XUYÊN QUA NĂM THỨ MƯỜI TÁM

Đúng vậy, ta sợ Lục Đoan Nghiên tìm đến. Nhưng đã sao, đại cục đã định, hắn chỉ có thể nói những lời chua ngoa mà thôi.

"Lục đại nhân, ta thấy ngươi ghen tị với ta, ghen tị đến mức đỏ cả mắt rồi. Sao vậy, mong ta trở về kinh thành kế thừa vương vị, để ngươi thừa dịp mà vào?"

Ta cúi đầu tỉ mỉ giặt quần áo cho Đoàn Tử, lười biếng nói: "Đừng mơ tưởng nữa, cút sớm một chút đi."

Lục Đoan Nghiên nói: "Nàng nói đúng, Thẩm Diệu là giả. Ta yêu thích Thẩm Diệu ngây thơ lãng mạn, yêu thích dáng người thướt tha của nàng, yêu thích sự ngây thơ đáng yêu, chân thành thấu đáo của nàng. Nhưng tất cả những thứ này đều là giả. Nếu nàng thật sự cùng ta sống như vậy, ngày ngày tỉnh lại, trên mặt có ghèn mắt, mơ mơ màng màng ngáp. Mặc y sam vải bông, ở trong sân đá cầu nhảy dây. Nàng như vậy, ta xem cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái."

Có bệnh a, nói với ta những thứ này làm gì

"Nếu là phu nhân của ta, cũng tuyệt đối không thể thô tục như vậy. Phải biết phẩm trà thưởng hoa, ngâm thơ đối đáp. Ở nhà thì dịu dàng ý tứ, ra ngoài thì giao thiệp rộng rãi. Nhất định không thể vào lúc vui vẻ, nhào tới hôn ta hai cái, nửa đêm cãi nhau lại đuổi ta đi." Lục Đoan Nghiên vừa nói vừa nhìn ta.

A, tháng trước, nửa đêm, ta bị Bán Hạ đuổi ra khỏi phòng. Nàng bảo ta cút đi. Haizz, những ngày nàng sắp đến tháng đều đặc biệt cáu kỉnh. Là ta không nên ôm nàng ta hôn mãi không thôi. Lục Đoan Nghiên quả nhiên có bệnh, nửa đêm không ngủ, nghe lén người khác.

Lục Đoan Nghiên tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Đúng vậy, ta tuyệt đối sẽ không thích nữ tử như Lâm Bán Hạ. Làm việc hấp tấp đãng trí, lại còn thô kệch. Cả ngày đều phải nhờ ngươi nhắc nhở mới nhớ mang theo hòm thuốc. Mười lần thì có tám lần, nàng ra ngoài rồi lại quay lại tìm đồ. Còn chống nạnh đứng ở đầu ngõ, cùng người ta cãi nhau, chẳng qua là tiểu hài tử ở trường học xảy ra xung đột với người khác, thật không ra thể thống gì. Nàng một chút cũng không biết quán xuyến việc nhà, bạc tháng trước kiếm được, nộp tiền thuê nhà rồi lại không còn một đồng nào. Nếu thật sự để cho nàng ấy quản lý việc nhà, e rằng sổ sách cũng chẳng thể nào tính toán rõ ràng."

"Lục Đoan Nghiên, ngươi mau đi soi gương xem!" Ta thật sự không muốn nghe thêm nữa, người này đã phát điên rồi: " Ngươi xem kìa, ngươi đố kỵ đến mức méo mó cả mặt rồi!"

Người hầu bên ngoài bẩm báo với Lục Đoan Nghiên đã đến giờ phải đi. Hắn đứng dậy, vô tình bị y phục của Bán Hạ đang phơi trên dây chạm vào mặt. Cũng không biết vì sao, lúc ra cửa, thân thể hắn loạng choạng, vịn tường rồi "oẹ" một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Ta lạnh lùng nhìn hắn lau miệng.

Lục Đoan Nghiên xoay người, bình tĩnh nói: "Hoắc Chiến Dã, ta sẽ luôn dõi theo ngươi. Đàn ông trên đời chẳng có ai là không trăng hoa, chờ đến ngày Lâm Bán Hạ hoàn toàn thất vọng về ngươi, ta sẽ cho nàng ấy biết, ta mới là lựa chọn tốt nhất."

Hắn rời đi. Còn ta thì cười khẩy.

Vậy ngươi cứ chờ đi, chờ đến chết!

——Hết——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi