XUYÊN QUA THÀNH NÔNG PHỤ

Ăn sáng, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng cầm ớt và gừng tách riêng chúng nó ra phơi đi, phơi chung một chỗ sẽ dễ bị hỏng.”

“Được, nàng dâu.” Nói xong liền vào nhà chính.

Vương Lâm cầm chén đũa rửa, sau khi bảo vào tủ bát, liền lấy từ bộ lòng heo nấu tối qua ra một bộ ruột già, một cái dạ dày, mấy lá gan heo bỏ vào trong một cái rổ sạch, để lát nữa mang đi đưa cho nhóm Vương Đại Sơn.

... ...... ...... ....

Khi Vương Lâm đến nhà mẹ đẻ đã vào chính Mão (tức buổi sáng 6h), Vương Đại Sơn đang xem nông cụ ở trong sân, Vương Lâm đẩy cửa sân ra, “Cha, nương, ta và Đại Thạch đến đây.”

“Cha, nương.”

Vương Lưu thị thấy bọn họ, vội nói: “Đại Thạch và Tiểu Lâm đến đấy à, đi đường nhất định rất mệt mỏi đúng không, sao không mặc thêm nhiều áo nữa, bây giờ đã vào lập thu, buổi sáng rất lạnh, đừng để bị bệnh. Mau vào nhà chính nghỉ ngơi đi, tí nữa ta và cha ngươi sẽ gọi hai đứa.”

“Cha, nương, tụi con không lạnh, thân thể con rất khỏe. Tiểu Lâm, nàng mau vào phòng nghỉ ngơi đi, ta ở đây giúp cha nương làm việc.” Nói xong, Lý Đại Thạch nhấc một cái cuốc lên xem.”

Lúc này Vương Bình và Vương Tiểu Sơn nghe thấy giọng của Vương Lâm và Lý Đại Thạch, từ trong nhà chạy ra, “Tỷ/đại tỷ, tỷ phu/đại tỷ phu hai người đến rồi à.”

Vương Lâm lại cười nói: “Ừ, tỷ mang đồ ăn ngon đến cho Tiểu Bình và Tiểu Sơn đây.” Nói xong liền đưa rổ cho Vương Bình.

Vương Bình vừa tiếp cái rổ, Vương Tiểu Sơn liền khẩn cấp xốc vải che bên trên ra, ngửi thấy mùi, cao hứng nói: “Đại tỷ, đây là cái gì vậy? Thật thơm.”

“Là lòng heo tỷ nấu, mau nếm thử xem thế nào?” Dứt lời liền dùng tay bẻ cho Vương Tiểu Sơn, Vương Bình và Vương Lưu thị mỗi người một miếng gan heo để bọn họ nếm thử.

Vương Lưu thị ăn xong ngạc nhiên nói: “Tiểu Lâm, đây thật sự là lòng heo á, sao ăn ngon vậy, ngươi làm thế nào đấy?”

“Nương, chờ xong ngày mùa có thời gian ta sẽ dạy ngài.” Nói xong quay đầu nói với Vương Tiểu Sơn đang không ngừng miệng: “Con mèo tham nhỏ, ăn ít thôi, đừng để đau bụng. Tiểu Bình, mau cất rổ vào nhà bếp, chờ lúc sau lại ăn.”

Vương Lưu thị gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Bình mau cầm vào nhà bếp đi, trưa nay lại ăn.”

Bận hết mấy chuyện này, Vương Lâm, Vương Đại Sơn, Lý Đại Thạch và Vương Lưu thị bốn người đi về phía ruộng. Vương Bình ở nhà trông nhà, buổi trưa hỗ trợ đưa cơm, Vương Tiểu Sơn thì ra đồng tìm đồng bọn chơi.

Dọc theo đường đi đã có rất nhiều người ở trong ruộng nhà mình bận việc, đến ruộng, Vương Lưu thị liền giao cho Vương Lâm công việc nhẹ nhàng là gieo mạch, Vương Lưu thị, Vương Đại Sơn và Lý Đại Thạch đều là làm việc nặng. Bắt đầu làm việc liền dùng sức, chưa bao giờ ăn trộm mánh mung (ý nói không trộm ngỉ ngơi), gieo mạch vừa nhanh vừa chất lượng, đến buổi trưa Vương Bình đưa cơm trưa tới, bọn Vương Lâm đã gieo được hơn một mẫu mạch.

Ăn cơm trưa xong, bọn Vương Lâm lại bắt đầu gieo đất còn lại, chờ gieo xong hết 2 mẫu đất mới nghỉ, ăn cơm tối, thương lượng chuyện ngày mai gieo mạch cho bọn Vương Lâm và Lý Đại Thạch. Ngày mai chỉ có Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn đến nhà Vương Lâm giúp gieo mạch, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn thì ở nhà trông nhà và trông nom heo gà. Thương lượng xong, bọn Vương Lâm liền đứng dậy đi về, sợ về quá muộn trời tối không nhìn thấy đường.

... ...... ...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lý Đại Thạch nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, hôm nay mệt không, ngày mai nàng không cần ra ruộng đâu, ở nhà nấu cơm cho chúng ta là được.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đau mình, cao hứng nói: “Không có việc gì, ta cũng chỉ giúp gieo mạch, lại không cần dùng nhiều sức, hơn nữa chàng nói không muốn ta mệt, ta cũng không hy vọng chàng vất vả, công việc dùng nhiều sức ta làm không được, nhưng những công việc đơn giản đó ta có thể làm một chút là một chút. Ngày mai ta sẽ ra đồng làm việc, đợi đến khi nấu cơm trưa ta sẽ về nhà nấu, sẽ không mệt, nhưng ngày mai chàng còn phải làm việc, đi ngủ sớm một chút.”

Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm nói vậy cũng chỉ có thể đồng ý: “Ừ.”

Thổi nến liền ôm Vương Lâm ngủ, tuy rằng rất muốn làm chuyện kia, nhưng ngày mai còn muốn dậy sớm làm việc, cũng chỉ có thể ủy khuất tiểu huynh đệ của mình, chờ xong rồi lại đòi vợ bồi thường.

Ngày hôm sau bọn Vương Lâm cũng sớm gieo xong hai mẫu mạch, Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn ở nhà chính nghỉ ngơi, Vương Lâm và Vương Lưu thị thì ở dưới bếp nấu cơm.

“Tiểu Lâm, hai cái rổ ở trên nhà chính là gì vậy?” Buổi sáng Vương Lưu thị nhìn thấy đã muốn hỏi, nhưng vừa vội liền quên mất, bây giờ đột nhiên nhớ tới mới hỏi Vương Lâm.

“Chính là trước đây Lý tú tài nói cho ta trên sách viết có thể dùng nấu cơm, đỏ gọi là ớt, có chút trắng gọi là gừng, đều có thể giúp món ăn càng thêm ngon, cũng có thể khử mùi.” Vương Lâm vừa đi nhà kho cắt thịt vừa nói, “Chờ chút nữa ta lấy gừng xào thịt cho mọi người ăn, ăn ngon lắm.”

Vương Lâm đi nhà kho cắt một khối thịt nạc và một khối thịt ba chỉ, hiện tại có ớt, đợi lát nữa dùng thịt ba chỉ làm thịt kho tàu, nghĩ liền gọi Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng lấy chục quả ớt non rửa sạch, sau đó lại xay ra thành tương ớt, bên trong lại cho thêm chút gừng vào cùng xay, nhanh chút nha, chút nữa ta muốn dùng.”

“Ừ, được, ta đi ngay đây.”

Lý Đại Thạch sức lớn, không đến một phút đã xay xong tương ớt, bỏ vào trong chén cho Vương Lâm, đặt ở trong bếp, phương tiện cho Vương Lâm lấy dùng.

Bởi vì thịt đều đã ướp qua muối cho nên Vương Lâm liền không bỏ thêm muối vào tương ớt. Chờ dầu trong chảo nóng, nghĩ đến mọi người đều là lần đầu tiên ăn cay nên cũng chỉ cho một muỗng nhỏ tương ớt vào nồi, thả mấy tép tỏi, sau đó đổ thịt ba chỉ đã cắt thành khối vào đảo đều, một lát mùi thơm đã bay ra.

“Tiểu Lâm, thơm quá, sau khi trở về ta cũng làm cho bọn Tiểu Sơn ăn.”

Vương Lâm vừa đảo vừa nói: “Nương, ta làm nhiều, đợi lát nữa múc riêng ra một bát, lúc ngài về tiện mang về cho bọn Tiểu Sơn.”

Vương Lưu thị sảng khoái đồng ý: “Ừ.”

Khi ăn xơm, Vương Đại Sơn nói với Vương Lâm: “Tiểu Lâm, hôm nay thức ăn không tệ, đặc biệt thịt kho tàu này vừa cay lại vừa thơm, ăn thật đã nghiền.”

Vương Lâm gắp cho Vương Đại Sơn một khối thịt, nói: “Cha, hôm nay ngài vất vả rồi, ăn nhiều một chút, nương và Đại Thạch cũng vất vả, hai người cũng ăn nhiều chút.” Nói xong lại gắp cho Vương Lưu thị và Lý Đại Thạch mỗi người một miếng thịt.

“Đúng vậy, Tiểu Lâm, hiện giờ trù nghệ của ngươi càng ngày càng tốt, có thể đem thịt nạc khô làm thành món ngon như vậy.” Vương Lưu thị vừa ăn vừa nói.

Lý Đại Thạch cũng không chịu tụt ở đằng sau, “Nàng dâu, hôm nay thịt thật thơm, có phải nàng bỏ thêm hương liệu không?”

“Ừ, nương, đợi lát nữa ta gói cho ngài chút bột ngũ vị hương về, khi nấu cơm cho thêm một chút, nấu thức ăn cũng rất thơm. Hương liệu này không cần cho quá nhiều, không tốt cho thân thể.” Vương Lâm lại dặn dò: “À, đúng rồi, đừng nói chuyện hương liệu này với người khác, đến lúc đó khó giải thích được.”

Vương Lưu thị gật đầu nói ừ, đồ tốt như vậy đương nhiên không thể để người ngoài biết. Trở về phải dặn kỹ Tiểu Bình, bảo nàng không được nói với bất kỳ ai hết.

“Nương, lát nữa cũng mang theo chút ớt và gừng về đi, ớt có thể xay thành tương ớt làm thịt kho tàu như hôm nay ta làm, cũng có thể phơi khô mài thành bột, làm bột ớt, cũng có thể không mài thành ớt, khi xào rau cắt nhỏ trực tiếp cho vào đồ ăn là được, đừng cho nhiều, sẽ cay; về phần gừng, gừng tươi có thể dùng kho thịt như hôm nay, cũng có thể cho vào rau xào để dẫn vị, cũng có thể phơi khô. Ớt và gừng này phơi khô có thể để rất lâu.”

Lý Đại Thạch cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đó, nương, ngài này chút về mà ăn.”

Cơm nước xong, thu dọn bát đũa, Vương Lâm lại rửa sạch tay mới lấy một cái túi nhỏ lên nhà chính lấy ớt và gừng cho Vương Lưu thị. Cho Vương Lưu thị khoảng 5-6 cân ớt, 6-7 cân gừng tươi, cất vào trong túi to, gói một gói bột ngũ vị hương, dùng tiết kiệm có thể dùng được mấy tháng, lại bỏ thịt kho tàu để riêng cho bọn Vương Tiểu Sơn vào trong rổ.

Lúc tiễn Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị ra cửa, đưa tất cả những thứ đó cho Vương Lưu thị.

Tiễn bước hai người, Lý Đại Thạch và Vương Lâm đun nước tắm rửa xong liền lên giường ngủ. Trước khi thổi tắt nến, Lý Đại Thạch nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, quá hai ba ngày sẽ bắt đầu thu hoạch vụ thu, đến lúc đó nàng không cần ra đồng, chỉ có 3-4 mẫu đất một mình ta thu cũng được.”

“Đại Thạch, ta biết chàng đau ta, nhưng ta nghĩ muốn cùng chàng ra đồng, ta sẽ làm mấy việc nhẹ nhàng, công việc dùng nhiều sức vẫn phải dựa vào chàng, hơn nữa ta đi cùng chàng cũng có thể giải buồn.”

Nói xong, Vương Lâm lại không xác định nói: “Đại Thạch, có phải chàng ghét bỏ ta cái gì cũng làm không được hay không?”

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm một bộ dáng đau lòng, vội vàng nói: “Nàng dâu, làm sao có thể, có thể lấy nàng ta mừng còn không kịp, lại làm sao có thể ghét bỏ nàng, chỉ cần nàng không ghét bỏ ta là người không có bản lĩnh là tốt rồi.”

Vương Lâm vội vàng dùng tay che miệng Lý Đại Thạch, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch, cho đến bây giờ ta cũng chưa từng ghét bỏ chàng, có thể gả cho chàng ta cũng rất vui, cuộc sống yên bình và hạnh phúc như bây giờ là ta nằm mơ cũng muốn. Mà cuộc sống như vậy là chàng cho ta, cũng chỉ có chàng mới có thể cho ta.”

Lý Đại Thạch nghe vậy gắt gao ôm chặt Vương Lâm, cảm kích nói: “Nàng dâu, nàng thật tốt.”

Vương Lâm cũng ôm lại Lý Đại Thạch, hai người cứ như vậy ôm lẫn nhau, im lặng hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi