Sau khi yên lặng rời khỏi Tứ Phương tiêu cục, Tiêu Hàm thay một thân trang phục khác với phong cách thường ngày của nguyên chủ, còn thay đổi cả gương mặt, ban đầu nàng học chiêu dịch dung này chỉ vì muốn tu luyện Vong Tình Quyết, không ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.
Từ thời điểm biết đây là thế giới võ hiệp, Tiêu Hàm liền lặng lẽ hồi tưởng về công pháp của Vong Tình Quyết, tuy căn cốt của Mạc Tiểu Nhàn không tốt bằng Diệp Vô Tâm, nhưng cũng may Vong Tình Quyết nàng đang luyện đã trải qua cải tiến, chẳng cần phải lo sẽ tẩu hoả nhập ma.
Không thể phủ nhận, nàng đối với công pháp này quả thực không thể quen thuộc hơn, tiến độ tu luyện như thuỷ đáo cừ thành[1], chỉ trong chốc lát lập tức đột phá được tầng thứ nhất.
Thời điểm mặt trời lên cao, Tiêu Hàm đã tới một toà thành cách Tứ Phương tiêu cục khoảng trăm dặm, hoàn toàn không chút để ý đến tình trạng kê phi cẩu khiếu[2] của Mạc gia sau khi phát hiện đại tiểu thư bỏ nhà ra đi.
Tiêu Hàm thuận tay chọn một con ngựa trông có vẻ bình thường từ chuồng ngựa của tiêu cục, dạo quanh thành một vòng, cuối cùng dừng lại trước một nơi buôn bán binh khí.
Cái roi màu đỏ rực như lửa kia là do Mạc phụ mua được trong chuyến đi đặc biệt tới Tây Vực, thiên kim khó cầu.
Vì tránh để người của Mạc gia nghi ngờ, nên nàng cũng đem theo, nhưng sau khi ra khỏi địa phận của Mạc gia liền dùng vải bọc kín lại. Nếu nàng đã không định dùng thân phận Mạc Tiểu Nhàn này, tự nhiên sẽ không sử dụng cái roi đại diện cho thân phận của nguyên chủ.
Tiêu Hàm đứng bên quầy binh khí chọn tới chọn lui, còn hàn huyên cùng với lão bản một hồi lâu, cuối cùng chọn...... Thương. Tuy không phải loại hồng anh thương càn quét quân địch trên chiến trường, nhưng nhìn qua cũng khá thâm trầm khí phách.
9526: "...... Ký chủ, ta nhớ công pháp ngươi luyện là kiếm pháp mà?"
"Võ học không câu nệ ngoại vật." Tiêu Hàm nhìn chằm chằm cây thương trong tay, đôi mắt ánh lên ý cười.
"Hơn nữa ta cảm thấy những vũ khí mà lão bản đề cử đều không tồi."
9526: "......" Sao nó lại có cảm giác ký chủ nhà mình bị gian thương lừa gạt.
Chẳng qua nhìn vào ánh mắt lấp lánh tựa sao trời của ký chủ, hệ thống liền hiểu nàng thật sự cảm thấy hứng thú đối với thứ này.
Trong lòng lão bản ha hả hai tiếng, cây thương kia từ lúc rèn thành vẫn luôn nằm trong kho binh khí của ông, hiện tại các thiếu hiệp nữ hiệp chốn giang hồ đều ưa thích loại đao kiếm thon dài mỹ lệ, hoặc là dạng roi xích chỉ được cái mã bên ngoài. Nào có ai đi hỏi thăm loại binh khí này chứ.
Thấy ký chủ đã mua được binh khí phù hợp với tâm ý của nàng, sau khi rời khỏi cửa hàng,
9526 lại hỏi, "Ký chủ, ngươi định đi tìm Võ lâm minh chủ hay Ma giáo giáo chủ sao?"
Đối với nhiệm vụ bình thường đầu tiên của mình, 9526 trở nên vô cùng nhiệt tình tích cực, hai người này chính là nhân vật mấu chốt, nếu không phải vì cách giải quyết mâu thuẫn cá nhân của bọn họ, thì làm gì có chuyện võ lâm Trung Nguyên nguyên khí đại thương, gặp phải hạo kiếp.
Ngăn cản được bọn họ là ngăn cản được hạo kiếp của Trung Nguyên, cũng đồng nghĩa với việc hoàn thành tâm nguyện của Mạc Tiểu Nhàn, ừm, cách giải quyết quá hoàn hảo.
"Cần gì phải làm như thế?" Tiêu Hàm chớp mắt, "So với tìm cách tiếp cận bọn họ, ta vẫn nên tăng cường võ công của mình thì hơn."
"Nếu không thể chiến thắng Võ lâm minh chủ, hay Ma giáo giáo chủ, thì ta dựa vào cái gì để ngăn cản bọn họ đây?"
Võ lâm minh chủ, Ma giáo giáo chủ gì đó, nghe qua có vẻ cao cao tại thượng, nhưng hình như không ai để ý rằng, khi Diệp Vô Tâm kế thừa vị trí môn chủ của Phiêu Miểu Môn, bản thân nàng đã là đệ nhất thiên hạ.
Đương nhiên đệ nhất thiên hạ tiền nhiệm là sư phụ của nàng.
9526: "......" Ký chủ nói rất có đạo lý.
Một bên là kinh nghiệm của vô số các hệ thống tiền bối, một bên là ký chủ ngày ngày tương thân tương ái[3], 9526...... Chắc chắn phải tin tưởng ký chủ nhà nó rồi.
Ký chủ nói gì cũng đúng, làm gì cũng đều có lý do riêng.
9526: "Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Tiêu Hàm mím môi, nghiêm túc trầm tư một lát, "Ta cần một nơi có không gian đủ lớn để ta tu luyện, hừm, phải yên tĩnh nữa."
......
Tuy cùng là thế giới võ lâm, nhưng khác biệt ở chỗ nơi này không có một thiên hạ đệ nhất thánh địa hay một vị sư phụ giúp nàng tu hành, luận căn cơ, e rằng Tứ Phương tiêu cục đối với Phiêu Miểu Môn còn không bằng cửu ngưu nhất mao[4], huống chi Tiêu Hàm đã xác định sẽ không dùng thân phận Mạc Tiểu Nhàn này để hành sự.
Loại chuyện như ngăn cản hạo kiếp, bảo vệ võ lâm một mảnh thái bình quá mức cao cả, đồng thời cũng vô cùng phiền toái.
Cô độc một mình, tương đương với không còn vướng bận, một nghèo hai trắng.
Tuy có câu nói gì mà nghèo văn giàu võ, chẳng qua nếu xét thực tế, học văn tốn nhiều tiền là thật, nhưng học võ càng giống như ném tiền vào lửa vậy, bao nhiêu cũng không đủ.
Bất quá không phải không có biện pháp tập võ không cần ngoại vật, ví dụ như khổ tu.
Chỉ vì tìm cho được nơi vừa đủ lớn vừa yên tĩnh vừa phù hợp để tu luyện, đã tốn hẳn một tháng của Tiêu Hàm, chuyện này thì không thể trách nàng, Mạc gia bảo vệ Mạc Tiểu Nhàn quá tốt, tốt đến mức những kiến thức cơ bản về bản đồ Trung Nguyên, phân bố thế lực, người nào nổi danh người nào đáng gờm, nàng đều không biết một chút gì.
Nơi Tiêu Hàm tìm được là một ngọn núi tuyết, trải dài trăm dặm, cực kỳ trống trải, khí hậu khắc nghiệt, không có dân cư, đồng thời cũng không thuộc về một thế lực giang hồ nào.
Trước kia từng có vài người ảo tưởng có thể hái được thiên sơn tuyết liên ở đây, nhưng họ đều bỏ cuộc khi mới đi được nửa đường, chẳng qua chỉ là lời phỏng đoán trong lúc rảnh rỗi, nên mọi người đương nhiên sẽ không tự đi chuốc khổ vào mình.
Tiêu Hàm đã bị người dân dưới chân núi xếp vào loại 'tự đi chuốc khổ vào mình', một tiểu cô nương còn trẻ như vậy, đang trong thời đậu khấu niên hoa[5], thật không hiểu nàng nghĩ gì mà lại chạy tới nơi núi tuyết khổ hàn quanh năm này.
Nàng đã tu luyện tới tầng thứ ba của Vong Tình Quyết, miễn cưỡng chống chọi với từng đợt gió lạnh, cuối cùng cũng lên được đỉnh núi.
Từng lớp tuyết dày bao trùm đỉnh núi, tạo nên khung cảnh ngân trang tố khoả, mây mù lượn lờ, từng bông tuyết lớn tung bay trong không trung, sôi nổi nhảy múa.
Nàng không định đi tìm bảo địa dưới vực sâu, cũng không đi tìm suối nước nóng để bảo dưỡng thân mình, chỉ chỉnh lại trang phục rồi ngồi xếp bằng giữa lớp tuyết đọng. Trong chốc lát, phần đầu gối, vùng eo, và bả vai đã bị phủ thêm một lớp tuyết dày.
9526 đang rơi vào trạng thái u ám cực độ, "......" Ký chủ nhà nó hình như muốn dùng phương thức này để tự chôn chính mình.
Tuy có hơi lo lắng, nhưng 9526 không dám quấy rầy ký chủ, chỉ yên lặng chú ý trạng thái của ký chủ, bảo đảm nàng không có chết cóng.
Mặc cho toàn thân bị từng lớp tuyết dày nhấn chìm, Tiêu Hàm không cảm thấy giá lạnh dù chỉ một chút, bản chất của Vong Tình Quyết vốn khác biệt với tâm pháp võ học bình thường, thập phần huyền diệu, hơi thở tâm suất có thể nói là xấp xỉ bằng không, nếu như không phải nó với ký chủ linh hồn tương liên, cảm nhận được ngọn lửa sinh mệnh của ký chủ vẫn còn toả sáng, thì e rằng 9526 đã hoảng loạn rồi.
Âm thanh của gió đọng lại trong không gian im ắng, cũng dần dần không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu.
***
Khi 9526 đếm được bông tuyết thứ 7452 rơi xuống mái tóc của ký chủ, cuối cùng người cũng có dấu hiệu cử động.
Gió cuốn tuyết phủ khắp bầu trời, uy thế chấn động cả thiên địa, từng đợt từng đợt cuồn cuộn kéo xuống.
Người dân dưới chân núi nghe thấy âm thanh vọng đến, phảng phất như đất trời đang rống giận, liền cảm thấy hoảng loạn thất thố, chẳng lẽ lại có tuyết lở sao?
Tiêu Hàm phá từng lớp tuyết dày trên người, bình tĩnh đứng lên, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, tầm mắt tuỳ tiện lướt qua những khối băng lấp lánh đang chiết xạ ánh sáng mặt trời, thản nhiên hưởng thụ trải nghiệm cảm giác xé rách hư không này thêm một lần nữa.
Sau đó mới quay đầu tìm kiếm vũ khí yêu thích của nàng ——chính là cây thương kia.
Quả nhiên xé rách hư không gì đó, lần thứ nhất thì cảm thấy khá tò mò, hoàn thành xong rất có cảm giác thành tựu, sang lần thứ hai thì chẳng còn thú vị nữa.
Khi nàng vẫn mang theo cái tên Diệp Vô Tâm, vũ khí yêu thích của nàng là Vô Tâm kiếm, đến thế giới hiện tại, tuy chỉ mới bên nhau được một khoảng thời gian không ngắn không dài, nhưng cây thương mang huyền sắc sâu thẳm này đã có thể vinh thăng lên vị trí đó.
Sử dụng vĩnh viễn tuyệt đối là chuyện không thể, nhưng vài thập niên thì vẫn dư sức, tựa như Vô Tâm kiếm vậy.
"Ký chủ, ngươi biết thương pháp sao?" 9526 đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng này.
Tiêu Hàm hết sức thẳng thắn, "Không biết."
Nàng đã thử múa thương, tuy đây là lần đầu tiên sử dụng loại binh khí như vậy, nhưng cảm giác lại thuận buồm xuôi gió ngoài ý muốn, nàng im lặng một chút rồi mới nói tiếp, "Bất quá vạn pháp thần thông."
Sau đó 9526 chứng kiến được khung cảnh, Tiêu Hàm dùng Vong Tình Quyết tạo ra một bộ thương pháp, đáng nói ở đây chính là thứ đó hoàn toàn không thua kém Vong Tình Kiếm Pháp.
**
Lại thêm một hồi tuyết lở,
Nông hộ phụ cận núi tuyết nhịn không được lắc đầu, mấy năm gần đây, tuyết lở dường như đã trở thành chuyện thường nhật, ba ngày hai lần, trước kia ít nhiều gì còn có người đi tới đi lui chỗ núi tuyết, nhưng từ sau lần âm thanh kia vọng đến, thì chẳng ai dám di chuyển nửa bước sang nơi đó nữa. Cảm giác khủng hoảng của bọn họ khi lần đầu nghe thấy âm thanh của tuyết lở cũng dần dần trở nên chết lặng.
Chẳng qua hình như động tĩnh lần này có chút lớn.
Sau khi đã trải qua hữu kinh vô hiểm[6] mới có thể bình an xuống núi Tiêu Hàm cùng 9526 đều không nhịn được thở phào một hơi,
9526: "......" Loại cảm giác núi tuyết sau lưng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mỗi một bước chân giống như bước trên băng mỏng kia, quả thật quá con mẹ nó kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Tiêu Hàm tính toán thời gian, nếu nàng không tính sai thì hiện tại đã được ba năm kể từ khi nàng đến nơi đây.
Lúc tuyết lở kết thúc, người dân dưới chân núi thấy một tiểu cô nương trẻ tuổi đang đứng bên cạnh tàn dư của vụ tuyết lở, sau lưng nàng còn có một thứ trông giống như thương. Chẳng lẽ nàng từ trên núi xuống sao, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện liền lập tức bị nông hộ ném ra sau đầu.
Bọn họ chưa từng gặp qua cô nương kia, chưa kể đến núi tuyết hoang vu, không có động vật nào sống được, mà cô nương đó nhìn kiểu gì cũng giống một vị tiểu thư không rành thế sự.
Ba năm nay, ngoại trừ dùng băng tuyết làm nước uống, Tiêu Hàm thật sự không động gì tới lương thực, càng không có cảm giác đói mệt, chuyện này còn phải nhờ vào Vong Tình Quyết, khi thân xác có thể đạt đến cảnh giới hợp nhất với thiên nhiên, thì sẽ không cần hấp thụ các chất dinh dưỡng từ bên ngoài nữa.
9526 sớm đã hoài nghi Vong Tình Quyết, thứ này căn bản không thể tính là bí tịch võ học bình thường.
Nó cảm thấy, nếu có một ngày nào đó ký chủ dựa vào thứ đó để tu luyện thành tiên, nó cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Sau khi Tiêu Hàm xuống núi, còn chưa kịp hỏi thăm chuyện của Ma giáo giáo chủ cùng Tô Yên Nhiên, thì đã gặp phải khó khăn đầu tiên, không có tiền.
Nhất văn tiền nạn đảo anh hùng hán[7].
Lúc rời khỏi Tứ Phương tiêu cục, Tiêu Hàm có mang theo tiền riêng của nguyên chủ, nhưng đã sớm dùng vào việc tiêu dùng trên đường cùng mua thương, và thuê những người khác nhau gửi tin báo bình an hằng tháng về Mạc gia.
Không đến mức cạn kiệt, bất quá cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Cùng lắm chỉ có thể duy trì thêm hai ngày.
9526: "Ký chủ, ngươi có muốn kiếp phú tế bần[8] không?"
Những thiếu hiệp nữ hiệp chốn giang hồ trên các tác phẩm tiểu thuyết điện ảnh đều rất hay làm như vậy,
Tiêu Hàm quyết đoán cự tuyệt, "Không muốn."
Vẫn là câu nói kia, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.
Sau đó 9526 liền nhìn thấy ký chủ nhà mình dựng một cái sạp nơi ven đường, giả làm thần côn, à không phải, là xem chữ đoán mệnh cho người ta.
Cái này cũng được xếp vào một trong các bí tịch của Phiêu Miểu Môn, vị sư phụ đã quy tiên kia của nàng từng dùng thứ đó đào hố chôn không ít người, nhưng có thể làm tới như vậy, ngoại trừ khí chất bên ngoài, còn phải cần có vài phần bản lĩnh.
[1] Thuỷ đáo cừ thành: Là câu thành ngữ Tiếng Hán ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.
[2] Kê phi cẩu khiếu (Gà bay chó sủa): Dùng để ví với sự rối ren, loạn lạc.
[3] Tương thân tương ái: Là tình yêu thương giữa con người với con người, sẵn sàng giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn.
[4] Cửu ngưu nhất mao (九牛一毛): Chín con trâu chỉ mất một sợi lông, được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể, gần tương tự với câu "như muối bỏ biển" của Việt Nam.
[5] Đậu khấu niên hoa: Đậu khấu là loại cây thực vật lâu năm, được so sánh như xử nữ, nên 'đậu khấu niên hoa' ý chỉ người con gái lúc mười ba mười bốn tuổi.
[6] Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
[7] Nhất văn tiền nạn đảo anh hùng hán (一文钱难倒英雄汉): Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán; chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ khiến cho trói tay trói chân không làm gì được; hoặc là một vấn đề rất nhỏ nhưng khiến việc quan trọng không thể tiến triển, hoàn thành.
[8] Kiếp phú tế bần: Cướp của người giàu chia cho người nghèo.
==========
Tui thành F2 rồi mọi người ạ T^T
Buổi sáng vừa trêu thằng bạn bị F2, buổi chiều thành F2 luôn =)))))
Đau lòng quá mà ;)