XUYÊN QUA THÀNH NÔNG PHỤ

Editor: Linh

Ngoài phòng Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm gọi mình một hồi rồi sau đó không có tiếng vang, trong lòng đột nhiên sợ hãi, nhưng hắn không dám vào phòng sinh quấy rầy bọn Từ đại thẩm, chỉ có thể bất lực một tiếng một tiếng gọi: "Nàng dâu, nàng dâu...."

Lý Hà nghe giọng nghẹn ngào của Lý Đại Thạch liền tiến lên an ủi: "Thạch đầu, đệ đừng lo lắng, đệ muội không sao đâu, chờ chút nữa đứa nhỏ được sinh ra là đệ có thể vào trong nhìn nàng rồi."

Lúc này Lý Đại Thạch căn bản không nghe được Lý Hà đang nói gì, hắn chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, trong lòng liên tục nghĩ: "Nàng dâu sẽ không có chuyện gì, nàng từng nói nàng sẽ cùng ta cả đời. Cho đến bây giờ nàng dâu đều chưa từng lừa mình, cho nên nàng dâu sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì; ngoài miệng còn thì thào gọi: "Nàng dâu, nàng dâu...."

Tuy rằng Lý Hà ngoài miệng an ủi Lý Đại Thạch như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không có nắm chắc, vừa rồi nghe Từ đại thẩm kêu đệ muội dùng sức đệ muội ngay cả một thanh âm cũng không có, có phải hay không.... Phi phi, nghĩ cái gì đâu, đệ muội nhất định sẽ không có chuyện gì, nàng sẽ không bỏ lại Thạch đầu không quan tâm.

Hắn không dám tưởng tượng không có đệ muội Thạch đầu sẽ biến thành bộ dáng gì, bởi vì hắn rõ ràng địa vị đệ muội trong long Thạch đầu, đó chính là quan trọng hơn cả bản thân. Có đôi khi hắn nghĩ nếu đệ muội muốn mạng của Thạch đầu, Thạch đầu khẳng định sẽ không chút do dự cho nàng. Chẳng lẽ đây chính là 'yêu hơn cả sinh mạng' mà Tú tài trong thôn nói sao?

Chỉ chốc lát sau trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc, Lý Hà rốt cuộc thở phào một hơi. May mắn may mắn, đệ muội không sao, quay đầu nhìn Lý Đại vẫn còn đang ngây ngốc nhìn cửa phòng gọi "nàng dâu".

"Thạch đầu đệ nghe, đứa nhỏ sinh ra rồi, đệ muội không có chuyện gì."

Lúc này Lý Đại Thạch mới nghe được lời Lý Hà nói, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Hà: "Thật không? Nàng dâu thật sự không có chuyện gì rồi?"

"Không tin đệ hỏi Từ đại thẩm xem." Lý Hà chỉ vào Từ đại thẩm vừa từ phòng sinh đi ra.

Lý Đại Thạch vội chạy tới kéo tay Từ đại thẩm hỏi: "Nàng dâu ta sao rồi?"

"Nhẹ chút nhẹ chút, xương cốt của bà già ta sắp bị ngươi bóp nát. Nàng dâu ngươi không sao, chỉ mệt nên đang ngủ."

Xem Lý Đại Thạch như gió chạy vào trong phòng, Từ đại thẩm xoa xoa cánh tay than thở: "Chưa thấy qua ai chỉ quan tâm nàng dâ mà không quan tâm nhi tử, thật sự là quái nhân."

Thấy Lý Đại Thạch như gió chạy vào phòng, lúc này Vương Lưu thị và Lý Trương thị mới nhớ tới các nàng quên chưa nói cho Lý Đại Thạch mẫu tử Vương Lâm bình an. Chắc là Lý Đại Thạch lo lắng lắm, nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn là biết, vì thế đều rời khỏi phòng ngủ để lại không gian cho cả nhà bọn họ.

.....

Trong phòng, Lý Đại Thạch quỳ gối bên giường ngây ngốc nhìn Vương Lâm đang mê man một hồi mới giơ tay sờ mặt Vương Lâm. Cảm giác được nhiệt độ trong tay Lý Đại Thạch mới dám tin tưởng Vương Lâm thật sự không có chuyện gì, nước mặt không tự giác được rơi xuống, hôn lên mặt Vương Lâm, khàn khàn nói bên tai nàng: "Nàng dâu, nàng không có chuyện gì, thật tốt, thật tốt....."

Qua một hồi lâu Lý Đại Thạch mới chú ý tới đứa nhỏ ngủ bên cạnh Vương Lâm, đây là đứa nhỏ nàng dâu sinh cho ta, hắn thật xinh, nghĩ rồi bắt đầu cười ngây ngô với đứa nhỏ.

Có lẽ là bị tiếng cười ngây ngô của Lý Đại Thạch đánh thức, đứa nhỏ mở giọng 'oa oa' khóc rống lên.

Lý Đại Thạch nghe tiếng con khóc tay chân không biết để vào đâu, muốn ôm hắn nhưng nhìn hắn nhỏ xíu lại sợ hãi mình không cẩn thận sẽ làm hắn đau, không ôm hắn lên nghe hắn khóc mình lại đau lòng, còn lo lắng hắn sẽ đánh thức Vương Lâm.

Đang do dự thì Vương Lưu thị tiến vào bế đứa nhỏ lên, vẻ mặt từ ái dỗ, "Nào, không khóc không khóc nhé, có phải đói bụng rồi không, chờ chút bà ngoại sẽ nấu đồ ngon cho con ăn nha, ngoan nào."

Chờ đứa nhỏ nín khóc rồi đặt hắn nằm xuống bên cạnh Vương Lâm, nói với Lý Đại Thạch đang ngây ngốc bên giường: "Đại Thạch ngươi ở đây trông đứa nhỏ, Tiểu Lâm vẫn chưa tỉnh ta đi nấu chút nước cơm cho nó đứa nhỏ ăn tạm." Thấy Lý Đại Thạch bộ dáng muốn ôm đứa nhỏ lại không biết ôm thế nào, giống như cha Tiểu Lâm năm đó, ha ha.

"A, được, ta sẽ trông đứa nhỏ thật tốt."

Chờ đứa nhỏ ăn no nằm ngủ, Vương Lưu thị kéo Lý Đại Thạch đáng đứng ở bên giường ý bảo hắn đến nhà chính.

Từ đại thẩm được Vương Lưu thị đưa 200 văn tiền đỡ đẻ vô cùng cao hứng trở về, Lý Hà và Lý Trương thị xem không còn việc gì nữa cũng trở về, cho nên lúc này ở nhà chính chỉ còn Lý Đại Thạch và Vương Lưu thị.

"Đại Thạch, ngươi đi bắt con gà mái trong chuồng kia đi giết để hầm canh, chờ chút nữa Tiểu Lâm tỉnh sẽ uống."

Nghe là hầm canh cho Vương Lâm uống Lý Đại Thạch vội trả lời: "Nương, ta đi ngay đây."

...

Đến chạng vạng tối Vương Lâm cuối cùng cùng tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Đại Thạch đang ngồi bên giường ngây ngô cười nhìn nàng.

Thấy Vương Lâm mở mắt, Lý Đại Thạch vội đến gần hỏi: "Nàng dâu, nàng tỉnh rồi? Mau uống canh gà đi, nương nói nàng vừa sinh con xong vẫn còn yếu phải uống nhiều canh gà để bổ." Bưng bát, vừa nói vừa nâng Vương Lâm dậy tựa vào người mình muốn giúp nàng uống.

Vương Lâm uống canh gà hỏi: "Đại Thạch, con chúng ta đâu? Sao ta không thấy?"

"Ha ha, nàng dâu, con ở bên trong nàng kìa, là một tiểu tử béo ba cân tư."

Nghe vậy Vương Lâm nghiêng đầu nhìn tiểu tử béo đang ngủ say trong chăn, đứa nhỏ đang ngủ còn đặt ngón tay bên miệng mút, đáng yêu nói không nên lời. Lập tức tình thương của mẹ trong lòng Vương Lâm lập tức tràn ra, mặt đầy tươi cười vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ thân mình con.

"Đại Thạch, con trai của chúng ta thật đáng yêu, vừa nhìn liền biết là một tiểu tử khỏe mạnh."

"Đúng vậy nàng dâu, nàng không biết tiếng khóc của tiểu tử này có bao lớn đâu, tai ta cũng đau, hắc hắc."

Nói xong nhìn thoáng qua đứa nhỏ được Vương Lâm vỗ về ngủ càng thêm say, nói tiếp: "Nàng dâu, mau uống hết chỗ canh còn lại đi, cả ngày hôm nay nàng chưa ăn gì cả, bây giờ khẳng định đói bụng, chờ chút nữa còn phải cho con ăn sữa nữa."

Vương Lưu thị tiến vào thấy Vương Lâm tỉnh vội vàng đi đến bên giường, cũng không nói đến chuyện hôm nay Vương Lâm sinh con suýt gặp nguy hiểm, nữ nhân sinh con chính là như vậy, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá, hơn nữa bây giờ Vương Lâm và đứa nhỏ đều tốt, như vậy là tốt rồi.

"Tiểu Lâm con tỉnh rồi, có cảm thấy có chỗ nào không khỏe không?"

"Nương, ta rất tốt, ngủ một giấc dậy cảm thấy có tinh thần hơn nhiều."

Vương Lưu thị nhận lấy bát không trong tay Lý Đại Thạch đặt lên bàn rồi cũng ngồi xuống bên giường cao hứng nhìn tiểu tử béo cháu ngoại của mình, "Tiểu Lâm, đứa nhỏ này thật giống con."

"Vâng, bây giờ giống ta không chừng lớn lên sẽ giống Đại Thạch, hi hi." Kiếp trước Vương Lâm có một người bạn sinh con ra đứa nhỏ đặc biệt giống mẹ, nhưng sau khi đứa nhỏ được ba tuổi càng lớn càng giống cha.

"Đúng đấy, ta thấy đứa nhỏ này cái mũi giống Đại Thạch."

Lúc này có lẽ là đứa nhỏ đói bụng nên 'oa oa' khóc lên, "Tiểu Lâm con cho đứa nhỏ ăn sữa đi, đứa nhỏ này hôm nay mới chỉ ăn chút nước cơm, lúc này khẳng định là đói rồi."

Vương Lâm bế con lên, đứa nhỏ này có lẽ là ngửi được hương vị quen thuộc nên liên tục dụi dụi vào trong lòng Vương Lâm, hẳn là đang tìm ăn.

Vương Lâm xốc vạt áo lên bỏ vú vào trong miệng hắn, đứa nhỏ một ngụm ngậm chặt dùng sức hút khiến Vương Lâm đau. Trách không được có một câu tục ngữ nói là 'dùng hết toàn bộ sức lực', toàn bộ sức lực này hôm nay Vương Lâm thật sự được lĩnh hội, thật sự không phải lớn bình thường, yêu chiều nói: "Tiểu tử này sức gớm thật."

Chỉ chốc lát sau sữa ra đứa nhỏ liền không ngừng hút, xem ra thật sự là đói bụng lắm.

Vương Lưu thị và Lý Đại Thạch ở bên cạnh say sưa xem Vương Lâm cho đứa nhỏ ăn, "À đúng rồi Tiểu Lâm, hôm nay ta đã gửi tin cho cha con rồi, hẳn là ngày mai sẽ đến đây."

"Dạ, Tiểu Sơn nhất định là vui hỏng rồi, hắn vẫn luôn ngóng cháu ngoại trai ra ngoài chơi với hắn mà!"

"Ha ha, đứa nhỏ Tiểu Sơn này chính là bướng bỉnh. Được rồi Tiểu Lâm, ta đi ngủ, ngươi và Đại Thạch hai đứa cũng đi ngủ sớm đi, thừa dịp bây giờ đứa nhỏ ăn no rồi dưỡng tinh thần, nửa đêm nó sẽ dậy đòi ăn đấy!"

Từ lần trước kêu Lý Đại Thạch và Vương Lâm tách phòng ngủ Lý Đại Thạch không đồng ý sau Vương Lưu thị không bao giờ dẫn việc này ra nữa. Chuyện của vợ chồng son người ta mình vẫn không cần lo thì hơn, nhẹ người.

"Ta và Đại Thạch biết mà, nương hôm nay cũng mệt cả một ngày rồi, nhanh đi ngủ đi."

.....

Lý Đại Thạch đóng cửa phòng, lên giường ngồi bên cạnh Vương Lâm nhìn đứa nhỏ đang ăn ngon, thỉnh thoảng vươn tay cầm bàn tay nhỏ bé của hắn.

Tiểu tử đang uống sữa bị quấy rầy rút tay mình ra, một lần nữa đặt lên trên 'lương thực' của mình, trong lỗ mũi còn phát ra tiếng ừ ừ, như là đang nói "Cha ngài cách xa chút, đừng quấy rầy ta uống sữa, bụng ta còn đang đói đây, không có tâm trạng chơi với ngài."

Vương Lâm và Lý Đại Thạch đều vui vẻ cười ra tiếng, "Tiểu tử này có ăn liền quên cha, ha ha."

"À Đại Thạch, chàng đã nghi được tên cho con chưa?"

Nói đến tên Lý Đại Thạch vẻ mặt buồn hiu, từ khi tiểu tử này được chín tháng mình đã bắt đàu suy nghĩ, nàng dâu cũng không giúp mình, còn nói cái gì mà không thể cướp đoạt quyền lợi làm cha của hắn.

Thật ra hắn không sợ nàng dâu cướp đoạt quyền lợi đặt tên cho con, trong lòng còn rất vui nếu bị nàng dâu cướp đâu, bởi vì hắn không nghĩ ra được tên. Nhưng lại không muốn giống người trong thôn đặt tên con là Cẩu Đản Thừa Đản.

"Chưa đâu, nàng dâu hay là nàng cũng đặt tên cho con đi."

Thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt tha thiết chờ mong, trong lòng Vương Lâm cảm thấy buồn cười, thật ra tên của con nàng sớm đã nghĩ ra, sở dĩ để Lý Đại Thạch đặt tên cho con là muốn hắn có chuyện để làm, không cần cả ngày chỉ chuyển quanh mình.

"Ừ, vậy gọi Lý Hiên đi, hi vọng con ta lớn lên là một nam tử hán khí vũ hiên ngang đội trời đạp đất."

"Nàng dâu, tên này thật hay."

Nói xong còn nghiêm túc nói với đứa nhỏ đang ăn sữa: "Sau này con sẽ tên là Lý Hiên, bởi vì ta và nương con đều hi vọng con lớn lên là một nam tử hán khí vũ hiên ngang đội trời đạp đất." Chỉ lo mình nói, cũng không quản đứa nhỏ nhỏ như vậy có nghe hiểu hay không.

"Đại Thạch, ta còn đặt cho con một nhũ danh, gọi Tiểu Thạch đầu, bởi vì chàng là Đại Thạch đầu, cho nên con ta chính là Tiểu Thạch đầu."

"Nàng dâu, nhũ danh này được đấy, người khác vừa nghe liền biết hắn là con ta, hắc hắc." Sau đó lại nói với Tiểu Lý Hiên đã ăn xong đang ngủ trong lòng Vương Lâm: "Tiểu Thạch đầu, Tiểu Thạch, ta là Đại Thạch đầu cha của con."

Vương Lâm mỉm cười nhìn hai cha con bọn họ, đây cũng là cuộc sống bản thân trông mong hai đời, có trượng phu yêu thương mình và có đứa nhỏ đáng yêu, bây giờ cuối cùng đã thực hiện được, thật tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi