XUYÊN QUA CHI LINH THỰC SƯ

Edit + Beta: Snail

Tiêu Cảnh Đình trở về muộn hơn Hứa Mộc An một chút, Tiêu Cảnh Đình vừa về đến, liền phát hiện trong sân thiếu gần hai mươi chùm nho.

Tiêu Cảnh Đình vừa nhìn dây nho trong sân, biết ngay "trộm nho" là kiệt tác của Tiêu Tiểu Phàm.

Trong sân có mấy trăm chùm nho, kỳ thật thiếu hơn hai mươi chùm cũng không dễ thấy, chỉ là người hái nho này, quá kiêu ngạo, nhìn chòng chọc vào một chỗ hái sạch, muốn không bị phát hiện cũng khó.

Tiêu Cảnh Đình chống nạnh, nhìn chỗ dây nho rỗng tuếch kia lắc lắc đầu, vốn nho bên kia sinh trưởng tươi tốt nhất, nay lại trụi lủi.

Tiêu Tiểu Phàm "lén lút" quan sát động tĩnh của Tiêu Cảnh Đình, quay đầu, lo lắng nhìn Tiêu Tiểu Đông nói: "Dường như cha phát hiện rồi, cha sẽ không tới đánh đệ đi?"

"Ai bảo đệ ngốc như vậy, dán mắt vào một chỗ hái nho." Tiêu Tiểu Đông tức giận nói.

Tiêu Tiểu Phàm kéo ống tay áo, có chút ủy khuất nói: "Chỗ đó quả nho lớn nhất nha!"

Tiêu Tiểu Đông tức giận trừng Tiêu Tiểu Phàm, mắng: "Đệ còn nói."

Tiêu Tiểu Phàm tuy rằng ngốc, nhưng mà, vẫn rất nhiệt tình, phát hiện nho ăn ngon, Tiêu Tiểu Phàm liền gọi Tiêu Tiểu Đông cùng nhau ăn, Tiêu Tiểu Đông cũng cảm thấy ăn ngon, Tiêu Tiểu Phàm liền xung phong nhận việc nói lại đi hái hai chùm.

Tiêu Tiểu Đông cảm thấy dù sao hái cũng đã hái, hái thêm hai chùm cũng không có gì, nào biết đâu rằng, Tiêu Tiểu Phàm ăn đến nghiện, một lần hái hơn mười chùm, còn chọn cùng một chỗ, chờ khi Tiêu Tiểu Đông phát hiện, chỗ nho kia đã bị hái gần hết, dây nho nơi đó cũng bị làm cho ngã trái ngã phải.

Nho đã hái xuống, cũng không dán lại được, Tiêu Tiểu Đông càng lo lắng, cùng Tiêu Tiểu Phàm chia quả nho ăn bảy tám phần.

"Xin lỗi! Đứa nhỏ không hiểu chuyện, ăn vụng nho của ngươi." Hứa Mộc An đi tới trong sân, tràn đầy áy náy nói với Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình lơ đễnh nói: "Không sao, tụi nhỏ là con ta, ăn của lão cha cũng là đạo lý hiển nhiên." Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông đã rất ngoan rồi, đứa nhỏ trên địa cầu một đứa so với một đứa càng kiêu ngạo hơn, đều là tiểu bá vương trong nhà, muốn ngôi sao liền không thể cho mặt trăng.

Hứa Mộc An nghe được Tiêu Cảnh Đình nói, nghĩ đến trước đó đề phòng Tiêu Cảnh Đình, nhịn không được có chút áy náy, Tiêu Cảnh Đình tựa hồ thật sự thay đổi.

Tiêu Cảnh Đình hái một chùm nho đưa cho Hứa Mộc An, nói: "Ngươi nếm thử." Thực vật ở thế giới này sinh trưởng thật đúng là nhanh, buổi sáng hắn lại thi triển một lần Vạn Vật Sinh Trưởng Pháp Quyết, nho liền chín, vốn hắn còn tưởng rằng phải qua thật lâu.

Hứa Mộc An nếm một quả, nói: "Mùi vị tốt lắm, hơn nữa, tựa hồ có thể đề cao linh lực." Tiêu Tiểu Phàm để lại cho Hứa Mộc An hai chùm nho, kỳ thực, Hứa Mộc An đã nếm qua trước đó.

"Ngươi thấy nho này, có thể bán bao nhiêu tiền?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Bán một chùm hai ba trăm đồng, hẳn là không thành vấn đề, bán nhiều hơn, giá cả sẽ phải hạ xuống một ít." Trong viện tổng cộng có gần bốn trăm chùm nho, bảo thủ phỏng đoán, hẳn là có thể bán chừng một trăm lượng.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, hai ba trăm đồng cũng không ít rồi.

"Ngươi muốn bán nho, bán nho rồi, ngươi muốn dùng làm gì?" Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Lúc trước ta nhất thời hồ đồ, đem ruộng đất trong nhà đi cầm, có điều, ta cầm sống, đưa chút lợi tức, là có thể lấy ruộng đất về, ta nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn là chuộc mấy mẫu ruộng thượng đẳng về trước."

Chỉ có ruộng thượng đẳng mới có thể trồng linh thực đẳng cấp cao, bình thường trong nhà có ruộng thượng đẳng, đều sẽ cẩn thận hầu hạ, làm sao lại giống nguyên chủ vị đại thiếu gia này, đem đi cầm.

"Ta cảm thấy nếu có tiền, vẫn là trả nợ cờ bạc trước đi." Hứa Mộc An đề nghị, không nợ nhẹ thân, dính vào người của sòng bạc, vậy liền phiền phức lớn.

"Ta không có nợ cờ bạc." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An sửng sốt một chút, nói: "Không nợ cờ bạc, vậy trước đó gặp phải Khưu Bạch..."

"Đó là lừa hắn, ta lại không phải cái gì của hắn, lão ca hắn muốn cưới vợ, có liên quan gì tới ta? Có điều, nếu cứng rắn từ chối cũng không tiện, liền lấy đại một cái cớ." Tiêu Cảnh Đình thản nhiên nói.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình, chỉ cảm thấy Tiêu Cảnh Đình dường như không phải là Tiêu Cảnh Đình nữa.

Tiêu Cảnh Đình quay đầu, nhìn Hứa Mộc An, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hứa Mộc An cười cười, nói: "Không có gì."

"Đúng rồi, ngày mai ta muốn đi trấn trên bán nho, ngươi muốn đi cùng ta không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được!" Hứa Mộc An thầm nghĩ: Nhóm nho này của Tiêu Cảnh Đình bán đi, hẳn là có thể kiếm không ít, bán đứa nhỏ cũng chỉ ba mươi lượng, Tiêu Cảnh Đình biết kiếm tiền như thế, hẳn là sẽ chướng mắt tiền bán đứa nhỏ.

"Đúng rồi, lúc trước có tên Vương Nhị Hổ kia đến..."

Hứa Mộc An nghe Tiêu Cảnh Đình nhắc tới người này, không khỏi nhấc lên tiếng lòng: "Làm sao vậy?"

"Ta cảm thấy người này, tựa hồ dụng tâm kín đáo với ta, lúc trước ta mê bài bạc, bán ruộng đất đều là gã khuyến khích, ta cảm thấy có khả năng có người sai khiến gã hãm hại ta, sau này nếu gã tới tìm phiền toái, ta không tiện ra tay, ngươi tốt nhất giúp ta trừng trị gã một trận."

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ta biết rồi." Chính là tên Vương Nhị Hổ này khuyến khích Tiêu Cảnh Đình bán đứa nhỏ, Hứa Mộc An đã sớm nhìn kẻ này không vừa mắt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi