XUYÊN QUA THÀNH NÔNG GIA NỮ

Diêu thị trước khi đi đem sổ sách tình hình sản xuất thú bông ở xưởng nhỏ giao cho Tô La, mà Tô La lúc này không hề gấp gáp tìm nữ tử biết chữ. Sau khi thành thân, nàng đều bớt thì giờ chạy đi thư phòng đọc sách, dần dà, người khác đều cho rằng nàng là bởi vì chăm chỉ mà chậm rãi học được không ít chữ.



Đối với cái hiểu lầm đẹp đẽ này, Tô La tất nhiên là vui sướng tiếp nhận. Còn nữa, hiểu lầm như vậy vốn chính là quyết định ban đầu của nàng. Kể từ đó, nàng cũng không cần lo lắng Tô mẫu sinh nghi. Có thể nói, hiểu lầm như vậy thật sự giải quyết một vấn đề trọng đại rất lâu ở trong lòng nàng.

Lúc này, Tô La vừa mới từ trong phòng ra, đình viện to như vậy đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua. Tháng chạp đã qua mấy ngày, lại qua hai mươi ngày nữa là sang năm mới. Đến cái thời điểm lo toan này, nhà nhà đều vội chọn mua hàng tết, Tô La chưa từng ở cổ đại đón năm mới không hiểu được nơi này đón năm mới đều cần chuẩn bị thứ gì.

Thế là, vì để nhìn xem cuối năm ở cổ đại náo nhiệt ra sao, tối hôm qua Tô La cố tình nói với Thôi Vô Nhàn hôm nay nàng muốn ra ngoài đi dạo phố. Đương nhiên, cái đề nghị này lập tức bị Thôi Vô Nhàn bác bỏ . Sau khi Tô La nghe thấy nguyên nhân Thôi Vô Nhàn phản đối, nàng cũng không kiên trì muốn đi dạo phố, chuyển sang đi lầu hai tửu lâu nhìn xem.

Tửu lâu Thiên Duyệt đối mặt với đường cái náo nhiệt ồn ào nhất ở trấn Vân Lâm, chỉ cần ở lầu hai tùy tiện tìm một vị trí gần cửa sổ là có thể xem được phong cảnh trên đường cái. Từ trên nhìn xuống, phong cảnh ngã tư đường thu hết vào đáy mắt. Nói tóm lại, lầu hai tửu lâu là một nơi ngắm được phong cảnh ở xa rất đẹp.

Đến phòng khách chính, Thôi Vô Nhàn đã ở một bên đợi . Vốn cho rằng chỉ có hai người bọn họ, không nghĩ đến Thôi Tố Nhu thế nhưng cũng ở một bên đợi , thấy nàng tới đây sau đó nhịn không được cười đùa nói: “Đại tẩu, muội cũng muốn đi nhìn xem phong cảnh trên phố, tẩu sẽ không để ý muội cùng đi một thể chứ?”

Trên trán Tô La toát ra mấy vạch hắc tuyến, thật sâu cảm thấy Thôi Tố Nhu càng lúc càng nghịch ngợm. Trước kia Thôi Tố Nhu sẽ lộ ra thần sắc cười đùa như thế, cũng không biết là học được từ Thôi Vô Trần, hay là bị người một nhà ảnh hưởng . Tục ngữ nói: gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Tô La âm thầm chấp nhận.

“Lại không có người buộc chân muội, thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó chơi, thừa dịp bây giờ còn chưa lấy chồng, nhanh chóng đi thêm nhiều chút, tránh sau này không có thời gian ra ngoài đi dạo.” Nghĩ đến nữ tử cổ đại sau khi gả phải hiếu thuận cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con, Tô La không tự giác đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Nói xong mới phát hiện ra có chút không thích hợp, nàng nói như vậy há không phải là ám chỉ nàng sau khi gả cho người ta liền không có thời gian đi dạo hay sao?

Đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai liền truyền tới tiếng Thôi Tố Nhu vui sướng khi người gặp họa: “Chiếu theo ý của đại tẩu mà nói, sau khi đại tẩu gả cho đại ca thì rất thiếu thời gian, không nhàn hạ để ra ngoài đi dạo sao?”

Tô La giương mắt lén lút nhìn về phía Thôi Vô Nhàn, chỉ thấy khóe môi hắn nâng lên thành một vòng cung cười như không cười. Tô La nơi đây xoay đầu đi, ánh mắt phất phới, thật sự không biết phải vãn hồi lời nàng vừa mới nói ra sao.

Thôi Vô Nhàn cũng không coi lời mà nàng nói là thật, chỉ đi đến bên cạnh nàng ôm nàng vào trong ngực, cúi sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Nương tử cũng đã mở miệng, vậy mấy ngày kế tiếp, để vi phu bồi nương tử đi trọn cái trấn Vân Lâm này một lần, nương tử cảm thấy chủ ý này có được không?”

Hơi thở thổi đến bên tai mang khí tức mờ ám, Tô La khẽ nâng mắt, nhìn Thôi Tố Nhu ở đối diện quang minh chính đại nhìn lén, gò má không khắc chế được nóng lên, lập tức chậm rãi phiếm hồng. Kỳ thật, lời Thôi Vô Nhàn nói chính là suy nghĩ trong lòng nàng, dù sao nàng cũng có kinh nghiệm khác biệt về thế giới này, vẫn đều hi vọng có thể cùng một nửa khác của đời mình ra ngoài tản bộ, đi dạo khu phong cảnh có tiếng. Nhưng nàng cũng biết Thôi Vô Nhàn thực sự bận, cộng thêm chính nàng cũng bận, nên nàng đem nguyện vọng ép xuống đáy lòng. Bây giờ bị Thôi Vô Nhàn câu lên hứng thú, há có thể không nắm lấy cái cơ hội này?

“Tướng công cũng đã đề xuất cái chủ ý này, vậy ta liền nỗ lực vượt khó đáp ứng vậy, chúng ta liền thừa dịp khoảng thời gian này đi dạo nhiều hơn, bằng không chờ đến khi bụng to, vậy chúng ta không còn cách nào cùng nhau đi tản bộ nữa.” Tô La cười đến không khỏi đắc ý, đã đều là hắn chính miệng nói, sao nàng có thể khiến hắn thất vọng được đây?

Nhớ lại mấy tháng sau khi đến nơi đây, Tô La chưa bao giờ từng ở trên đường gặp thai phụ bụng to. Nàng biết đây không phải là không có thai phụ, mà là mấy thai phụ đều sẽ không ở thời điểm nguy hiểm như vậy đi lang thang trên đường. Biết rõ y thuật cổ đại phát triển lạc hậu Tô La càng sẽ không mạo hiểm đi trên đường, đây cũng là lý do vì sao tối hôm qua Thôi Vô Nhàn phản đối nàng, nàng phát hiện quả thật không nên đi trên đường.

Cho nên, nàng muốn thừa dịp mấy ngày này để Thôi Vô Nhàn bồi nàng cùng nhau đi dạo cũng tốt, về sau sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà dưỡng thai, không tùy tùy tiện tiện đi đến nơi nhiều người nữa. Đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng chưa biết, nàng thật sự là sợ hãi.

Khi đến tửu lâu, thời gian còn sớm, trong lâu không có nhiều người. Sớm như vậy đã thấy có một nữ tử đi tới tửu lâu, khách nhân ngồi ở trong góc uống rượu tán gẫu vô ý nhìn qua một cái. Đợi sau khi thấy người vào cửa lại là đương gia tửu lâu, lại vội thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống rượu ấm người.

Ba người trực tiếp lên lầu hai, đi vào nhã gian chuyên dụng của Thôi gia, Thôi Tố Nhu lập tức liền đi mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi vào trong phòng. Thôi Tố Nhu không nhịn được rụt rụt cổ, khớp hàm cũng nhịn không được hung hăng va lập cập, vội vàng đóng cửa sổ lại, một chút gió cũng không nguyện ý cho thổi vào.

“Đại tẩu, ở chỗ này xem phong cảnh thực sự không phải là một… Ý kiến hay, vừa mở cửa sổ ra… Liền bị gió lạnh thổi đến… Run lẩy bẩy.” Thôi Tố Nhu thảm thương bị gió lạnh tàn phá, nói một câu thôi cũng đã không biết tốn bao nhiêu tinh lực, hàm răng vẫn còn tiếp tục va lập cập.

Nghe thấy câu nói ngắt quãng của Thôi Tố Nhu, Tô La và Thôi Vô Nhàn hết sức ăn ý nhìn nhau cười một cái, sau khi cười xong liền nghe Tô La nói: “Đúng là thực sự quên mất chuyện ‘Chỗ cao chịu không nổi lạnh’ , muội ngồi chờ trước đi. Muốn xem đường cái náo nhiệt thì đợi mặt trời lên thì lại ra xem, lúc ấy không lạnh như vậy nữa, người cũng nhiều, đến lúc đó xem là không thấy lạnh nữa .”

“Nếu như sớm biết kết quả là như vậy, muội liền ở trong nhà may cho xong con heo nhỏ, như vậy muội sẽ có thêm một con heo nhỏ đáng yêu .” Nghĩ đến ngày gần đây làm con heo con bằng bông, sắc mặt Thôi Tố Nhu tỏa sáng, một đôi mắt bồ câu tựa như bảo thạch, sáng long lanh đến mức khiến người khác yêu quý.

Tô La che trán thở dài, có chút ngại ngùng nhìn về phía Thôi Vô Nhàn. Cùng Thôi Tố Nhu chung sống càng lâu, nàng liền càng phát hiện rõ ràng tính tình Thôi Tố Nhu như thế là từ đâu mà tới . Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nàng thực sự phát hiện mỗi lần thấy thú bông nhỏ đáng yêu, thục nữ Thôi Tố Nhu sẽ hóa thân thành một cô bé dí dỏm.

Thôi Vô Nhàn nhàn nhạt cười cười, sau đó ra ngoài bảo Tiểu nhị ca bưng mấy món ăn tới đây. Nghe ngữ khí của Tô La, dường như phải ở chỗ này chờ đến mặt trời lên, không gọi một ít thức ăn sợ rằng không được.

Không bao lâu sau, có người tới gõ cửa phòng. Thôi Vô Nhàn thuận miệng đáp một câu, cửa phòng chậm rãi bị người đẩy ra, tiến vào chính là Tiểu nhị ca bưng thức ăn. Từng món từng món được bưng để trên bàn, cả căn phòng đều tràn đầy hương thơm, ngửi liền khiến người ta nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Tô La xem trong đó có một đĩa cá chiên, nhất thời cảm thấy vừa mới ăn xong không lâu bụng lại đói . Nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn nhịn không được , cầm lấy đũa gắp một con cá chiên nhỏ cho vào trong miệng. Chỉ có một con cá khô vàng xốp giòn nhỏ, ngay cả xương cá cũng không còn , một chút cũng không cần lo bị xương cá đâm vào, điều này khiến Tô La ăn đến hài lòng thoả dạ.

Người hơi biết thưởng thức đều biết thịt cá chứa protein phong phú, trong lúc mang thai ăn nhiều thịt cá đối với em bé rất là tốt . Thật ra Tô La rất thích ăn cá, sau khi mang thai càng thêm chú trọng ăn thêm các loại đồ dinh dưỡng. Chỉ cần nghĩ tới mấy đồ ăn tốt đối với thai phụ và em bé, nàng sẽ ăn thêm một ít.

Nói đến cùng, Tô La kỳ thật vẫn là gì cũng có thể ăn , từ nàng hiện đang không ngừng gắp cá liền có thể thấy này món ăn đơn giản này rất được nàng xem trọng. Chẳng những có thể làm đồ nhậu, còn có thể làm quà vặt, thèm ăn liền ăn hai con, cuộc sống như vậy thực sự là nhàn nhã tự tại.

“Có muốn gọi thêm một đĩa nữa hay không?” Thôi Vô Nhàn nhìn cá nhỏ bị tiêu diệt cực nhanh, khóe miệng hơi hơi nâng lên, trong mắt hiện lên một tia sủng ái.

“Không cần, đợi lát nữa đói lại gọi thêm là được.” Tô La cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng nghĩ thai phụ quả nhiên dễ dàng đói bụng. Một người ăn hai người bổ, khẩu vị này thực sự là nhiều lên không ít.

Thôi Tố Nhu liếc mắt thấy hai người chán méo mó, cuối cùng quyết định ra bên ngoài, không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này xem hai người liếc mắt đưa tình: “Muội ra bên ngoài nhìn xem, đợi lát nữa lại trở về.” Nói xong cũng không đợi hai người phản ứng, trực tiếp mở cửa chạy lấy người.

Đột nhiên vắng người, gian phòng vốn là có chút quạnh quẽ có vẻ càng thêm quạnh quẽ . Hai vợ chồng không tiếng động liếc nhau, sau đó tiếp tục ăn đậu phộng, cá chiên trên bàn. Quá không lâu sau, mơ hồ nghe được tiếng náo nhiệt truyền từ bên ngoài vào, hai người nghĩ hẳn là khách nhân nhiều, trong lâu bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Lại một lát sau, Thôi Vô Nhàn đột nhiên nhíu mày, Tô La cũng giương mắt nhìn về phía Thôi Vô Nhàn. Vừa vặn thấy dáng vẻ hắn nhíu mày, trong lòng nghĩ bọn họ vừa rồi có phải nghe lầm hay không, bên ngoài dường như truyền tới giọng nói của Thôi Tố Nhu. Nhưng tiếng nói không thanh thúy nhu hòa như bình thường, ngược lại dường như là có một tia tức giận.

Hai người trao đổi một ánh mắt nghi hoặc, lập tức đứng dậy một trước một sau đi đến trước cửa. Sau khi Thôi Vô Nhàn mở cửa phòng, liếc thấy một nam tử ở trước mặt hắn. Chỉ là ngắn ngủn trong phút chốc, khí tức nhu hòa ban đầu trên người Thôi Vô Nhàn chuyển sang lạnh lùng.

Cùng ở phía sau Tô La không có cách nào thấy được thần sắc Thôi Vô Nhàn giờ phút này, nhưng cũng đã phát hiên ra khí lạnh đột nhiên phát ra từ Thôi Vô Nhàn cảm thụ được tâm hắn có biến hóa. Ánh mắt khó hiểu chậm rãi rơi xuống phía trước, lại thấy Thôi Tố Nhu đối diện nam tử kia, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi