Lâm Nhược Vân mang theo Kim Quang Dao đến thiên điện liền ngừng lại, ý bảo Thu Tứ đem bọn hạ nhân đi ra ngoài.
Nàng quay đâu lại nhìn Kim Quang Dao, để hắn ngồi vào trên ghế, chính mình ngồi ở đối diện hắn.
" A Dao "
" Mẫu thân "
Kim Quang Dao vội trả lời.
Lâm Nhược Vân nhìn chằm chằm vào hắn.
" Ngày đầu tiên tự ngươi nhận tổ quy tông, mẫu thân liền nói cho ngươi biết sau này kim lân đài này chính là nhà của ngươi, ngươi chính là chủ nhân của nhà này.
Những cái hạ nhân đó chung quy là hạ nhân.
Ngươi cùng bọn họ không giống nhau, ngươi là danh chính ngôn thuận nhận gia phả, vì sao còn xem sắc mặt bọn họ.
"
Kim Quang Dao giật giật môi cuối cùng cũng không lên tiếng.
Chính mình như thế nào có thể quản giáo bọn họ, kia không chăn được lời của người khác còn để bọn họ làm trầm trọng thêm, nếu bởi vì vậy mà chọc phu thân giận, chẳng phải càng thêm khó làm...!
Lâm Nhược Vân minh bạch điều hắn băn khoăn, nhìn thần sắc của hắn, làm nàng đau lòng muốn chết.
" A Dao, người khác có rất nhiều lời nói ngươi không cần để tất cả ở trong lòng.
Người ai cũng có quá khứ, huống chi xuất thân là kết cục đã định.
"
" Trên thế giới luôn có rất nhiều người, chính mình không có năng lực liền dựa vào cái miệng, đối với những người cao cao tại thượng thường xoi mói.
Nhìn giống như thật khinh thường nhân gia, kỳ thực chính là hâm mộ, hâm mộ so với bọn hắn có năng lực lớn hơn, hâm mộ so với bọn hắn quyền cao chức trọng.
Bởi vì chính bọn họ không chiếm được, liền dứt khoát đem những người có địa vị cao biếm thành không đáng một đồng.
"
" Cũng đúng bởi vì ngươi cao cao tại thượng cho nên mới luôn có người nghị luận.
Hiện giờ thành tựu của ngươi, đều là ngươi đi một bước chính mình tránh tới.
Đúng là bởi vì ngươi không có bước khởi điểm cao cho nên đi tới vị trí hiện tại càng xác minh năng lực của ngươi.
Thế nhân trên người ngươi không thể lấy một cái tật xấu cho nên chỉ có thể đem đầu mâu chĩa vào xuất thân của ngươi.
"
" Xuất thân hèn mọn không mất mặt.
Tất cả quan trọng là ở cách ngươi đối đãi nó.
Mẹ đẻ của ngươi Mạnh Thơ, vì tiền đồ của ngươi để ngươi đọc sách luyện kiếm, cho dù là ở hoàn cảnh như thế nào vẫn phải dốc hết sức lực để cho ngươi một con đường sinh cơ.
Có mẫu thân như vậy, là nên tự hào, bởi vì nàng vĩ đại làm người bội phục.
Này cũng không phải trơ trẽn.
Người ngoài có lẽ không rõ ràng lắm nhưng ngươi hẳn là minh bạch.
"
" Ngươi sinh ở nơi thanh lâu đây là sự thật, nhưng hiện giờ lệnh người trong thiên hạ tôn kính Liễm Phương Tôn cũng là sự thật.
Ta không cho rằng xuất thân như vậy hẳn đã trở thành nỗi đau của ngươi.
Những ngày ấy ngươi đã trải qua, ngươi đều mang cho chúng ta ít nhiều thành tích.
"
" Thế nhân đều có thành kiến.
Sau lưng khinh thường là bệnh chung của thế đạo.
Tựa như ta kiểu gì cũng là Kim phu nhân tôn quý, ngoại nhân nói như thế nào? Nói ta đến quản lí phu quân cũng không được, cười nhạo ta vô năng, nói ta đến nam nhân cũng không lưu không được, cho dù có phú quý cũng uổng phí....!"
Kim Quang Dao giật giật môi, tựa hồ như muốn an ủi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lâm Nhược Vân tiếp tục nói.
" Bọn họ nói chính là sự thật.
Ta cũng từng rất để ý, ngôn luận đó ngày càng không thể nghe được.
Sinh khí, không cam lòng, khổ sở nhưng bọn họ nói nhiều năm như vậy, ta vẫn như cũ là phu nhân của kim lân đài này, có được vinh hoa phú quý mà bọn họ vô pháp có được.
"
" Ngươi không giống ta, đã bị người mất hết thanh danh.
Ngươi có năng lực, địa vị củ ngươi, làm bọn họ vô pháp không thể lung lay.
Bọn họ phải tìm chút chuyện làm.
Xác thật ngươi cũng không thể lấp kín miệng mọi người.
Thật có chút chuyện, nếu chúng ta không bỏ trong lòng những lời này liền tựa như mây khói, theo gió mà bay, quyết định đó không được gì.
"
" Huống hồ ngươi tại kim lân đài này, lại không phải người phiêu bạc không nơi nương tựa.
Ngươi đã gọi ta một tiếng mẫu thân, ta tự nhiên là có trách nhiệm của mẫu thân.
Có cái gì ủy khuất, có gì bất mãn cứ nói với mẫu thân.
Tuy nói việc nói việc trọng đại của Kim gia ta không tiện nhúng tay nhưng tại kim lân đài này năng lực vì nhi tử mà làm chủ vẫn phải có chứ.
Cùng mẫu thân nói hoặc cùng Tử Hiên nói, chúng ta sẽ giúp ngươi.
"
" Đến nỗi phụ thân ngươi...!Kim Quang Thiện, ngươi cũng không cần nhìn trúng như vậy...!"
Nghe nàng nhắc tới Kim Quang Thiện, Kim Quang Dao ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tựa hồ cũng rất khiếp sợ.
" Ta cũng từng giống ngươi, ôm hi vọng đối với hắn, ngóng trông hắn sẽ có một ngày đổi tính, có thể đem tính ông bướm lả lơi của hắn sửa lại.
Vì thế, cái gì mềm mại cứng ngạnh ta còn chưa thử qua sao? Nhưng kết quả đâu...!Người hắn như vậy, từ trước đến nay chỉ lo cho bản thân mình, chỉ thỏa mãn ước nguyện của chính mình, khi nào lại bận tâm ngươi khác?...!"
" Người như vậy, trước nay đều không xứng làm phu quân...!hoặc phụ thân.
"
Lâm Nhược Vân nói trịnh trọng từng chứ từng chữ.
" Ta nghĩ, nếu mẹ ruột ngươi lúc ấy biết bộ dạng hắn như vậy cũng sẽ không để ngươi đối với hắn chờ mong đâu...!"
" Quyền cũng tốt, thế cũng vậy.
Cầm ở trong tay là vì để sinh hoạt của chính mình được tốt hơn.
Kỳ thật không cần vì chúng minh cái gì đó mà ủy khuất chính mình.
Đường là của chính mình, người khác cũng không thưởng thức được, cũng không thể thay đổi phương hướng đi của ngươi...!A Dao, ngươi có hay không nghĩ tới, ngươi vui vẻ mới là minh chứng tốt nhất? "
Kim Quang Dao nghe mà ngơ ngác.
Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày, tại kim lân đài này, sẽ có một người cùng chính mình nói lời như vậy một phen...!Đã bao nhiêu năm rồi? Con đường này hắn tứ cố vô thân, chỉ có thể trăm phương ngàn kế, thận trọng từng bước, thời thời khắc khắc đều nhắc chính mình thận trọng, sợ không cẩn thận đắc tội với ai.
Nhiều người đều tự nhận cao hơn hắn như vậy, vì phần chứng minh kia hắn nhịn sự không cam lòng cùng ủy khuất kia xuống, lam chính mình bát diện linh lung...!Nhưng hôm nay, có người nói với hắn: Xuất thân xấu cũng không mất mặt...!Nói vì những người kia mà làm chính mình ủy khuất là không đáng....!Nói có người vì hắn làm chủ....!Nói chính mình phải vui vẻ....!Đúng vậy, nếu năm đó mẫu thân biết phụ thân là cái dạng người này, liệu còn hy vọng chính mình nhận tổ quy tông sao.
Lâm Nhược Vân ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn hắn.
Nàng biết hắn cần thời gian mà hảo hảo ngẫm nghĩ lại, tin tưởng ý tứ của chính mình, hắn sẽ minh bạch...!
Thiên điện, im lặng lâu dài...!
Thật lâu sau, Kim Quang Dao ngẩng đầu.
" A Dao, ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo! "
Nửa tháng sau,
Trên dưới kim lân đài toàn là phồn hoa...!
Lâm Nhược Vân ngồi ngay ngắn ở chỗ thượng vị, nhìn hai người ăn mặc hỉ phục thong thả bước vào, trong lòng tràn đầy vui mừng, dưới đài các khách khứa ngồi đầy kéo dài tới ngoại thính trên quảng trường.
Đường đi hai bên chỗ ngồi đều tinh tế, mà chỗ ngồi Vân Mộng Giang thị lại có một vị trí nhỏ bị bỏ trống, nơi đó không bày biện bàn ghế, đó là để lại cho Ngụy Vô Tiện không thể tới dự được, cũng là ý của Giang Yếm Ly.
Kim Quang Dao đem vị trí không kia đặt ở đầu bên cạnh, nhìn qua tựa hồ chỉ là một bộ phận đường đi, khiến người khó phát giác được.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người không chú ý đến, Lam Vong Cơ giờ phút này liền nhìn cái chỗ trống kia có chút xuất thần.
Chỗ ngồi Cô Tô Lam thị liền đối diện Vân Mộng Giang thị, cho nên hắn xuất thần người ở bên ngoài xem ra cũng không có chỗ gì kỳ lạ.
Ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ tự nhiên là Lam Hi Thần.
Hắn nhìn hai vị kia đi ngang trước chính mình, mang theo ý cười nhàn nhạt mà chúc phúc, ánh mắt lại theo hướng chủ vị nhìn qua.
Kim Quang Dao chú ý tới ánh mắt của hắn cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau cười.
Thấy người ở giữa đứng yên, mọi người hoàn hồn, nghi thức bắt đầu.
Tam sinh hữu hạnh, kiếp này có nhau.
Dùng mấy đời mới tu đến, trời đất tạo nên liền cành bỉ dực.
Bạc đầu không rời, quãng đời còn lại không bỏ.
Có tình nhân, bỉnh hoa chúc, cử án tề mi, tâm đầu ý hợp.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Kết thúc buổi lễ.
Một đôi giai nhân nắm tay bạc đầu.
Sau khi kết thúc nghi thức, đó là yến tiệc.
Phòng khách đối ngoại phi thường náo nhiệt.
Các tân khách đem rượu chúc mừng, nói Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly có bao nhiêu xứng đôi.
Kim Quang Dao một đường kính rượu, xuyên qua đám người.
" Ai, huynh trưởng thành hôn nên đến phiên đệ đệ đi?! "
Không biết vị tông chủ nào đã mở miệng trước.
" Đúng vậy, Liễm Phương Tôn cũng đã đến tuổi bàn chuyện hỏi rồi...!Cũng không biết có ý trung nhân không a! "
Thực mau trong đám người có người tiếp lời.
Hiện giờ Lan Lăng Kim thị nổi bật hưng thịnh, bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào muốn đem nữ nhi chưa lập gia đình gả vào.
Hiện giờ Kim Tử Hiên đã thành hôn, bọn họ liền đem chủ ý đánh đến trên người Kim Quang Dao.
" Chưa từng nghe nói Liễm Phương Tôn cùng vị nữ tu sĩ nào thân cận, hẳn là không có ý trung nhân đi! "
Lại có nhân đạo.
Bọn họ nói, trong đám người ngồi đó có nhóm nữ tu chưa hôn phối, đều không tự chủ mà liếc về phía Kim Quang Dao cách bọn họ không xa, muốn nhìn một chút phản ứng của hắn.
Kim Quang Dao tất nhiên là nghe được những lời này nhưng không trả lời, chỉ hướng bọn họ gật đầu, xoay người đến bên cạnh.
" Nhị ca "
Kim Quang Dao giơ chén trà lên, hướng Lam Hi Thần nói.
Lam Hi Thần tất nhiên thập phần phối hợp đáp lễ hắn.
Hai người lấy trà thay rượu, liền nói đến việc vặt của các thế gia gần đây.
Những người khác vừa thấy, tất nhiên cũng không hề đàm luận cái gì, lại quay lại chọc Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly.
" A Dao mới vừa rồi, chính là lấy nhị ca ra để chắn đào hoa phải không? "
Hai người đi ra khỏi yến tiệc, vào hoa viên, Lam Hi Thần hỏi.
" A Dao sao dám lấy nhị ca chắn hoa đào được.
Nhị ca nói như vậy thật đúng là hiểu lầm ta.
"
Kim Quang Dao nói, nhìn qua tựa hồ rất ủy khuất.
" Ân...!Đó là nhị ca sai.
"
Lam Hi Thần cũng không truy cứu, theo hắn đi xuống.
" Trước đó mấy ngày nay, ta vẽ mấy bức đan thanh đồ, nghĩ A Dao có lẽ sẽ thích...!"
" Nhị ca chính là muốn tặng cho A Dao? "
" Ân "
Lam Hi Thần từ trong tay áo lấy ra bốn quyển trục, nhất thời khai triển: Đó là bốn bức phong cảnh, đặt bút dùng sắc tất cả đều ôn nhu, lại là nhất phái trống trải chi cảnh.
Trên giấy rõ ràng là một chỗ phong cảnh như có muôn sông nghìn núi.
Mỗi bức họa đều đoan đoan chính chính như tên Lam Hi Thần đặt.
Kim Quang Dao thật cẩn thận mà nhận lấy, trong thần sắc không chút che dấu sự yêu thích.
" A Dao cảm tạ nhị ca "
........!
" Tần cô nương "
Lâm Nhược Vân chiêu đãi khách khứa xong đang đang định trở về, nửa đường lại hướng về một phương hướng nhìn về phía Tần Tố.
" Kim phu nhân "
Tần Tố cả kinh, vội vàng xoay người tiến lên hành lễ.
Nàng quay người lại, đồ vật nắm trong tay bị lộ ra, đó là một cái túi tiền nhỏ tinh xảo, mặt trên thêu một cái mẫu đơn trắng tinh xảo không lớn lắm.
Nữ tử tự mình thêu túi tiền là đưa cho nam tử mình ái mộ.
Lâm Tích Vân theo nàng nhìn đến bên kia, quả nhiên trong một hoa thì trông thấy Lam Hi Thần đang trò chuyện vui vẻ với Kim Quang Dao.
Thiếu chút nữa đã quên điều này! Lâm Nhược Vân thầm nghĩ.
" Mẫu thân, Tần cô nương "
" Kim phu nhân, Tần cô nương "
Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần nghe thấy tiếng động, liền đi tới.
Lâm Nhược Vân hoàn hồn, nhìn thấy tranh phong cảnh chưa kịp thu trong tay Kim Quang Dao, một trận cảnh tượng thật là mỹ quan.
Tần Tố tự nhiên cũng chú ý tới, lặng lẽ đem túi tiền trong tay thu về.
" Mẫu thân, các người tới chỗ này, chính là có việc? "
Kim Quang Dao hỏi.
" Ta thuận đường hồi điện liền gặp Tần cô nương.
Không biết Tần cô nương đây là? "
Lâm Nhược Vân hỏi.
Chính Tần Tố cũng không biết vì cái gì thấy bức họa của Lam Hi Thần, chính mình có một loại cảm giác không nên đưa túi tiền ra.
Rõ ràng đó là lễ vật của huynh trưởng cùng đồ vật của chính mình tính chất không phải là cùng một loại nhưng...!Vì cái gì vẫn có cảm giác không so bì được? Không được, túi tiền này ít nhất hôm nay không thể đưa đến được.
Nàng trả lời.
" Ta, ta muốn tới bên này đi dạo...!Lại không nghĩ quấy rầy Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân nghị sự....!"
" Không có quấy rầy "
Kim Quang Dao nói.
" Ta cùng nhị ca bất quá cũng là tới đây đi dạo.
Tần cô nương không cần lo lắng.
"
Tần Tố gật đầu, vẫn không nói cái gì liền nói đừng.
Xoay người rời đi.
Nàng đã hạ quyết tâm phải tìm cơ hội đưa túi tiền.
Nhìn thân ảnh Tần Tố đi xa, trong lòng Lâm Nhược Vân rất trầm trọng.
Tuy rằng hiện tại A Dao hẳn là chưa suy sét tới hôn sự, Kim Quang Thiện cũng không có khả năng tại loại thời điểm này để Tần Tố lại đây nhưng đoạn này không nên tồn tại tình cảm, nếu cần thiết phải bóp chết nó ở trong nôi mới hảo....!Thân phận hai người luôn phải có người chứng minh.
" Mẫu thân "
Kim Quang Dao nói.
" Ta cũng đưa nhị ca đi trước.
"
Lâm Nhược Vân gật gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.
Nhìn thấy Tần phu nhân, nàng nghĩ.....