XUYÊN QUA CHI LINH THỰC SƯ

Chương 53: Tiêu Thanh Nham

Edit + Beta: Snail

Thời gian như nước chảy, chẳng mấy chốc đã qua một tháng.

"Đến tận hôm nay, cuối cùng thì linh thực trong năm mẫu ruộng thượng đẳng cũng thu hoạch xong rồi!" Tiêu Kình Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, vui vẻ nói: "Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi." Lúc linh thực trong năm mẫu ruộng thượng đẳng trưởng thành, cho dù đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ thì vẫn thu hút không ít yêu thú tới, mỗi ngày Tiêu Kình Phong đều phải bố trí bẫy rập lại lần nữa.

Tiêu Cảnh Đình lấy ra năm ngàn lượng bạc nói: "Đây là bạc bán linh lương thu hoạch được trong tháng này, tổng cộng năm ngàn lượng."

Năm ngàn lượng có thể mua hơn mười khối linh ngọc phẩm chất tốt hơn chút, bốn người chia ra thì đến tay mỗi người cũng có bốn, năm khối.

Tài nguyên tu luyện ở đại lục Man Hoang vô cùng quý giá, linh ngọc có thể nhanh chóng đề cao thực lực, giá cả vẫn luôn trên trời, trước đây khi ở Tiêu gia, mỗi tháng mỗi người chỉ được phân một khối linh ngọc.

Đại ca Tiêu Thanh Nham thì sướng rồi, hàng tháng không cần làm gì cha mẹ cũng sẽ cho hắn năm sáu khối linh ngọc, nghe nói còn có không ít bạc. Nguyên chủ trước đây từng tỏ ý phản đối, chán ghét cha mẹ quá bất công, cha Tiêu giải thích rằng trong thư viện đều là đệ tử có tiền, nếu Tiêu Thanh Nham không có tiền thì sẽ bị bạn học và đạo sư khinh thường.

"Bạc này đệ cất đi, mua một con yêu thú phi hành, như vậy sẽ không cần lãng phí thời gian trên đường đi." Tiêu Kình Phong nói.

Chuyện mua yêu thú Tiêu Cảnh Đình sớm đã nghĩ tới nhưng vẫn không thể biến thành hành động, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội.

Hứa Mộc An nhìn đôi con ngươi của Tiêu Cảnh Đình khi nhắc tới yêu thú liền sáng lên thì có chút buồn cười.

"Nhị ca, bạc này huynh cũng nên có phần." Tiêu Cảnh Đình nói. Nếu không có Tiêu Kình Phong giúp đỡ giết yêu thú, linh thực trong ruộng sớm đã bị tổn hại sạch sẽ.

"Uống nhiều linh tửu của đệ như vậy, nhị ca đã rất ngại rồi." Tiêu Kình Phong vội xua tay nói. Hắn giúp Tiêu Cảnh Đình xử lý yêu thú, Hứa Mộc An cũng có hỗ trợ, phần lớn số bạc bán thi thể yêu thú đều thuộc về hắn, tiêu dùng chủ yếu của Tiêu Kình Phong đều đổ lên rượu, hiện tại hắn uống không ít rượu ở nhà mình.

"Ruộng thượng đẳng bên kia, mấy ngày nay gieo hạt hẳn là sẽ không dẫn tới yêu thú khó giải quyết, vừa lúc ta định thừa dịp này ra ngoài một chuyến, mang linh tửu đến thành thị lớn bán xem sao." Tiêu Kình Phong nói.

Mấy người đã thương lượng với nhau, người mua trong trấn nhỏ có năng lực hữu hạn, linh tửu cũng không bán được giá, vẫn là mang đến thành thị lớn bán thì tốt hơn, tuy rằng phiền toái chút ít, nhưng vậy mới có thể bán được nhiều bạc, hơn nữa bán rượu trong trấn nhỏ dễ khiến người khác chú ý, bọn họ bây giờ vẫn nên khiêm tốt một ít mới tốt.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Được, nhị ca, sau khi bán rượu rồi huynh xem trong thành thị lớn có tài nguyên tu luyện gì không, có thể thì mang về chút nhé."

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Được."

Mộc Thư Vũ chọn đi cùng Tiêu Kình Phong, người đại lục Man Hoang mạnh mẽ hơn người địa cầu nhiều, ưỡn bụng lớn đi giết yêu thú cũng có khối người, chỉ là ngồi xe đi đường thì không tính là gì cả.

...

Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ đi hai ngày trời, cuối cùng cũng đến Phong Thành.

Vì tiết kiệm tiền, Tiêu Kình Phong cùng Mộc Thư Vũ tùy ý tìm một quán trà ngồi xuống mà không đến tửu lâu.

"Kình Phong, bọn họ nói có đệ tử thư viện Bích Phong đến phụ cận Phong Thành làm nhiệm vụ." Mộc Thư Vũ nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy."

Tình cảm của Tiêu Kình Phong với Tiêu Thanh Nham rất phức tạp, vốn Tiêu Kình Phong có chút sùng bái người ca ca này, nhưng Tiêu Thanh Nham luôn có phần cao cao tại thượng trước mặt Tiêu Kình Phong, tính tình Tiêu Kình Phong cũng không quá tốt, Tiêu Thanh Nham chướng mắt Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong cũng sẽ không mang mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta.

"Huynh nói ca ca huynh có thể đang ở Phong Thành không?" Mộc Thư Vũ hỏi.

"Không biết." Lúc trước bởi vì hết sức bất đắc dĩ, Tiêu Kình Phong từng viết thư xin Tiêu Thanh Nham giúp đỡ, mấy phong thư đều như đá chìm xuống biển khiến Tiêu Kình Phong rất thất vọng với Tiêu Thanh Nham. "Xem duyên phận đi." Tiêu Kình Phong nói.

Mộc Thư Vũ gật đầu đáp: "Cũng tốt!"

...

"Thanh Nham! Người dưới kia có phải đệ đệ ngươi không?" Trong tửu lâu Lạc Nguyệt, một nam tử tuổi còn trẻ vừa ngắm nghía quạt xếp trong tay vừa thản nhiên hỏi.

Tiêu Thanh Nham nhìn xuống lầu một chút rồi bình tĩnh đáp: "Hẳn là chỉ có dáng dấp giống nhau thôi, đệ đệ ta không có khả năng xuất hiện ở nơi này."

"Cũng đúng, đệ đệ ngươi ý đồ chiếm đoạt chị dâu mà! Hiện hẳn nên tìm một cái lỗ trốn xuống, làm sao sẽ xuất đầu lộ diện chứ." Triệu Hách nửa đùa nửa thật nói.

Sắc mặt Tiêu Thanh Nham lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì.

Sau khi cha Tiêu, mẹ Tiêu xảy ra chuyện, tình cảnh của Tiêu Thanh Nham lập tức trở nên tệ đi nhiều, lại thêm Tiêu Kình Phong gặp chuyện, thanh danh của Tiêu Thanh Nham bị ảnh hưởng theo, thư Tiêu Kình Phong xin giúp đỡ Tiêu Thanh Nham đã nhận được, chỉ là Tiêu Thanh Nham hết sức bất mãn với Tiêu Kình Phong nên sao có thể ra mặt giúp Tiêu Kình Phong chứ.

"Thanh Nham à! Đệ đệ ngươi chạy đi đâu rồi, ngươi biết không?" Hiển nhiên Tiêu Thanh Nham không muốn nói nhiều đến vấn đề này, Triệu Hách lại túm chặt không buông.

"Nó đã bị trục xuất khỏi cửa, đã không còn là đệ đệ ta nữa." Tiêu Thanh Nham lạnh lùng đáp.

Triệu Hách sờ cằm nói: "Thanh Nham, ngươi đừng tuyệt tình như vậy chứ! Các ngươi là huynh đệ ruột mà, cắt đứt xương thì vẫn còn gân chứ."

Tiêu Thanh Nham lạnh lùng nói: "Đây là chuyện nhà của ta."

Triệu Hách nhún vai không nói gì nữa.

Tiêu Thanh Nham đứng bên cửa sổ, nhìn Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ dưới lầu đang vừa cười vừa nói, trong con ngươi hiện lên vài phần sát khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi