XUYÊN QUA CHI LINH THỰC SƯ

Edit + Beta: Snail

* đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.

Tôn Diệu Âm quay đầu lại nhìn tiệm đồ uống phía sau, đôi mắt âm u.

Tôn Diệu Âm thầm nghĩ: sau khi Tiêu Kình Phong lựa chọn Mộc Thư Vũ thì càng ngày càng thuận buồm xuôi gió! Tuy cửa hàng này là của Tiêu Cảnh Đình, nhưng nghe nói Tiêu Kình Phong được chia phần không ít, nhân viên trong tiệm trừ hai thằng nhóc quỷ kia thì đều là người do Tiêu Kình Phong mời đến, nếu Tiêu Kình Phong có tâm, giấu đi ít bạc cũng là thần không biết quỷ không hay, cho dù Tiêu Kình Phong không làm gì thì chờ thêm một đoạn thời gian, e rằng Tiêu Kình Phong cũng là một phú ông nhỏ.

Phần lớn người trẻ trong bốn đại gia tộc vẫn còn xin tiền trong nhà, rất ít ai được như Tiêu Kình Phong có thể kiếm nhiều bạc đến vậy.

"Tiểu thư, chúng ta đi thôi, Miểu Miểu tiểu thư hẳn đang chờ đến sốt ruột rồi." Thị nữ nói với Tôn Diệu Âm.

Tôn Diệu Âm gật đầu nói: "Được."

...

"Tỷ tỷ, tỷ đến thăm ta à." Tôn Miểu Miểu nhìn thấy Tôn Diệu Âm thì không khỏi có chút vui vẻ.

Tôn Diệu Âm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Gần đây muội và Tiêu Mộc Hồng thế nào rồi?"

Sắc mặt Tôn Miểu Miểu hơi thay đổi, đáp: "Vẫn ổn ạ, có điều huynh ấy không thân thiết với muội như trước đây nữa." Một cây làm chẳng nên non, Tiêu Mộc Hồng lạnh nhạt với cô, cô cũng không tràn ngập mong đợi với Tiêu Mộc Hồng như trước, luôn cảm thấy giữa phu thê đã thiếu đi chút gì đó.

Lão gia tử xuất quan một thời gian ngắn rồi lại bế quan, bây giờ Vương Lộ là đương gia trong nhà, Vương Lộ nhằm vào đại phòng bọn họ khắp nơi, cấp bậc cao nhất đè chết người, mẹ chồng Liễu Huyền trước đây hăng hái bao nhiêu thì giờ ở trước mặt Vương Lộ lại thở mạnh cũng không dám, phong quang lúc trước đã hoàn toàn biến mất, Tôn Miểu Miểu luôn có cảm giác người hầu trong nhà đều đang cười nhạo cô.

"Khi ta tới có đi xem tiệm đồ uống lạnh của Tiêu Cảnh Đình."

Tôn Miểu Miểu nghe thấy lời của Tôn Diệu Âm, sắc mặt liền trở nên phức tạp, trong khoảng thời gian gần đây, mấy đứa bé trong Tiêu gia đều uống đồ trong cửa hàng kia, rất nhiều người trong Tôn gia cũng uống. Tiêu Cảnh Đình đã tặng một ít đồ uống cho gia tộc, nhưng căn bản là không đủ chia.

"Nghe nói mỗi ngày có thể thu được năm ngàn lượng bạc tiền lời." Tôn Miểu Miểu nắm chặt nắm tay nói.

Nghe nói nguyên liệu cơ bản của đồ uống đều là do tự bản thân Tiêu Cảnh Đình trồng ra, phí tổn chỉ là một ít tiền nhân công giá rẻ, như vậy tính ra, mỗi tháng tiệm đồ uống lạnh hẳn là có thể có hơn một trăm ngàn lượng bạc tiền lời, số thu nhập này đã gần như xấp xỉ với trưởng bối trong nhà.

Khi tu luyện, thứ quan trọng nhất chính là tài nguyên, hai huynh đệ Tiêu Cảnh Đình có bạc thì sớm muộn gì thực lực cũng tăng lên.

Tôn Diệu Âm gật đầu, nói: "Hẳn là không kém bao nhiêu, lúc ta đến đó, tiệm đồ uống làm ăn phát đạt lắm."

Tôn Miểu Miểu mím môi, nói: "Thật không ngờ Tiêu Cảnh Đình lại có thể làm đến bước này." Trước đây cô thật sự đã xem thường tên nhị thế tổ này, sớm biết Tiêu Cảnh Đình có tiền đồ như vậy, lúc trước cô đã không... Đáng tiếc, không còn kịp rồi...

"Ta mua mấy bình rượu trái cây ở đó." Đồ uống thích hợp với phí tiêu dùng của đại chúng, rượu trái cây lại đi trên con đường cao cấp, rất mắc.

Tôn Diệu Âm mở một bình rượu trái cây rồi chia ra uống cùng Tôn Miểu Miểu.

"Mùi vị không tệ, linh khí cũng rất đậm đặc." Tôn Miểu Miểu bình luận đúng trọng tâm.

Tôn Diệu Âm gật đầu, nói: "Mỗi ngày trong tiệm bán ra giới hạn sáu bình, mỗi ngày đều được tiêu thụ sạch, sản phẩm không tốt thì không có khả năng bán hết được."

Tôn Miểu Miểu nắm chặt nắm tay, nói: "Thật vậy." Bây giờ tiệm đồ uống lạnh của Tiêu Cảnh Đình đã trở thành chủ đề hấp dẫn trong nhà, ngay cả gã sai vặt cũng đang bàn luận người trẻ tuổi có tiền đồ nhất ở Tiêu gia chính là Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong hậu sinh khả úy.

"Có điều ta nghe nói rất nhiều gia tộc đều muốn mở tiệm đồ uống lạnh, nếu những cửa hàng kia khai trương thì có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với cửa tiệm của Tiêu Cảnh Đình."

Tôn Miểu Miểu gật đầu: "Đúng vậy! Chuyện buôn bán đâu có dễ làm như vậy! Việc gì mà kiếm được chút tiền là mọi người đều dán mắt vào ngay."

Tiệm đồ uống của Tiêu Cảnh Đình đã mở hơn một tháng, các tiệm đồ uống khác cũng xuất hiện như măng mọc sau mưa trong các trấn của Mạc Thành.

Bởi vì các tiệm đồ uống kia có giá rẻ hơn cửa hàng của Tiêu Cảnh Đình không ít nên đã tạo thành sự đả kích không nhỏ đối với tiệm đồ uống của hắn, có điều tiệm đồ uống của Tiêu Cảnh Đình đã có khách hàng cố định, lại bởi vì mùi vị tốt, linh khí sung túc nên vẫn được hoan nghênh rộng rãi, chỉ là lượng khách kém hơn trước kia một ít.

...

Tiêu gia.

"Lâm Phong, hình như cửa hàng kia của Cảnh Đình buôn bán tốt lắm ấy!" Vương Lộ nói.

Tiêu Lâm Phong gật đầu: "Gần đây ta thấy rất nhiều đứa bé trong nhà đều đến đó."

"Ta nghe con dâu lớn nói cửa hàng kia một ngày có năm sáu ngàn lượng tiền lời." Vương Lộ nói.

Tiêu Lâm Phong có hơi kinh ngạc: "Tiền lời cao vậy ư? Ta nghe Thanh Nham nói lão tam chỉ biết càn quấy, cửa hàng kia vừa hẻo lánh lại nhỏ, không có khách khứa gì! Không vùng dậy nỗi!"

"Làm ăn rất tốt, gần đây trong tiệm bán ra một ít linh tửu cao cấp, giá cả khá cao lại có rất nhiều người mua." Vương Lộ nói.

Tiêu Lâm Phong nghi hoặc hỏi: "Còn có việc này à?"

Vương Lộ gật đầu: "Đúng vậy."

"Nếu mỗi ngày thật sự lời nhiều như vậy, một tháng sẽ có hơn một trăm ngàn lượng đấy." Tiêu Lâm Phong nhịn không được nói.

Vương Lộ gật đầu: "Đúng vậy, lão nhị lão tam mới Luyện Khí tầng năm, đâu phải dùng nhiều bạc như vậy."

Tiêu Lâm Phong cười khổ nói: "Lão nhị còn dễ nói, lão tam mà muốn xài tiền thì tuyệt đối có thể xài sạch sành sanh."

Vương Lộ như có điều suy nghĩ, nói: "Cũng đúng!" Cho dù tài nguyên thích hợp với tu sĩ Luyện Khí tầng năm có quý giá một chút nhưng chỉ cần bằng lòng bỏ ra số tiền lớn thì vẫn có thể tới tay.

Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong sống tốt, Vương Lộ đương nhiên là vui vẻ, nhưng vui vẻ càng nhiều lại càng không nhịn được mà lo lắng cho Tiêu Thanh Nham, Vương Lộ thương Tiêu Thanh Nham nhất, thấy con lớn rơi vào thế yếu thì luôn muốn giúp đỡ một ít.

...

Tiệm đồ uống lạnh.

"Đệ ăn nhiều lắm rồi đó." Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, ghét bỏ nói.

Tiêu Tiểu Phàm ăn đến ợ một cái, "Giờ không có khách khứa nào, để cho đệ ăn thêm nhiều chút, một hồi bận rộn đệ sẽ không có thời gian để ăn."

"Hôm nay buôn bán không tốt, một hồi nữa cũng vẫn rảnh rỗi thôi, đệ không cần nắm chặt thời gian như vậy." Tiêu Tiểu Đông nói.

"Mấy tiệm trên đường này đúng là không biết xấu hổ mà, chỉ biết bắt nạt người ta, lại mở tiệm giống y chang chúng ta." Tiêu Tiểu Phàm nói với vẻ căm ghét.

"Tiệm chúng ta đi trên con đường cao cấp, không giống những kẻ chỉ biết giảm giá này, thời gian lâu dài, khách hàng tự nhiên sẽ trở về." Tiêu Tiểu Đông có chút kiêu ngạo nói.

Tiêu Tiểu Phàm gật đầu: "Nói rất đúng, đồ của chúng ta ngon, của bọn họ lại dở, đồ cha làm là ngon nhất!"

Tiêu Tiểu Đông không thèm để ý: "Rượu trái cây kiếm tiền tốt nhất trong tiệm, chỉ cần rượu trái cây có thể bán ra, không bán được nước trái cây cũng chả sao cả."

Tiêu Kình Phong thở ra một hơi, rượu trái cây định giá có hơi cao, bây giờ có người mua để nếm thử, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ không ai mua, có điều việc này cũng không cần gấp, dù sao mỗi ngày vẫn có được ba ngàn lượng.

"Mẫu phụ lại muốn đẩy ra sản phẩm mới nữa, không biết có gì ăn ngon hay không." Tiêu Tiểu Phàm lẩm bẩm.

"Ăn ít chút đi, gần đây đệ mập lên rồi kìa." Tiêu Tiểu Đông nói.

Tiêu Tiểu Phàm vỗ vỗ bụng: "Gần đây đệ rất lợi hại, ăn nhiều hơn chút cũng không sao, sẽ không khiến linh khí ứ đọng, mọi người đều nói đệ đáng yêu đấy."

Tiêu Tiểu Đông bĩu môi, nói: "Mọi người chỉ lấy lòng đệ thôi, đệ còn tin là thật."

Tiêu Tiểu Phàm phản đối: "Không có đâu! Mọi người nói thật mà."

Tiêu Tiểu Đông liếc trắng mắt: "Đồ con nít đúng là đồ con nít, người ta nói gì cũng tin."

"Ca ca, huynh cũng đâu lớn hơn đệ bao nhiêu!" Tiêu Tiểu Phàm biện luận theo lý lẽ.

...

Tiêu Kình Phong nhìn Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Tiêu Kình Phong nhăn mày theo bản năng rồi nhìn ra cửa. Trông thấy người tới, tâm tư Tiêu Kình Phong lập tức trở nên phức tạp: "Mẫu thân, sao người lại đến đây?"

Vương Lộ mỉm cười nhìn Tiêu Kình Phong, nói: "Tiệm này của các con không tệ!"

Tiêu Kình Phong cười một cách miễn cưỡng: "Tạm được ạ."

Tiêu Tiểu Phàm nhìn thấy Vương Lộ thì vội vàng lau miệng, vẻ mặt như lâm đại địch mà đứng phía sau Tiêu Tiểu Đông, lại thò đầu ra từ sau lưng Tiêu Tiểu Đông, đôi mắt tựa quả nho đen hết chớp lại chớp.

Vương Lộ nhìn sang nhẫn không gian trên tay Tiêu Kình Phong: "Có nhẫn không gian để đeo, xem ra việc làm ăn rất tốt."

Tiêu Kình Phong cười gượng, lúc Tiêu Thanh Nham tiến vào học viện, cha mẹ vì thưởng cho hắn ta, cũng tặng cho hắn ta một chiếc nhẫn không gian. Còn hắn, lúc ở đội lính đánh thuê, mỗi khi buộc phải vứt bỏ con mồi vì túi trữ vật có hạn, Tiêu Kình Phong cũng từng nghĩ tới việc sở hữu một chiếc nhẫn không gian, đáng tiếc vẫn luôn không được như ý nguyện.

Chiếc trên tay là do Tiêu Cảnh Đình đưa, Tiêu Cảnh Đình nói việc buôn bán nếu có nhẫn không gian thì sẽ thuận tiện hơn chút rồi cứng rắn nhét cho hắn một chiếc, còn nói nhẫn không gian mua hai tặng một, mua hai cái mới có lời.

Hiện tại cửa hàng kiếm được nhiều bạc, có điều tư thế tiêu tiền của Tiêu Cảnh Đình cũng thật sự khiến người ta không dám khen tặng!

"Kình Phong, con phải trông tiệm này làm lãng phí không ít thời gian tu luyện đi." Vương Lộ hỏi.

Tiêu Kình Phong lập tức đề cao cảnh giác, không phải hắn muốn phòng bị mẫu thân mà là Vương Lộ bất công quá mức, hắn không phòng bị không được, Vương Lộ hỏi như vậy không phải là muốn tìm người khác đến trông tiệm đó chứ.

Tiền lời từ cửa hàng quả thật rất cao, Vương Lộ lại thiên vị Tiêu Thanh Nham, tiền tiêu vặt một tháng cho Tiêu Thanh Nham cũng chỉ có mấy ngàn lượng bạc, thế nhưng việc làm ăn của cửa hàng này đã đi vào quỹ đạo, một tháng có thể có hơn một trăm ngàn lượng tiền lời.

"Nhi tử tự biết mình tư chất hữu hạn, trước đó lại trúng độc, cho nên cũng không dám hy vọng xa vời rằng tu vi sẽ có tiến bộ lớn lao gì, trước mắt, con chỉ muốn làm chút chuyện thực tế, kiếm chút bạc nuôi gia đình, công việc trong tiệm không nặng nề gì, con có thể vừa công tác vừa tu luyện, Thư Vũ ngày nào cũng bận rộn trong ruộng, nếu một thằng đàn ông như con lại rảnh rỗi ở nhà, mọi người sẽ nói ra nói vào." Tiêu Kình Phong nói.

Vương Lộ nghe vậy, nhất thời cũng không tiện mở miệng nói cái gì. "Trong tiệm rất thiếu người ư? Sao hai đứa tụi nó lại giúp việc trong tiệm? Có cần mẫu thân an bày vài người giúp con không?"

Tiêu Kình Phong vội đáp: "Lúc đầu đúng là thiếu người ạ, bây giờ thì không thiếu, có điều hiện tại trên trấn xuất hiện rất nhiều cửa hàng, còn cố ý trang trí giống tiệm của tụi con, danh tiếng của cửa hàng tụi con khá lớn, khách hàng lại nhiều, người bên ngoài cũng đến đây mua, họ không phân biệt được tiệm nào là của tụi con liền nhìn hai đứa nhóc này, giờ Tiểu Đông Tiểu Phàm là chiêu bài của tiệm tụi con rồi."

Vương Lộ gật đầu nói: "Vậy à?"

Tiêu Kình Phong nhìn Vương Lộ, nói: "Mẫu thân đã đến đây rồi, vậy cầm linh tửu về đi."

"Linh tửu này là các con tự ủ, nghe nói kiếm tiền rất nhanh đúng không?" Vương Lộ hỏi.

Tiêu Kình Phong không biến sắc, đáp: "Cũng không được bao nhiêu tiền, lúc ủ linh tửu phải thêm vào một ít linh dược đặt mua từ bên ngoài với giá cao, tuy rằng bán mắc, nhưng phí tổn cũng rất cao, cho nên không lời được bao nhiêu cả ạ."

Vương Lộ gật đầu nói: "Vậy à."

Vương Lộ ngồi một hồi, hàn huyên vài câu với Tiêu Kình Phong rồi mang linh tửu rời đi.

Tiêu Tiểu Đông nhìn theo hướng Vương Lộ rời đi hồi lâu, thấy người đi mất hút rồi mới nói: "Lần này bà nội đến không phải là định bảo cha nhượng lại cửa hàng đó chứ, nói cái gì mà tìm người đến giúp đỡ, chớ không phải là muốn cài vào vài thám tử ư."

Tiêu Kình Phong liếc nhìn Tiêu Tiểu Đông một cái, nói: "Đừng nói bậy."

"Phu nhân của đại bá là tiểu thư Trịnh gia, con thấy hình như Trịnh gia cũng mở một tiệm đồ uống, có điều lại lén lén lút lút, không treo lên danh nghĩa của Trịnh gia, buôn bán không tốt chút nào." Tiêu Tiểu Đông khinh thường nói.

Tiêu Kình Phong xoa trán Tiêu Tiểu Đông: "Con đó! Tâm tư nặng quá, có điều sao con có được tin này vậy?"

"Con có bí quyết mà!"

"Mấy thằng nhóc quỷ kia?" Tiêu Kình Phong hỏi, Tiêu Kình Phong chú ý tới, Tiêu Tiểu Đông có quan hệ không tệ với vài nhóc ăn mày.

Tiêu Tiểu Đông gật đầu đáp: "Nhị bá thật thông minh."

"Mấy hôm trước con nhìn thấy đại bá mẫu." Tiêu Tiểu Phàm đột nhiên nói.

Tiêu Kình Phong nhìn Tiêu Tiểu Phàm, hỏi: "Con thấy đại bá mẫu ư?"

"Đúng vậy! Đứng ở giao lộ trước cửa hàng mình làm mặt dữ như quỷ một lúc rồi đi mất." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Kình Phong: "..."

-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi