắc tay này vô cùng nổi tiếng, trước mắt chỉ có ba cơ sở sản xuất trong quốc nội, trong đó một cơ sở được đặt giữa trung tâm thành phố, chỉ nhận làm lắc tay theo đơn đặt trước, nhưng cơ sở này khác với hai cơ sở còn lại ở một điểm."

"Điểm gì?" Giang đội trưởng nôn nóng.

"Phía bên trong lắc tay sẽ khắc tên viết tắt của ái nhân, hơn nữa mỗi người chỉ có thể mua một cái, dù có bỏ thêm bao nhiêu tiền cũng không thể mua được cái thứ hai."

"Nhân viên cửa hàng nói rằng, lúc đó Triệu Nguyên yêu cầu khắc ba chữ." Tiêu Hàm nghiêm túc nói nốt.

Tô Nam mím môi, "Vậy chỉ có hai trường hợp, một là Triệu Nguyên nɠɵạı ŧìиɦ, hai là hắn căn bản không phải người yêu của Tống Cửu."

Tiêu Hàm đối diện với Giang đội trưởng, "Giữa Bạch Lăng Lâm, Triệu Nguyên và người chết có tồn tại khúc mắc ích lợi, Triệu Nguyên lại dính phải nghi vấn nɠɵạı ŧìиɦ, cả hai đều có động cơ gϊếŧ người, khẩu cung của hai người cũng không còn giá trị, cho nên......"

"Tôi đề nghị lật lại vụ án, điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho người đã khuất."

Giang đội trưởng nhìn Tiêu Hàm, chỉ trong thời gian hai ngày, đã có thể lật ngược một vụ án oan, gương mặt thường ngày lạnh nhạt nghiêm túc, giờ cũng hiển lộ vẻ tươi cười,

"Phê chuẩn."

==========

Chương này xin tặng cho bạn Bắp Nhỏ ? đáng yêu, cảm ơn bạn vì đã nhiệt tình ủng hộ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi