XUYÊN QUA CHI KHÍ TỬ HOÀNH HÀNH

Diệp Phàm mang theo Võ Hào Cường tới biệt thự Thang Vĩnh Kim. Biệt thự Thang Vĩnh Kim chiếm ngàn mẫu đất, trong biệt thự phồn hoa tựa cẩm, suối phun vô số.

Võ Hào Cường tung tăng nhảy nhót trêи đá cuội, quay đầu lại nhìn Diệp Phàm: “Tiểu thúc, chỗ này so với nhà ta còn lớn hơn mười lần.”

Diệp Phàm thí điên thí điên nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta có thể ở đây ăn hôi*!”

*Ăn hôi: khi hai hay nhiều người đang xung đột hay có chiến tranh hoặc đang thất thế, đang gặp khó khăn khi nỗ lực làm một việc gì đó thì có những kẻ lợi dụng lúc sơ hở để có những hành động trục lợi riêng bất chấp mọi thủ đoạn, không làm gì nhiều vẫn được hưởng lợi cao hơn những người đã thực sự đóng góp công sức vào việc đó, tương tự ý nhân lúc cháy nhà đi hôi của

Thang Vĩnh Kim: “……”

Thang Vĩnh Kim mang Diệp Phàm vào phòng cất chứa của mình, trong phòng cất chứa bày đủ mọi quyển trục, đồ sứ, đồng thau đỉnh……

Chu Cẩn Chi nhìn đồ cất giữ rực rỡ muôn màu khắp phòng, cười cười nhìn Thang Vĩnh Kim: “Lão Thang a! Ngươi dấu không ít thứ tốt, nếu không phải nhờ phúc Diệp tiểu hữu, ta còn không thấy được đâu.”

Thang Vĩnh Kim vẫy vẫy tay: “Chu huynh nói lời này đúng là bắt tội ta, ta chỉ là tùy tiện thu mua một ít đồ vật.”

“Tiểu thúc, có rất nhiều đồ rách nát!” Võ Hào Cường nói.

Chu Cẩn Chi: “……” Nhãi ranh ngu ngốc này .

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm không vui đánh cốc một cái trêи đầu Võ Hào Cường, “Nói bậy gì đó, kỳ cục!” Ánh mắt Diệp Phàm đảo qua một vòng đám đồ trêи giá, vuốt vuốt cằm: “Tuy rằng có rất nhiều đồ rách nát, nhưng mà vẫn có một ít thứ tốt.”

Chu Cẩn Chi: “……” Nhãi ranh Võ Hào Cường này nói hươu nói vượn, tiểu tử Diệp Phàm cũng không phun được chút lời tốt đẹp nào, quả nhiên là người một nhà.

“Thang huynh, ngươi cất giữ không ít đồ mới mẻ!” Chu Cẩn Chi nói.

Thang Vĩnh Kim cười cười: “Đều là trong thời gian nhàn nhã thu thập được.”

Ánh mắt Diệp Phàm bị một nghiên mực hấp dẫn, “Diệp thiếu, ngươi nhìn trúng nghiên mực này sao?”

Diệp Phàm lắc đầu: “Không có, chỉ là có chút kỳ quái.”

“Chỗ nào kỳ quái?” Thang Vĩnh Kim hỏi.

“Tử Thấm (chắc là vật chất có hại gì đó do vật chết lâu năm sinh ra) bình thường hay xuất hiện bên trong mấy cổ mộ có niên đại xa xăm, đồ từ trong cổ mộ mang ra tuy rằng có thể sẽ mang theo một chút Tử Thấm, nhưng để bình thường cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Dần dần, Tử Thấm sẽ theo thời gian mà tiêu tán đi, hơn nữa, loại độc tố như Tử Thấm chỉ khi tích lũy đến trình độ nhất định mới có thể sinh ra ảnh hưởng với con người, nghiên mực này chỉ là hàng mỹ nghệ hiện đại, bên trêи lại có mùi Tử Thấm, hơn nữa, hình như còn rất nồng.” Diệp Phàm nói.

Thang Vĩnh Kim: “Hàng mỹ nghệ hiện đại? Chẳng lẽ không phải đồ cổ từ triều Tống sao?”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm gật đầu: “Làm sao có thể là đồ cổ từ triều Tống được! Niên đại của thứ này hẳn là không quá được mười năm.”

Thang Vĩnh Kim: “……”

Chu Cẩn Chi đi qua đi nhìn nhìn: “Đúng là không quá giống đồ cổ, ngươi hẳn là đã bị lừa.”

Chu Cẩn Chi liếc mắt nhìn Thang Vĩnh Kim một cái, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, lão bạn tốt này của hắn sau khi có tiền liền thích học đòi văn vẻ, không quản tốt xấu, cái gì cũng ném vào trong nhà cất giữ! Kết quả……

“Nghiên mực này là từ nơi nào tới?”

“Một vị bằng hữu đưa ta.” Sắc mặt Thang Vĩnh Kim bình tĩnh, trong giọng nói lại mang theo một tia tàn nhẫn.

“Diệp tiểu hữu, không biết chỗ này của ta còn bao nhiêu cổ vật có vấn đề, nếu được có thể lấy ra giúp ta không?” Thang Vĩnh Kim hỏi.

Diệp Phàm gật đầu nói: “Được.”

Diệp Phàm rất nhanh lại lấy ra ba kiện đồ vật có vấn đề, sắc mặt Thang Vĩnh Kim càng ngày càng khó coi.

Diệp Phàm mở ra một cái hộp gỗ, bên trong có một đoạn gỗ khắc.

“Diệp tiểu hữu, gỗ khắc này cũng có vấn đề sao?” Thang Vĩnh Kim nghi hoặc hỏi.

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm lắc đầu: “Không có vấn đề gì, đây là thứ tốt.”

Diệp Phàm không nghĩ tới lại nhìn thấy Tử Huyết Mộc ở chỗ này. Tử Huyết Mộc là một loại linh mộc có thể dùng để luyện chế Tử Huyết Đan, linh khí của gỗ khắc tỏa khắp bốn phía, hẳn là có thể luyện chế bảy tám viên Tử Huyết Đan, dựa vào Tử Huyết Đan để thăng cấp Luyện Khí tầng ba hẳn là không có vấn đề gì.

Chu Cẩn Chi tán thưởng nhìn gỗ khắc: “Chạm trổ thật tốt a! Chẳng lẽ là Quỷ Đao Khách làm ra?”

“Quá phí phạm của trời!” Diệp Phàm lắc đầu than.

Chu Cẩn Chi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu cảm thấy chạm trổ này không tốt sao?”

“Chạm trổ tốt hay không ta không biết, bất quá, Tử Huyết Mộc này là linh vật, đem làm thành đồ điêu khắc liền mất đi vài phần linh khí, hơn nữa, người nọ còn lãng phí không ít.” Diệp Phàm buồn bực mắng nhỏ.

Thang Vĩnh Kim cười cười: “Đây là một vị bằng hữu của ta đưa tới, nếu Diệp thiếu thích, lát nữa ta đi hỏi lai lịch gỗ khắc này một chút, xem có thể tìm được linh mộc đồng dạng hay không.”

Hai mắt Diệp Phàm sáng lên nhìn Thang Vĩnh Kim: “Vậy làm phiền rồi, gỗ khắc này chắc là chỉ dùng một đoạn linh mộc, phiền toái Thang lão bản hỗ trợ tìm hiểu lai lịch linh mộc này một chút.”

Thang Vĩnh Kim nguyên bản đã chuẩn bị phải đổ nhiều máu (ý là cho đi con tiếc đứt ruột :>>), kết quả, Diệp Phàm lại chỉ cần một gỗ khắc, gỗ khắc là được một thương nhân nhỏ đưa tới, Thang Vĩnh Kim cũng không để vào mắt, bất quá, nhìn phản ứng của Diệp Phàm cùng Chu Cẩn Chi, Thang Vĩnh Kim cũng biết đây là thứ tốt.

Thang Vĩnh Kim không khỏi có chút hổ thẹn, thứ tốt chân chính hắn không nhận ra, lại thích phải toàn hàng mỹ nghệ hiện đại.

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm đi theo Thang Vĩnh Kim tới thư phòng, Thang Vĩnh Kim lấy ra từ ngăn tủ một đống danh thϊế͙p͙ lớn, một lúc sau mới tìm được tấm có tên người tặng đồ kia.

“Diệp thiếu, thật xin lỗi, người nọ nói đầu gỗ này là từ một con thuyền chìm trước đó vớt được, hắn thấy chất liệu đầu gỗ đặc thù liền mang đến chỗ Quỷ Đao Khách nhờ điêu khắc, hắn cũng không biết lai lịch, vật liệu chỉ có như vậy.”

Biết vật liệu không nhiều, Diệp Phàm không khỏi có chút tiếc nuối, bất quá, có thể có được một đoạn linh mộc cũng coi như là chuyến này không phải đi không.

(dreamhouse2255)

……….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi