XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG

Tuy nói là 'làm ruộng', nhưng Tiêu Hàm cũng không thực sự hạ điền lao động, chuyện đó đối với một công chúa có thể nhận xét là quá khác người, hơn nữa với thể chất được nuôi dưỡng trong thâm cung nhiều năm của nguyên chủ, nói dễ nghe một chút, là khi an tĩnh tựa như hoa mai chiếu thuỷ, từng cử chỉ tựa như nhược liễu phù phong[1], còn nói thẳng, chính là cho dù đứng giữa trời nắng có lọng che, cũng có khả năng bị ngất xỉu tại chỗ.

Triệu Hâm không có hưng sư động chúng[2] như thế, nhưng những biểu hiện của nàng đều cho thấy nàng đang quan tâm đến việc đồng áng.

Ví dụ như nàng thường xuyên dò hỏi nông hộ về tình huống thu hoạch của trang viên, hay là cứ ba ngày hai bữa lại đi thị sát đồng ruộng một lần,

Triệu Hâm không thể hiện những kiến thức mà nàng vốn không thể tiếp xúc, chỉ tận dụng quyền hạn của công chúa để làm một số chuyện trong trang viên.


Ví dụ như lãnh đạo mọi người chuẩn bị một mảnh đất lớn, dọn dẹp các loại cây cảnh gì đó, kỳ thực nàng không quá hiểu suy nghĩ của mấy quý tộc này, một năm bọn họ chưa chắc sẽ đến trang viên của mình nổi một lần, nhưng lúc nào cũng yêu cầu các loại cây cảnh trong trang viên của mình phải thật tươi tốt.

Nàng thí nghiệm chủ yếu ở ba loại cây là cây đậu tương, lúa nước và tiểu mạch.

Thật ra bản thân Triệu Hâm rất muốn thí nghiệm trên khoai tây hoặc khoai lang đỏ, đáng tiếc Đại Hi căn bản không hề có hai thứ đấy, mà trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không thể tạo ra được, nên chỉ đành nhập gia tuỳ tục, bổ trợ cải thiện những cái đã có.

Gieo trồng hợp lý, khoa học, phối chế phân bón.

Tại thời đại của công nghệ thông tin, đây là những kiến thức thông dụng, thậm chí bởi vì quá đơn giản, nên không có bao nhiêu người để ý, nhưng đối với cổ đại, đây chính là một loại kinh nghiệm phải trải qua mấy chục năm, có khi là mấy trăm năm mới có thể hình thành.


Lúc vẫn còn là Khương Linh, nàng cũng từng được chứng kiến sự ỷ lại và kính sợ của con người với đất đai đồng ruộng.

Nông nghiệp là gốc rễ lập quốc, tuyệt đối không phải tuỳ tiện nói chơi.

Triệu Hâm không trực tiếp thể hiện những kiến thức đó, mà là tuyển chọn một vài nông hộ có kỹ thuật trồng trọt cực kỳ xuất sắc, giao cho bọn họ nhiệm vụ chuyên môn chăm sóc những mảnh ruộng này. Đồng thời tuyên bố nếu bọn họ có thể nghĩ ra biện pháp gia tăng sản lượng thu hoạch, thì sẽ có phần thưởng.

Không chỉ cung cấp cơ sở và tiền tài, Triệu Hâm còn ngẫu nhiên chỉ điểm cho bọn họ mấy câu về gieo trồng hợp lý, phối chế phân bón, khiến bọn họ bắt đầu suy nghĩ theo phương hướng mà nàng mong muốn,

Các nông hộ làm việc trong trang viên của công chúa không ai không có tay nghề trồng trọt suốt vài thập niên, Triệu Hâm lại tuyển chọn, quả thực là đã tốt muốn tốt hơn, rốt cuộc, Triệu Hâm không quen thuộc với đồng ruộng bằng bọn họ, bọn họ chỉ cần được chỉ điểm một chút, là có thể nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt của vấn đề.


Đương nhiên phần thưởng mà Triệu Hâm dành cho bọn họ cũng tương đối phong phú, không chỉ ban cho tiền tài, mà còn miễn trừ nô tịch của người nhà con cái đối phương.

Đương nhiên phần thưởng này càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự nhiệt tình của các nông hộ, khi vừa mới bắt đầu, nhìn thấy công chúa chủ động nói chuyện với bọn họ, dò hỏi bọn họ về việc đồng áng, trong lòng bọn họ còn run sợ, không dám ngẩng đầu, nghi hoặc tại sao công chúa thân là kim chi ngọc diệp[3], lại cảm thấy hứng thú với công việc chân đất của bọn họ. Nhưng từ lúc người đầu tiên được ban thưởng xuất hiện, toàn bộ thắc mắc và sợ hãi trong lòng bọn họ liền nhanh chóng tiêu tán, tất cả mọi người đều liều mạng vắt óc nghĩ cách gia tăng sản lượng thu hoạch để dâng lên cho công chúa.
Kỳ thực cung nhân bên người Triệu Hâm cũng khuyên can không ít, cho rằng tiếp xúc với việc đồng áng là làm bẩn quý thể của công chúa, chẳng qua mọi lý lẽ của bọn họ đều bị một câu 'nông nghiệp là gốc rễ lập quốc' của Triệu Hâm bác bỏ.

Những người khác đều tưởng rằng Lạc Hà công chúa chỉ hứng khởi nhất thời, nhưng khi hiệu quả thực sự xuất hiện, tất cả đều nhịn không được ngây người.

Đến các nông hộ bị phần thưởng của công chúa làm mờ mắt, lúc phục hồi tinh thần cũng ý thức được sản lượng thu hoạch tăng lên một nửa tại trang viên này có ý nghĩa như thế nào đối với thiên hạ.

Trong cung nhanh chóng nhận được tin tức.

Ân Lam không nghĩ tới mình đã tiến cung sáu ngày, cũng không được tuyên triệu thị tẩm, kỳ thực đó là chuyện rất bình thường, phân vị tài tử của nàng quá thấp, mà trong mười sáu vị tú nữ thông qua tổng tuyển cử, có không ít người sở hữu xuất thân danh môn, dòng dõi cao quý, dung mạo xuất chúng.
Hoàng đế Triệu Tấn đương nhiên sẽ chọn những người này trước tiên, chứ không phải có mới nới cũ gì đó.

Mỗi ngày đều nghe cung nữ thông tri hôm nay hoàng đế không chọn nàng, trong lòng Ân Lam nhịn không được cảm thấy khó chịu, âm thầm mắng hoàng đế là dưa chuột công cộng.

Nếu Triệu Tấn nghe thấy lời này tuyệt đối sẽ cực kỳ uỷ khuất, trong sáu ngày hắn chỉ ở lại hậu cung ba ngày, một ngày bồi dưỡng tình cảm với Hoàng Hậu và Thái Tử, hai ngày còn lại là dành cho nữ nhi của Lễ Bộ thượng thư Phó Doanh, cùng nữ nhi của Chinh Tây tướng quân Miêu Thiến.

Triệu Tấn không phải người trọng dục, chưa kể đây mới là năm thứ ba kể từ khi hắn đăng cơ, bách phế đãi hưng[4], vô tâm lưu luyến hậu cung.

"Nghe lời ta, chủ động đến Ngự Hoa Viên câu dẫn hắn đi." Thanh âm lạnh lùng của hệ thống vang lên.
Ân Lam cắn môi, có chút uất ức, nàng vẫn chưa thoát khỏi những ký ức lúc còn là sủng phi của thế giới trước, trong thế giới trước đều là những người khác dỗ nàng, tiếp cận nàng, hiện tại nàng vậy mà phải chủ động đi câu dẫn.

Hệ thống nhắc nhở, "Nếu ngươi không đi, có khả năng hoàng đế sẽ ném ngươi ra sau đầu."

"Hơn nữa, bởi vì tích phân của ngươi sắp cạn kiệt, nên ta khó có thể tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại, có lẽ sẽ cần ngủ đông một thời gian."

Vừa nghe thấy hệ thống nói sẽ cần ngủ đông một thời gian, Ân Lam liền nhanh chóng thuận theo ý tứ của nó, "Được rồi được rồi được rồi."

Giả vờ tương ngộ cùng hoàng đế, là chuyện thường thấy ở trong cung, Ngự Hoa Viên lại là địa phương nằm giữa nơi hoàng đế thượng triều và tẩm cung, nên hiển nhiên cũng trở thành chốn mà phi tần thường xuyên lui tới. Hành vi này không được tính là theo dõi hoàng đế, bởi vì nếu phi tần muốn dùng cách thức đó để gặp mặt hoàng đế, thì hay phải chờ ít nhất khoảng từ hai đến ba canh giờ.
Ai bảo hoàng đế thường nhất thời hứng khởi lưu lại Ngự Thư Phòng làm việc với các đại thần rất lâu, có khi còn dùng ngự thiện ở đấy, nhiều lần tới mức tựa như thói quen vậy. Chưa kể cho dù có thành công yết kiến long nhan, cũng không ai có thể cùng hoàng đế chơi trò cá nước thân mật.

Triệu Tấn tự nhận mình không có tuỳ tiện đói bụng ăn quàng giống như tiên đế, nhìn thấy một nữ nhân nào đó có vẻ bề ngoài không tồi một chút liền kéo người lên long sàng, hắn tỏ vẻ bản thân vẫn còn tiết tháo.

Cho nên dần dần, cũng không còn ai lui tới nơi đấy, không có biện pháp, hoàng đế căn bản không hề hành sự theo lẽ thường.

Nhưng Ân Lam lại không nghĩ như vậy, người khác không thể câu dẫn được hoàng đế, nàng thì chưa chắc, bởi vì nàng có hệ thống cung cấp kỹ năng và quang hoàn nha, cho dù khả năng tự chủ của hoàng đế có tốt đến mức nào đi nữa, cũng sẽ phải trầm mê vì nàng.
Hệ thống đương nhiên sẽ không để Ân Lam giống như các phi tần khác, chờ đợi suốt mấy canh giờ ở Ngự Hoa Viên, mà là trực tiếp xác định vị trí của hoàng đế Triệu Tấn, tuỳ thời thông báo tình huống cho Ân Lam.

Chẳng qua muốn làm như vậy thì cần phải có tích phân. Hệ thống là một con quỷ bủn xỉn, chỉ cho vay một lần, mà một lần đó đã bị Ân Lam sử dụng rồi.

Nhìn số tích phân còn lại của mình, Ân Lam hạ quyết tâm, "Đổi."

Thanh âm của hệ thống vang lên, "Ba mươi phút sau, mục tiêu sẽ kết thúc lâm triều, đi qua Ngự Hoa Viên."

Ân Lam nhẹ nhàng thở dài một hơi, hôm nay nàng cố ý mặc một bộ y phục màu trắng hồng, không cài trâm hoa, mái tóc đen nhánh tuỳ ý tán loạn trên vai, không có những thứ trang sức dư thừa, đơn giản thanh nhã, xinh đẹp nhu mỹ, không thi trang điểm phấn, tản bộ ở Ngự Hoa Viên, có vẻ thập phần u buồn, khiến cho người ta nhịn không được sinh ra cảm giác thương tiếc.
Nam nhân vốn không thể cự tuyệt những nữ nhân sở hữu vẻ bề ngoài thanh thuần nhu nhược.

Khi Ân Lam đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, có thể lập tức tạo ấn tượng tốt ngay từ lần gặp đầu tiên với hoàng đế, thì hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở.

"Mục tiêu không dựa theo thói quen trong quá khứ, đang thay đổi lộ tuyến......"

"Mục tiêu đã xuất cung, thoát khỏi phạm vi dò xét của hệ thống."

Ân Lam: "......"

Triệu Tấn vừa nhận được tin tức về sản lượng thu hoạch của Lạc Thuỷ Viên, bởi vì tin tức là do thân vệ của hắn hội báo, nên hắn không hề nghi ngờ, sau khi phái người đi thông báo cho Hoàng Hậu, hắn liền nhanh chóng bãi giá xuất cung.

Trên đường đi, trong lòng Triệu Tấn cực kỳ nôn nóng, lúc đến Lạc Thuỷ Viên, tận mắt chứng kiến năng suất của cây lúa nước và lúa mạch tăng lên một nửa so với trước, đôi mắt của hắn lập tức toả sáng.
Thiên tử giá lâm, ngoại trừ Triệu Hâm chỉ cần khuất thân thi lễ, những người khác đều đã sớm quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, đặc biệt là nông hộ của trang viên, thiếu chút nữa chôn đầu xuống đất. Mấy đời tổ tông đều là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời[5], không nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ được nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, quả thực là quang tông diệu tổ[6].

Hiển nhiên sau đó bọn họ còn nhận được một cái bánh lớn hơn cả ân điển được làm việc trong trang viên của công chúa, chính là hoàng đế không chỉ chủ động tán thưởng bọn họ, mà còn dò hỏi bọn họ gia tăng sản lượng thu hoạch như thế nào.

Triệu Hâm chưa biết bản thân vừa phá huỷ lần câu dẫn đầu tiên của Ân Lam lên tiếng, "Trước mắt vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm."
Triệu Tấn nhịn không được cảm thấy chờ mong, nếu có thể thử nghiệm thành công, thì những biện pháp gia tăng sản lượng thu hoạch này tuyệt đối sẽ đem đến không ít lợi ích cho lê dân bá tánh[7] trong thiên hạ.

Còn về việc tại sao hoàng muội vốn nên chơi đùa thoải mái ở ngoài cung, lại lao tâm khổ tứ[8], để các nông hộ của trang viên nhà mình tìm hiểu và tiếp thu ý kiến đóng góp của quần chúng nhân dân, mất công mất sức nhiều như vậy.

Ánh mắt của Triệu Hâm tràn đầy chân thành, "Hoàng huynh cần chính ái dân[9], Lạc Hà cũng muốn phân ưu với hoàng huynh."

Trong quá khứ, ấn tượng của hắn về Triệu Hâm vẫn luôn là ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy ưu phiền, hiện giờ nàng còn nhớ hắn vất vả chính sự, trong lòng Triệu Tấn vô cùng cảm động, tuy rằng thân là hoàng đế, không thể biểu hiện cảm xúc quá rõ ràng, nhưng sự dịu dàng trong đôi mắt của Triệu Tấn cơ hồ sắp nhấn chìm Lạc Hà rồi.
Quả nhiên là muội muội thân cận với hắn nhất.

Hiệu quả của quá trình thử nghiệm cực kỳ khả quan, bởi vì chưa có kết quả chính thức, nên Triệu Tấn không thể công khai tuyên dương hoàng muội với triều thần, chẳng qua nội tâm của hắn lại nhịn không được nôn nóng, ban đầu là ba ngày năm bữa chạy đến Lạc Thuỷ Viên một lần, nhưng sau khi nhìn thấy các loại nông cụ được cải tiến, hắn liền dứt khoát ở lại Lạc Thuỷ Viên.

Khác với những biện pháp tăng gia sản xuất như gieo trồng khoa học hay phối chế phân bón gì đó, cần phải đợi tới lúc thu hoạch mới có thể đưa ra kết luận, các loại nông cụ được cải tiến lại nhanh chóng cho thấy hiệu quả.

Trước đây một mảnh ruộng cần khoảng ba ngày mới làm xong, thì bây giờ chỉ cần hai ngày là đã có thể hoàn thành, tiết kiệm được không ít sức người sức của, điều này đối với trang viên có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với Đại Hi, là đang tạo phúc cho vô số lê dân bá tánh trong thiên hạ.
Bản vẽ cải tiến nông cụ là Triệu Hâm vẽ, nhân tài cũng là do nàng phái người đi tìm, sĩ nông công thương[10], tuy rằng công chiếm một vị trí không nhỏ trong lục bộ, chẳng qua bọn họ thường duy tu luồng lạch, đê điều, cung điện lâm viên, chứ không phải là chế tạo khí giới.

Mà từ xưa đến nay, các nông cụ đem lại lợi ích cho ngàn đời sau đó, phần lớn đều có nguồn gốc từ dân gian, sở dĩ nàng dám khẳng định như thế, không chỉ bởi vì nông dân là những người có yêu cầu bức thiết nhất về nông cụ, mà còn do không có ai trên đời này quen thuộc với đồng ruộng hơn bọn họ, bọn họ sở hữu rất nhiều kinh nghiệm được tích luỹ theo năm tháng, người đời trước truyền cho người đời sau, cuối cùng trở thành một phần của hậu thế.

Chẳng qua phương pháp như vậy lại tạo thành một nhược điểm, chính là rất khó phổ biến rộng rãi cho mọi người, ngoại trừ triều đình, e rằng không còn ai có đủ nhân lực tài lực vật lực để truyền bá.
Triệu Hâm chưa bao giờ vì bản thân là người xuyên không mà đánh giá thấp trí tuệ của con người thời đại này, nhân tài hiếm có là sự thật, nhưng hiện hữu ở rất nhiều nơi trong rất nhiều lĩnh vực cũng là sự thật, chỉ cần chịu khó tìm kiếm thôi.

Trình Tam Minh là một trong những thợ thủ công mà người của nàng tìm thấy, so với đại đa số thợ thủ công, hắn vừa trẻ tuổi vừa có thiên phú, hơn nữa còn chịu thương chịu khó, nhiều thế hệ trong nhà đều là thợ thủ công, có lẽ là do hiểu được sự khó khăn nếu muốn vượt qua giai tầng sĩ nông công thương, nên chuyển sang chuyên tâm đầu tư vào tay nghề, thanh danh không tệ.

Cho dù biết thân phận của nàng là công chúa, cũng thành thành thật thật không hỏi nhiều.

Bản vẽ của Triệu Hâm không phải là bản hoàn chỉnh, ngược lại càng có vẻ giống phác thảo hơn, còn kết hợp với một số chú thích, ví dụ như chỗ này nên trơn nhẵn một chút, chỗ này nên trang bị thêm một cái bánh xe nhỏ gì đó.
Trình Tam Minh cùng những thợ thủ công được lựa chọn khác dành hơn hai mươi ngày ở Lạc Thuỷ Viên, làm ra các loại nông cụ có tám phần tương tự với bản vẽ của Triệu Hâm.

Trong lòng bọn họ có chút lo lắng, làm ra thì làm ra, nhưng có dùng được hay không, và có hiệu quả hay không, bọn họ cũng không xác định.

Mà công chúa, ngoại trừ để bọn họ chỉnh sửa lại vài chỗ, liền trực tiếp chuyển giao cho các nông hộ sử dụng.

Không ngoài dự đoán, hiệu quả kinh người, hoàng đế Triệu Tấn vui mừng triệu tập toàn bộ quan lại của Công Bộ, khác với Triệu Hâm bởi vì thân phận công chúa, chỉ có thể đứng ở bên cạnh quan sát, Triệu Tấn tự mình hạ điền dùng thử Lạc Thuỷ Lê.

Cũng không có ai dám nói hắn đánh mất phong phạm của hoàng đế, mà là sôi nổi cảm thán trời cao phù hộ Đại Hi, hoàng đế cần chính ái dân, quả thực là phúc của thiên hạ.
Đương nhiên chủ nhân của cái tên Lạc Thuỷ Lê này chính là hoàng đế Triệu Tấn, Triệu Hâm vốn còn đang nghĩ cách kiến nghị hắn sử dụng danh xưng trong ấn tượng của nàng, coi như kỷ niệm nơi đã tạo ra thứ này đầu tiên.

Nhưng mà Triệu Tấn đối với việc đặt tên tựa hồ có một loại chấp nhất, kiên trì cho rằng nông cụ này xuất hiện ở Lạc Thuỷ Viên, do thợ thủ công của Lạc Thuỷ Viên làm ra, cho dù kỷ niệm thì cũng nên kỷ niệm hoàng muội của hắn trước.

Triệu Hâm: "......" Nàng chỉ mở miệng, phân phó vài câu, kỷ niệm cái gì.

Chẳng qua đây hình như là quan niệm của người đương thời, bởi vì đồng ruộng thuộc về trang viên của công chúa, nông hộ lệ thuộc vào trang viên của công chúa, Trình Tam Minh và các thợ thủ công khác là do Lạc Hà công chúa phái người đi tìm, nên công lao đương nhiên cũng là của Lạc Hà công chúa, những quan viên đi theo Triệu Tấn nhận định như vậy, ánh mắt nhìn về phía Lạc Hà công chúa tràn đầy sùng kính.
Vô luận là Trình Tam Minh hay các thợ thủ công và nông hộ khác cũng nghĩ như thế, được công chúa ban thưởng, bọn họ mang ơn đội nghĩa còn không kịp.

9526 không hiểu, Triệu Hâm suy ngẫm một chút, lên tiếng, "Có vẻ thế giới này không có khái niệm độc quyền."

Hoặc nên nói, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được đặc quyền của giai cấp quý tộc, sở dĩ là quý tộc, chứ không phải hoàng tộc, là bởi vì cho dù hôm nay người đứng ở đây không phải một vị công chúa, mà là thành viên của một thế gia đại tộc bất kỳ nào đó, thì thái độ của bọn họ có lẽ cũng sẽ không thay đổi.

Tóm lại, trong lòng Triệu Hâm hiểu rất rõ, nàng chỉ đang tập hợp trí tuệ của nhân dân lao động mà thôi, bao gồm cả nhân dân lao động chân tay, và nhân dân lao động trí óc.

An ủi một chút chính là, Triệu Tấn không có bởi vậy mà xem nhẹ những thợ thủ công kia, chủ động chiêu mộ bọn họ vào Công Bộ, tuy trước mắt chỉ là một cửu phẩm tiểu lại, nhưng đột nhiên được trở thành một phần của tầng lớp sĩ phu, vẫn khiến cho Trình Tam Minh và các thợ thủ công khác mừng rỡ như điên.
Ngoài ra, Triệu Hâm cũng đạt được mục đích ban đầu, sau khi nhìn thấy các loại nông cụ được cải tiến, Triệu Tấn liền chú ý đến đồng ruộng nhiều hơn, ngoại trừ lúc lâm triều, phần lớn thời gian hắn đều lưu lại Lạc Thuỷ Viên, thậm chí còn mang theo tấu chương tới đây để phê duyệt, thuận tiện quan sát sự biến hoá của đồng ruộng.

Bởi vì các quan viên của Công Bộ vội vàng chế tạo lượng lớn Lạc Thuỷ Lê, chuẩn bị truyền bá rộng khắp thiên hạ, nên cũng có không ít người biết đến Lạc Hà công chúa, đương nhiên bọn họ không nói mấy lời như Lạc Hà công chúa quan tâm tới việc đồng áng gì đó, quá tầm thường, mà là không ngừng ca ngợi Lạc Hà công chúa tiến cử nhân tài và cải tiến nông cụ, có công với nước.

Còn về hành động của Triệu Tấn, các triều thần chỉ có thể trầm mặc, chẳng lẽ bây giờ bọn họ đi oán trách hoàng đế quá chú ý tới việc đồng áng sao? Cho dù chuyện này có lan truyền thì cũng là đem lại mỹ danh cho hoàng đế, thành ra hầu hết quan viên đều ủng hộ hành động của Triệu Tấn.
Khổ chủ duy nhất trong sự kiện lần này chính là các phi tần hậu cung, đặc biệt là các phi tần mới tiến cung, những người có địa vị cao như Hoàng Hậu hay tứ phi, đã quá quen thuộc với trạng thái hiện tại, dù sao trước đây hoàng đế cũng thường xuyên xuất cung vi hành khoảng mười ngày nửa tháng.

Tuy trong lòng các tân phi tần oán hận không thể yết kiến long nhan trong thời gian dài, nhưng cũng không ai dám nói ra sự thật, Triệu Tấn không có gì đáng trách, hắn chỉ không đến hậu cung mà thôi, nếu các nàng oán hận, chẳng phải là đang hy vọng bệ hạ hoang phế triều chính, lưu luyến hậu cung.

Đó chính là yêu phi hại nước hại dân.

Nhất thời các tân phi tần đều cực kỳ an phận, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Ân Lam.

Ân Lam cảm thấy từ lúc bắt đầu xuyên đến các thế giới tới giờ, không có thế giới nào nghẹn khuất bằng thế giới này, trong quá khứ, vô luận là phi tử bị nhốt vào lãnh cung, hay cung nữ yên lặng vô danh, một khi nàng xuyên không, có người nào không phải một bước lên trời[11], độc sủng hậu cung.
Cho dù có lâm vào tình cảnh nhất phát thiên quân[12], xuất thân bần hàn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần để nàng gặp mặt hoàng đế, lợi dụng kỹ năng và quang hoàn mà hệ thống cung cấp, là có thể nghịch tập ngay lập tức.

Nhưng mà hiện tại thì sao, hiện tại nàng thậm chí còn không có cơ hội tiếp xúc với hoàng đế, nên đối với Lạc Hà công chúa kia, Ân Lam cơ hồ có thể nói là hận thấu xương, nếu không phải bởi vì nàng ta ngáng chân, nàng sẽ buồn bực như bây giờ à? Đợi nàng công lược hoàng đế trở thành sủng phi xong, nàng nhất định sẽ khiến cho vị công chúa này phải nhận hết tủi nhục, quỳ dưới chân nàng.

"Nhắc nhở, ký chủ hãy nhanh chóng tiếp cận mục tiêu."

Thanh âm lạnh như băng của hệ thống vang lên khiến tâm tình của Ân Lam càng thêm phiền muộn, nói nhiều như thế, có giỏi thì ngươi tự đi công lược hoàng đế đi, Ân Lam tức giận nghĩ trong đầu nhưng không dám nói ra, chỉ giậm chân, "Ta tiếp cận kiểu gì, ngươi quên là phi tần không được xuất cung sao."
"Ký chủ không biết tự tạo cơ hội cho bản thân à."

Các cung nhân đang bận rộn quét tước bên ngoài Chi Ngọc Hiên, đột nhiên nghe thấy tiếng giậm chân, sau đó là âm thanh của đồ sứ bị vỡ, liền lặng lẽ nhìn nhau, trao đổi tâm tư, đồng loạt làm lơ, hiển nhiên là đã quá quen thuộc với việc này.

Tính tình của vị Ân tài tử mới đến này cũng đủ kém.

Chẳng qua chỉ là một tài tử nho nhỏ, nhưng lúc nào cũng cư xử như bản thân mình là quý nhân.

Nếu là trước đây, bọn họ còn có thể ngóng trông chủ tử nhà mình nhanh chóng thăng chức một chút, nhưng qua một thời gian dài, bọn họ cũng nhìn thấu bản chất của Ân tài tử, có người nào lăn lộn trong cung mấy năm mà không biết cách nhìn người chứ, tâm tính như vậy, kết hợp với diện mạo thường thường vô kỳ kia, tuyệt đối không có khả năng xuất đầu, trong lòng các cung nhân vừa khinh miệt vừa tiếc hận thở dài.
Hệ thống hậu cung có chút hoài nghi, nhưng từ khi xuyên vào thế giới này đến nay cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, có lẽ là do vận khí lần này của ký chủ thực sự không tốt.

Thậm chí để khích lệ Ân Lam chủ động công lược, hệ thống còn chơi cả cơ chế trừng phạt.

"Trừng phạt? Tại sao lại có trừng phạt?" Ân Lam kinh hoảng thất thố mở miệng.

"Vẫn luôn có, ta đã sớm nói với ngươi, nếu công lược thất bại, ngươi sẽ bị mạt sát." Trong quá khứ, thanh âm lạnh như băng của hệ thống chỉ khiến cho Ân Lam phiền chán, nhưng hiện tại lại khiến nàng cảm thấy thập phần sợ hãi.

Giọng nói của Ân Lam run rẩy, "Mạt sát? Là có ý gì?"

"Là linh hồn của ngươi sẽ hoàn toàn tiêu vong." Hệ thống đáp lại, "Tuy cục diện bây giờ vẫn chưa được tính là công lược thất bại, nhưng không đạt được tích phân trong thời gian dài, ký chủ sẽ bị nhận định là đang lãn công, hình phạt là phải chịu nỗi đau cấp độ ba."
Ân Lam vừa định phản bác, thì đột nhiên cảm nhận được thân thể trở nên đau đớn kịch liệt, để tránh cho người khác phát hiện, hệ thống còn che chắn thanh âm của nàng.

Một phút ngắn ngủi trôi qua, sắc mặt của Ân Lam đã trắng bệch, tựa hồ chưa thể phục hồi tinh thần, cho dù là sinh hạ hài tử trong các thế giới trước đây nàng cũng không cảm thấy đau đớn như vậy, bởi vì khi đó nàng có thể sử dụng tích phân để thanh trừ cảm giác đau đớn.

Ân Lam vẫn luôn cho rằng xuyên không chính là trăm ngàn sủng ái tại một thân, tận hưởng cẩm y ngọc thực[13] vinh hoa phú quý, những lần xuyên không trước kia đều như thế, nhưng một lần trừng phạt của hệ thống đã hoàn toàn phá tan mộng đẹp của nàng, phảng phất như đang nhắc nhở nàng rằng xuyên không không phải không có nguy hiểm.
Có lẽ là do áp lực thật sự có thể kích phát tiềm năng của con người, vì không muốn bị trừng phạt lần thứ hai, Ân Lam liền nhanh chóng nghĩ ra một cách, nếu hoàng đế không đến hậu cung, vậy tại sao nàng không thể chủ động đi đến bên cạnh hoàng đế?

Không phải rất nhiều tiểu thuyết đều từng viết, chỉ cần hầu bệnh bên người hoàng đế, hoặc là bồi hoàng đế xuất cung cải trang vi hành[14], trở thành người duy nhất bầu bạn cùng hoàng đế trong một khoảng thời gian ngắn, là có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hoàng đế, thậm chí khiến cho hoàng đế động tâm, đều là chuyện dễ như trở bàn tay à.

Đối với chủ ý của Ân Lam, hệ thống không ủng hộ cũng không phản đối, nó cùng lắm chỉ là một đoạn trình tự, có trách nhiệm đốc thúc Ân Lam hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Để đạt được mục đích, Ân Lam liền tự tin thương lượng thuyết phục hệ thống cho vay tích phân.

***

Tại Lạc Thuỷ Viên, Triệu Tấn chỉ thiếu điều nhìn chằm chằm vào đồng ruộng mỗi ngày, hôm nay lúa mạch và lúa nước phát triển hơn hôm qua bao nhiêu và như thế nào, hắn chính là người rõ nhất. So sánh với Triệu Hâm, hắn càng có vẻ giống chủ nhân của trang viên hơn, chưa kể đến những quan viên của Công Bộ thường xuyên tới đây làm ký lục.

Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, hoàng đế đã để bụng như vậy, sao bọn họ có thể làm lơ được chứ. Sau khi có hiệu quả rõ ràng, kết hợp với đánh giá về sản lượng thu hoạch của một số quan viên, có hai vị các lão cũng tò mò đến xem, đương nhiên hai người sẽ không nói thẳng như thế, mà là mang theo tấu chương tỏ vẻ muốn thương nghị cùng hoàng đế, tiếp theo đó vừa quan sát vừa âm thầm cảm thán những bông lúa mạch trong Lạc Thuỷ Viên này quả thực là hân hân hướng vinh[15], thập phần xuất chúng.
Kỳ thực đây chỉ là một mảnh ruộng nhỏ, không đáng để thiên tử và hai vị các lão quan tâm, nhưng nếu liên quan tới gốc rễ lập quốc, vậy thì ý nghĩa cũng khác biệt.

Triệu Hâm không bởi vì hoàng huynh Triệu Tấn đã đến mà bỏ gánh không làm nữa, ngược lại vẫn ba ngày hai bữa đi thị sát đồng ruộng một lần, điểm khác biệt duy nhất chính là hiện tại nàng sẽ đi cùng với thiên tử, và thường xuyên lắng nghe Triệu Tấn cùng các quan viên của Công Bộ đàm luận về thí nghiệm, hoặc là về việc đồng áng của các địa phương, hoặc là sự chờ mong đối với tương lai của quốc gia khi những nông cụ kiểu mới được phổ biến rộng rãi cho mọi người.

Mà nàng sẽ đúng lúc ngẫu nhiên đưa ra một vài ý tưởng 'đặc biệt', có ý tưởng đánh đúng vào trọng tâm, cũng có ý tưởng tựa hồ có vẻ hơi kỳ lạ, chẳng qua Triệu Hâm chính là công chúa, không ai dám phản bác lời của nàng, hoàng đế Triệu Tấn xưa nay yêu thương muội muội cũng để nàng nói, không có ngắt lời, phần tâm ý suy nghĩ vì lê dân bá tánh này của hoàng muội đã rất hiếm có rồi.
Cho dù chỉ là một hai câu chẳng đâu vào đâu giống như mê sảng, thì với thân phận Lạc Hà công chúa của Triệu Hâm, kiêm chủ nhân của Lạc Thuỷ Viên này, vô luận ý tưởng của nàng có kỳ lạ tới mức nào đi nữa, thì cũng sẽ có người chủ động đi làm, trong mười ý tưởng, chỉ cần khoảng một đến hai ý tưởng có hiệu quả là đã quá đủ rồi.

Vừa không khiến cho Triệu Hâm quá mức cao điệu, lại vừa để các quan viên dần dần thích ứng với việc khi bọn họ thương nghị cùng bệ hạ, Lạc Hà công chúa sẽ bàng thính ở một bên.

Không có ai nghĩ tới trường hợp công chúa đang tham nghị chính sự trá hình.

Có lẽ là do Lạc Hà công chúa chỉ mới mười bảy tuổi, so với những người ở đây thì nàng thực sự quá non nớt, hoặc cũng có thể là bởi vì biện pháp gia tăng sản lượng thu hoạch vốn là ý tưởng của nàng, nông cụ kiểu mới là do nàng phái thợ thủ công làm ra, đến Lạc Thuỷ Viên mà bọn họ đang đứng cũng là sản nghiệp của nàng luôn.
Chẳng qua Triệu Hâm cũng rất có chừng mực, những ý tưởng của nàng đều không quá liều lĩnh, thập phần phù hợp với thời đại này, trong những tâm nguyện của nguyên chủ, có một tâm nguyện là hy vọng vận mệnh quốc gia giàu mạnh hưng thịnh, nàng làm những việc này chắc hẳn cũng tương đương với việc hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ đi.

Đồng thời, Triệu Hâm cũng lợi dụng khoảng thời gian này ở Lạc Thuỷ Viên, chậm rãi thay đổi hình tượng của mình trong mắt mọi người xung quanh, không nhắc đến tính cách, ít nhất cần phải cải thiện thể chất khi an tĩnh tựa như hoa mai chiếu thuỷ, từng cử chỉ tựa như nhược liễu phù phong này, tuy nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng nàng thực sự không thích ứng nổi với việc cung nhân vờn quanh, đi hai bước không phải bung dù cũng là đỡ.
Thường xuyên đi thị sát đồng ruộng, vừa hay trở thành lý do thể chất được cải thiện, hơn nữa mượn sự có mặt của hoàng đế và các quan viên, nàng chỉ lưu lại một vài thị nữ bên người, trang phục thường ngày cũng thay đổi từ cung trang hoa lệ phức tạp, sang xiêm y đơn giản nhẹ nhàng.

Chưa kể chỉ cần đi đi lại lại nhiều một chút, cho dù không tu luyện tâm pháp, Triệu Hâm cũng cảm thấy thân thể của mình khoẻ mạnh hơn nhiều, không còn quá nhu nhược như trước.

Chẳng qua bản thân Triệu Hâm rất vừa lòng với cục diện hiện tại, nhưng rơi vào trong mắt của Triệu Tấn và các vị quan viên, lại thành Lạc Hà công chúa một lòng vì quân phân ưu, sinh hoạt đơn giản, không ngại gian khổ.

Trong lòng Triệu Tấn vừa đau lòng vừa cảm động, thời điểm ở trong cung, Hoàng Hậu yêu chiều Lạc Hà, không nỡ để nàng mệt mỏi dù chỉ một chút, những dịp tế thiên lễ Phật, bởi vì thân thể của Lạc Hà yếu đuối, Hoàng Hậu đối với nàng đều là đi cũng được mà không đi cũng không sao, mùa đông tuyết rơi trắng xoá, các cung khác thế nào thì hắn không rõ, nhưng cung của Lạc Hà tuyệt đối không bao giờ thiếu than.
Nếu biết trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lạc Hà đều bồi hắn đi thị sát đồng ruộng, Hoàng Hậu chắc chắn sẽ giận dữ oán trách hắn tại sao không chăm sóc tốt cho Lạc Hà.

Triệu Tấn ngẩng đầu nhìn thái dương trên không trung, khuôn mặt tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, thanh âm phá lệ dịu dàng, "Lạc Hà, không khí nắng nóng, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi trước đi."

Ở đó sẽ có cung nhân hầu hạ, trái cây tươi mát.

Bởi vì ít người, nên chủ động bung dù cho hoàng đế Triệu Tấn Triệu Hâm: "......"

Trong chốc lát, nàng liền đáp lại, ngữ khí ôn hoà kiên định, "Hoàng huynh cùng các vị quan viên còn đang bận rộn, sao Lạc Hà có thể nghỉ ngơi một mình chứ?"

Bề ngoài thì nói thế, nhưng kỳ thực trong lòng Triệu Hâm lại nhịn không được phun tào, "Bây giờ mới tháng bốn tháng năm, thời tiết vẫn mang theo sự ấm áp của mùa xuân, nóng chỗ nào?"
9526: "Hình như hoàng đế đang đổ mồ hôi."

Triệu Hâm cảm thán, "Ai, thân thể của hoàng đế thật yếu."

Triệu Tấn thấy hoàng muội thiện giải nhân ý như thế, vô cùng cảm động, lập tức vung tay, cho phép mọi người đến đình viện nghỉ ngơi.

Các quan viên đều âm thầm thở dài một hơi, Triệu Hâm có thính lực không tệ nên vô tình nghe được, "......"

Triệu Hâm/9526: "Thân thể của hoàng đế và các quan viên thật yếu."

Lạc Thuỷ Viên u tĩnh trong sáng, rừng trúc xanh tươi, suối chảy rì rầm, đông ấm hạ mát, đình đài lầu các, không khí cổ kính, khiến cho người ta cảm thấy yên bình, lưu luyến không muốn rời mắt, trong vô số trang viên của các hoàng thân quý tộc cũng cực kỳ xuất chúng.

Trước kia bọn họ chỉ từng nghe nói đến mỹ danh của Lạc Thuỷ Viên, hiện giờ được chứng kiến, quả nhiên là danh xứng với thực, đồng thời bọn họ cũng nhận thức được sự sủng ái của hoàng đế đối với Lạc Hà công chúa.
Hầu hết các quân vương xưa nay đều hỉ nộ vô thường, đặc biệt không hy vọng bị thần tử dự đoán cảm xúc, bởi vì nếu đoán đúng, nhẹ thì có kẻ xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỹ nhân[17], nặng thì thượng hành hạ hiệu[18], làm theo yêu thích của thiên tử, tựa như Sở Vương thích eo nhỏ, nhiều bề tôi chết đói[19].

Triệu Tấn không muốn nhìn thấy cục diện như vậy, nên cũng hiếm khi biểu lộ cảm xúc, triều thần lại càng không biết gì về tin tức trong cung, lúc trước khi Triệu Tấn đăng cơ, đều phong thưởng công bằng cho tất cả các hoàng tử công chúa, Lạc Hà công chúa cũng thế, thành ra các triều thần chỉ biết rằng Lạc Hà công chúa có giao hảo với Hoàng Hậu.

Chẳng qua sau chuyện này liền có không ít người chắc chắn, tuy Lạc Hà công chúa không phải muội muội đồng bào với bệ hạ, nhưng người thân cận với bệ hạ nhất tuyệt đối chính là nàng.
Trước đây Lạc Thuỷ Viên vốn đã rất nổi tiếng về cảnh sắc, sau chuyện này, e rằng sẽ càng thêm danh chấn thiên hạ.

Triệu Hâm không quá để ý đến tâm tư của những người khác, bản thân nàng cũng không yêu thích Lạc Thuỷ Viên như các hoàng thân quý tộc trong kinh thành.

So sánh với trang viên này, Triệu Hâm càng hy vọng chính mình có thể tuỳ tâm sở dục, tự do tự tại, bằng không cho dù trang viên của nàng có xinh đẹp, có rộng lớn đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng có khác gì hoàng cung đâu.

***

Triệu Hâm thân ở Lạc Thuỷ Viên, nên rất khó tìm hiểu về tin tức trong cung, chẳng qua, mục đích ban đầu của nàng chính là không để 9526 bị hệ thống hậu cung kia phát hiện, thành ra nàng cũng không để bụng chuyện này cho lắm.

Thật tò mò không biết chủ nhân của hệ thống hậu cung là Ân tài tử sẽ ứng phó với tình huống hiện tại như thế nào, là từ bỏ nhiệm vụ hay chủ động xuất kích đây.
"Công chúa điện hạ." Thanh y nội thị cung kính lên tiếng.

"Có chuyện gì?"

Triệu Hâm có khả năng đã gặp qua là không quên được, nên cũng có chút ấn tượng về đối phương, là người bên cạnh Triệu Tấn, phụ trách lui tới hậu cung và Lạc Thuỷ Viên, cùng y phục và đồ dùng cá nhân của hoàng đế.

9526 nhắc nhở, "Trên người hắn có dấu vết của hệ thống hậu cung kia."

Thanh y nội thị cung kính đáp lại, "Bệ hạ ở lại Lạc Thuỷ Viên đã lâu, bên người không có ai hầu hạ, không bằng chọn một vị phi tần trong hậu cung đến tuỳ hầu."

Hoá ra Ân Lam vẫn chưa hết nhớ thương nhiệm vụ à, Triệu Hâm cười khẽ, "Lời này của Tô nội thị không sai, để ta tự mình nói chuyện với hoàng huynh vậy."

Trong lòng thanh y nội thị có chút sợ hãi, hắn vốn cho rằng chỉ cần đề xuất một hai câu bên tai của vị Lạc Hà công chúa xưa nay nổi danh ôn hoà nhã nhặn này là được rồi, không nghĩ tới công chúa lại chủ động yêu cầu như vậy, thành ra hắn cũng không thể chối từ.
Ai, lần này Ân tài tử quả thực là nợ hắn một phần đại nhân tình nha, thanh y nội thị vẫn chưa biết bản thân mình đã bị trúng chiêu của hệ thống hậu cung thầm nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hợp nhất moah moah

[1] Nhược liễu phù phong: Yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió.

[2] Hưng sư động chúng (兴师动众): Triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.

[3] Kim chi ngọc diệp (金枝玉葉): Chỉ con cái nhà quyền quý trong xã hội phong kiến.

[4] Bách phế đãi hưng (百废待兴): Còn có rất nhiều việc cần phải làm.

[5] Bán mặt cho đất bán lưng cho trời: Cảnh làm lụng vất vả, lam lũ của người nông dân.

[6] Quang tông diệu tổ: Làm rạng rỡ tổ tiên.

[7] Lê dân bá tánh/Lê dân bách tính (黎民百姓):

Tương truyền vào khoảng 5000 năm trước, ở vùng Trung Nguyên có vài bộ tộc lớn có sức mạnh và hung hãn nhất. Đó chính là các tộc Hoàng Đế, tộc Viêm Đế, Di tộc, Cửu Lê tộc. Cửu Lê tộc nằm ở phương nam, nhiều lần có xung đột với Viêm Đế tộc.
Về sau, hai tộc Hoàng Đế và Viêm Đế liên minh với nhau tổng cộng hơn trăm thị tộc lớn nhỏ chống lại Cửu Lê tộc. Kết quả là Cửu Lê tộc bị đánh bại. Kể từ đó "bá tánh" hay "bách tính" chính là từ ngữ dùng để gọi con cháu Viêm Hoàng, còn những tù binh bị bắt của Cửu Lê tộc được gọi là "Lê dân".

Trải qua sự phát triển hàng ngàn năm của xã hội, giữa các bộ tộc không còn có sự phân biệt rạch ròi nữa mà đã được dung hợp lại. Từ "Lê dân" vì thế mà không còn được sử dụng theo nghĩa ban đầu của nó. "Lê dân" và "bá tánh" đã trở thành từ ngữ tương đồng về mặt ngữ nghĩa và đều có nghĩa là quần chúng nhân dân.

[8] Lao tâm khổ tứ: Lo nghĩ vất vả, hao tổn nhiều sức lực tinh thần.

[9] Cần chính ái dân: Chăm lo việc chính sự, thương yêu dân.

[10] Sĩ nông công thương: Là bốn giai cấp chính trong xã hội xưa dưới các triều đại quân chủ, còn gọi là tứ dân (4 tầng lớp dân), tiêu biểu như ở Trung Quốc, Nhật Bản, Việt Nam...
- Sĩ được xếp là giai cấp đầu tiên, được xã hội trọng vọng. Sĩ là từ để chỉ tầng lớp trí thức, những người có học có hiểu biết về chữ nghĩa (thầy đồ, thầy thuốc, quan lại, học trò). Tầng lớp này nhìn chung có cuộc sống nhàn nhã, suốt ngày chăm chỉ đọc sách thánh hiền, làm văn, ngâm thơ. Những con người bình dân muốn thay đổi cuộc sống gần như chỉ có con đường duy nhất là học và thi khoa cử.

- Nông là chỉ những người nông dân cày ruộng, lực lượng lao động chủ yếu trong xã hội xưa. Đa phần những người nông dân quanh năm suốt tháng lao động chân lấm tay bùn, vất vả sớm trưa nhưng nhiều khi không đủ ăn do những gánh nặng về thuế khoá, lao dịch hay thiên tai, mất mùa.

- Công là chỉ những người làm thủ công nghiệp, làm thuê trong các làng nghề truyền thống như dệt, chạm bạc, khâu nón, làm tranh...
- Thương là những người hoạt động buôn bán, vai trò của họ bị đặt ở hàng thấp nhất trong xã hội xuất phát từ thực tế nền kinh tế tự cung tự cấp và tính tự trị của làng xã gần như không có nhu cầu trao đổi hàng hoá ra khỏi phạm vi cư trú, những người hành nghề buôn bán do đó phải năng động, sòng phẳng, thậm chí gian lận mới có lãi. "Buôn gian bán lận" đã trở thành cụm từ phổ biến cho tới tận ngày nay, đó là điều mà một xã hội thuần nông coi trọng lễ nghĩa không muốn chấp nhận.

[11] Một bước lên trời: Ám chỉ việc đạt được thứ mình mong muốn một cách nhanh chóng và bất ngờ đến cả bản thân còn không dám mơ – nghĩ tới nó.

[12] Nhất phát thiên quân: Tình cảnh cực kỳ nguy hiểm hoặc một tình thế vô cùng nguy cấp.

[13] Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.
[14] Cải trang vi hành: Ám chỉ việc hoá trang đi tuần hành trong chợ - phố xá đô thành, đây là một câu dành cho những người vua chúa – vương gia vào thời kỳ phong kiến Trung Quốc khi xưa khi muốn xem người dân sinh sống ra sao.

[15] Hân hân hướng vinh: Phát triển mạnh mẽ, phồn vinh thịnh vượng.

[16] Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người.

[17] Xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỹ nhân: Người nói năng khéo léo hoa, sắc mặt tươi cười lấy lòng, rất ít khi có lòng nhân ái.

[18] Thượng hành hạ hiệu: Người bên trên thích làm gì, người bên dưới cũng làm theo như thế ấy.

[19] Sở Vương thích eo nhỏ, nhiều bề tôi chết đói: Sở Linh Vương thích kẻ sĩ eo nhỏ. Để được vua yêu thích, các bề tôi của ông mỗi ngày chỉ ăn một bữa, thắt lưng nín thở, đứng phải vịn tường. Một năm sau, người thì gầy ốm xanh xao, người thì không chịu nổi đói mà chết.
==========

Hơn 7000 chữ, gãy lưng :')))))

Ân Lam dựa vào hệ thống quá, hệ thống mà đi cái là chị cũng chếc luôn ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi