XUYÊN QUA THÀNH NÔNG PHỤ

“Tiểu Lâm, đã Dậu sợ, ta đi nấu cơm, ngươi và Tiểu Bình ngồi đây nói chuyện đi.”

“Nương, ta và Tiểu Bình cùng nhau đến giúp người, chúng ta vừa nấu cơm vừa nói chuyện.”

“Đúng vậy, nương, ta và tỷ đến giúp người.”

Vương Lưu thị thấy hai tỷ muội Vương Lâm cùng nói vậy liền không phản đối, “Ừ, được, mau đi nấu cơm, ăn sớm Tiểu Lâm và Đại Thạch cũng về được sớm, tối rồi sẽ không dễ đi.”

Trong nhà chính, Vương Tiểu Sơn đã trở lại, đang ăn Hoa quế cao Vương Lâm mua, thấy Vương Lâm từ trong phòng đi ra, vội cầm Hoa quế cao chạy đến trước mặt Vương Lâm, làm nũng nói: “Đại tỷ, Đại tỷ phu nói điểm tâm này là tỷ mua cho ta, ăn thật ngon, lần sau tỷ lại mua cho ta nữa sao?”

Vương Lâm xoa xoa đầu hắn, cười hì hì nói: “Chỉ cần Tiểu Sơn muốn ăn, lần sau tỷ lại mua cho.”

Vương Tiểu Sơn hoa hô: “Hoan hô, Đại tỷ thật sự quá tốt.”

Vương Lưu thị nghe vậy trêu ghẹo Tiểu Sơn, “Thật sự là con mèo tham ăn.”

“Được rồi, Tiểu Sơn, mau đến chỗ cha và Đại tỷ phu ngồi ăn, đừng ăn nhiều, bằng không lát nữa lại không ăn được cơm, lần sau Đại tỷ sẽ không mua cho đệ nữa.”

Vương Tiểu Sơn vội vàng nói cam đoan, “Đại tỷ, cam đoan không ăn quá nhiều, lát nữa ta muốn ăn thật nhiều cơm.”

Vương Lâm thấy bộ dáng vội vàng này của Vương Tiểu Sơn, cười sờ mặt hắn, nói: “Ừ, mau đi đi, Đại tỷ và nương nấu cơm cho đệ ăn.”

....

Trong nhà bếp, Vương Bình nhóm lửa, Vương Lưu thị thái thức ăn, Vương Lâm xào rau, cơm chiều rất nhanh đã được làm xong.

“Tiểu Bình, ngươi đi bảo cha ngươi thu dọn bàn ăn cơm, ta và Đại tỷ ngươi bê thức ăn lên.”

Vương Bình cao hứng trả lời, “Dạ, nương.”

Đồ ăn rất nhanh liền được bưng lên bàn, người một nhà vui vẻ ngồi ăn cơm.

Vương Tiểu Sơn ăn một đũa thức ăn, vui vẻ nói: “Nương, hôm nay đồ ăn thật ngon.”

Vương Đại Sơn cũng gật đầu phụ họa: “Là không tệ.”

Vương Lưu thị cười nói: “Là Tiểu Lâm nấu ăn, xưa nay nàng nấu cơm là ngon nhất.”

“Nương, ngài đừng khen ta nữa.”

“À, Tiểu Lâm lát nữa ngươi và Đại Thạch về, nhớ cầm cả trứng gà nương giữ lại cho các ngươi về cùng nhé.”

“Nương, không cần, để lại cho mọi người ăn đi.”

“Cái gì mà không cần, đây là ta đặc biệt giữ lại cho Đại Thạch, Đại Thạch, lát nữa nhớ mang về nhé.”

Lý Đại Thạch cao hứng trả lời: “Dạ, nương.”

.....

Vương Lâm và Lý Đại Thạch ăn cơm chiều xong liền cầm theo một rổ trứng gà Vương Lưu thị đưa, ngồi trên xe bò trở về.

Về đến nhà trời đã tối thui, sau khi đem trả xe bò, Vương Lưu thị và Lý Đại Thạch rửa chân tay xong liền vào phòng chuẩn bị đi ngủ.

Hai người nằm trên giường, Vương Lâm hỏi Lý Đại Thạch, “Đại Thạch, ngày mai chàng muốn lên núi hái hoa tiêu à?”

Lý Đại Thạch nghiêng người ôm Vương Lâm, nhìn nàng hỏi ngược lại: “Nàng dâu, nàng nói ta ngày mai đi à? Ta nghe nàng.” Không biết từ khi nào trong lòng Lý Đại Thạch đã hình thành một quan niệm ‘mọi việc nghe nàng dâu nhất định không sai’.

Vương Lâm cũng nghiêng người nhìn Lý Đại Thạch, ôm thắt lưng hắn nói: “Đại Thạch, ngày mai chúng ta vẫn là không cần đi hái đau, chàng ở nhà gieo mầm móng củ cải vào đất trồng khoai lang, mùa đông chúng ta vẫn có củ cải cho heo ăn, như vậy chúng ta sẽ không phải suy nghĩ về rau lợn, ta thì xử lý thịt mua ngày hôm qua. Chờ sau này chúng ta có thời gian lại lên núi hái hoa tiêu, chàng thấy thế nào?”

“Ừ, nàng dâu, cứ như vậy đi, ngày mai ta sẽ đi gieo củ cải.”

“Đại Thạch, có phải chúng ta nên đi làm cỏ trong ruộng lúa mì rồi không? Ta thấy ruộng lúa mì mọc rất nhiều cỏ dại.”

“Ừ, đúng là phải nhổ, năm nay lúa mì nhà chúng ta lớn không sai, chờ thêm hai ngày nữa có nắng ta sẽ đi làm.”

“Đại Thạch, chúng ta cắt cỏ non trong ruộng lúa mì cho heo ăn đi, heo nhà chúng ta không kén chọn, cái gì cũng ăn.”

“Có thể, trong ruộng lúa mì có rất nhiều cỏ non. Nàng dâu, đã muộn rồi, chúng ta ngủ đi.” Nói xong một bàn tay liền dao động trên người Vương Lâm, tay kia thì cởi áo lót của Vương Lâm.

Vương Lâm không có ngăn cản hắn, chỉ thẹn thùng nói: “Ừ, chàng nhẹ chút.”

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm mặt phiếm hồng, càng lộ rõ thủy nộn, lửa trong lòng càng mạnh, động tác trở lên dồn dập, ba hai cái liền cởi sạch Vương Lâm, vùi đầu trước ngực Vương Lâm cắn cắn. Vương Lâm bị hắn biến thành khó nhịn, miệng phát ra tiếng ‘ừ a’, kích thích Lý Đại Thạch càng thêm cuồng dã, mấy cái liền cởi sạch chính mình, tiến vào chủ đề...”

...

Ngày thứ hai, Lý Đại Thạch ăn sáng xong liền ra ruộng gieo củ cải, Vương Lâm thì ở nhà dọn dẹp nhà cửa, cho heo ăn, xử lý thịt heo, phi mỡ, lòng heo Vương Lâm không dám làm liền để lại ở bên cạnh chờ Lý Đại Thạch trở về làm.

“Đại Thạch, chàng mang lòng heo ra bờ sông làm sạch đi.”

“Ừ, nàng dâu.” Lý Đại Thạch xách lòng heo ra bờ sông làm sạch, bởi vì lần trước từng làm cùng Vương Lâm nên lần này không tốn bao thời gian đã xử lý xong ba bộ lòng.

“Nàng dâu, ta đặt lòng heo ở trong nhà bếp, nàng mau đi xử lý đi.” Lý Đại Thạch ngồi trong nhà chính nghỉ ngơi, nói với Vương Lâm.

“Ừ, đi ngay đây.”

Lý Đại Thạch biết nàng dâu muốn nấu lòng heo như lần trước liền chủ động xuống nhà bếp giúp nhóm lửa.

Sau khi bỏ lòng heo vào nước dùng, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, được rồi, chàng đi làm việc của mình đi, chỗ này có ta trông là được.”

“Vậy ta ra ruộng chặt cây ngô đốt, cho đất màu mỡ.”

“Ừ, đi đi.”

Lý Đại đi nhà kho lấy liềm liền đi ra ngoài.

Hơn một canh giờ sau Vương Lâm vớt lòng heo ra rổ hong, nước dùng cũng bỏ vào nhà kho, nhìn thấy đến giờ liền bắt đầu làm cơm trưa.

“Đại Thạch, ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục chặt.

Lý Đại Thạch không dừng động tác trên tay, trả lời nói: “Nàng dâu ăn trước đi, ta chặt xong chỗ này rồi đến.”

“Ta chờ chàng, dù sao bây giờ vẫn chưa đói bụng lắm.”

“Ừ, xong ngay đây.”

Lúc ăn cơm Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, xế chiều hôm nay chúng ta mang lạc lần trước đi ép dầu đi, ta đã sao xong lạc bỏ vào túi rồi, 30 cân lạc tách vỏ ra được 20 cân củ lạc.”

“Được, tí nữa thì ta cũng quên mất chuyện này, ha ha.”

.....

Cơm nước xong, Lý Đại Thạch cõng lạc và bình sứ, cùng Vương Lâm đi đến phòng ép dầu, bởi vì phòng ép dầu ở dưới chân núi, cho nên dọc đường đi bọn họ cũng không đụng tới người nào.

Đi đến phòng ép dầu, Vương Lâm liền thấy bên trong có một cái bàn dùng cọc gỗ làm máy ép dầu, máy ép dầu này rất đơn sơ, chỉ từ hai bộ phận tạo thành, ép thang và chàng cái. Ép thang là dùng cọc gỗ làm thành một cái thùng rỗng, khi ép dầu bỏ này nọ vào bên trong dùng cọc gỗ làm chàng cái dùng sức giã, chàng cái đối này nọ trong ép thang tạo thành lực áp liền sinh ra dầu, dầu từ miệng bôi dầu chảy ra.

Lý Đại Thạch đổ lạc vào ép thang xong sau đó dùng chàng cái dùng sức ép lạc, không qua bao lâu dầu lạc đã bị ép ra, Vương Lâm liền vội vàng đặt bình sứ ở dưới miệng bôi dầu.

Thấy lạc thật sự ép được ra dầu, Lý Đại Thạch vô cùng cao hứng nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, nàng xem ép ra rồi, không nghĩ tới lạc này thật sự có thể ép ra dầu.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch ép đến trán đầy mồ hôi, đau lòng hỏi: “Đại Thạch có mệt hay không? Nếu mệt chúng ta nghỉ một lát đi.”

Lý Đại Thạch dùng tay áo lau mồ hôi, vừa ép vừa nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, ta không sao, chút nữa là xong rồi.”

Lý Đại Thạch tiếp tục ép thêm một lát, thẳng đến khi không ép ra dầu nữa mới vét bã lạc ở trong máy ép dầu ra bỏ vào túi.

Vương Lâm nghĩ bã lạc này phơi khô có thể cho heo ăn, cái này đối heo mà nói khẳng định là đại bổ, vì thế cười hì hì nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta phơi khô bã lạc này rồi cho heo ăn đi, heo khẳng định sẽ dễ dàng mập lên.”

“Ừ, ha ha.”

Hai mươi cân lạc cuối cùng chỉ ép ra được 6-7 cân dầu, nhưng Vương Lâm đã thấy rất đủ, dù sao máy ép dầu ở cổ đại đơn sơ, dẫn ra dầu khẳng định không cao, có thể ép ra nhiều dầu như vậy đã rất không sai rồi.

Vương Lâm cao hứng hỏi: “Đại Thạch, chàng đoán chúng ta tổng cộng ép được bao nhiêu dầu?”

Lý Đại Thạch lắc đầu, “Không biết, nàng dâu, ta ép ra được bao nhiêu vậy?”

“Ha ha, hẳn là có 6,7 cân đi, đủ cho chúng ta ăn một tháng.”

“Thật sự à, không nghĩ tới có thể ép ra nhiều dầu như vậy, hắc hắc.”

“Đại Thạch, chúng ta còn khoảng một thạch lạc còn vỏ, đại khái có thể tách ra được hơn 100 cân củ lạc, thì phải là có thể ép ra hơn 40 cân dầu, đủ chúng ta ăn nửa năm, ha ha.”

“Ừ, năm vừa rồi ta bán hết lạc, cũng bán không được mấy đồng tiền, không thể tưởng được ép dầu có thể ăn thời gian dài như vậy. Nàng dâu, chúng ta lại mua thêm ít lạc về đi.”

Vương Lâm nghĩ nghĩ, đúng là phải mua thêm ít lạc, ít nhất phải mua một thạch, ép thành dầu chính mình cũng có thể ăn hơn một năm.

“Được, Đại Thạch, lạc bán thế nào vậy?”

“Trước kia ta bán lạc còn vỏ là 600 văn một thạch, củ lạc 800 văn một thạch.”

“Vậy chúng ta liền mua thêm một thạch củ lạc đi, không cần tự mình bóc vỏ, tiết kiệm không ít thời gian.”

Lý Đại Thạch vác gùi lên lưng, trả lời: “Có thể, chúng ta mua của Lý đại ca đi, nhà huynh ấy hằng nam phải bán mấy thạch lạc, hơn nữa củ lạc nhà huynh ấy vừa to lại chắc.”

“Được, tối nay ta sẽ đi hỏi tẩu tử xem.”

“Ừ.”

....

Buổi tối ăn cơm xong, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền đi đến nhà Lý Hà, nhà bọn cũng vừa ăn cơm tối xong đang ngồi ở nhà chính nghỉ ngơi.

Lý Hà thấy bọn họ vào nhà, cười nói: “Đệ muội và Thạch đầu đến đây à, mau vào ngồi.”

Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa ngọt ngào cười kêu: “Thẩm, Đại Thạch thúc.” Từ lần trước sau khi mua điểm tâm cho hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ này mỗi lần nhìn thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền phá lệ thân thiết.

Vương Lâm ôm bả vai hai đứa nhỏ, cười nói: “Thật ngoan.”

Nói nói cười cười xong, Vương Lâm nới với Lý Hà và Lý Trương thị: “Lý đại ca, tẩu tử, ta và Đại Thạch tới hỏi hai người có lạc muốn bán không?”

Lý Trương thị cười nói: “Hai ngày trước mới tách xong hết toàn bộ lạc, vốn định hôm nay đi bán, nhưng hôm nay ta và Lý Đại ca ngươi đều lên núi hái hoa tiêu liền chưa đi bán. Sao vậy? Đệ muội.”

“Ta và Đại Thạch tính mua của các ngươi một thạch lạc, tẩu tử các ngươi bán thế nào vậy? À, cứ theo giá cũ mà nói là được.”

“xem đệ muội nói này, chúng ta làm sao có thể bán cho các ngươi theo giá của người ngoài đâu! Liền 600 văn một thạch đi.”

“Không được đâu tẩu tử, các ngươi không nghĩ chiếm tiện nghi của ta và Đại Thạch, chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghĩ của mọi người, đúng không? Vẫn là theo giá 800 văn một thạch đi, ngươi và Lý Đại ca bóc vỏ lạc cũng vất vả, hơn nữa lạc nhà các ngươi cũng tốt, đáng được giá này.”

Lý Đại Thạch cũng phụ họa, “Đúng vậy đó tẩu tử, bằng không ta và Tiểu Lâm phải đi chỗ khác mua.”

Lý Đại Hà biết Đại Thạch người này quật cường, chỉ cần làm ra quyết định rồi thì sẽ không thay đổi, đành phải nói với Lý Trương thị: “Nàng đi lấy cho bọn đệ muội một thạch lạc đi, nhớ lấy lạc tốt đấy.”

“Ừ, ta biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi