XUYÊN QUA THÀNH TIỂU CA NHI CHỦNG ĐIỀN KÝ

Edit: tiểu khê

Ngày này, trời trong xanh, hiếm khi thời tiết tốt, vừa lúc Cẩn ca nhi được nghỉ, Diệp Thanh Tri liền muốn mang hai đứa nhỏ đi đạp thanh, liền bảo người thay y phục cho hai đứa nhỏ.

Cây nhỏ mặc áo choàng ngoài màu xanh non, có vẻ sinh cơ bừng bừng, một mảnh xuân ý, "A ma, con không muốn mặc cái này." Cây nhỏ mới ba tuổi, thế nhưng đã biết kén cá chọn canh.

"Vậy con muốn mặc gì?" Diệp Thanh Tri quét mắt nhìn qua nó, tiểu tử này, còn nhỏ như vậy biết cái gì đẹp hay không đẹp.

"Con muốn mặc giống như a ma." Cây nhỏ chỉ tay vào Diệp Thanh Tri.

Diệp Thanh Tri cũng mặc áo choàng ngoài màu xanh lá, chỉ có điều tối hơn một chút, một phen bế Cây nhỏ lên, vỗ vỗ mông nhỏ của nó, "Mặc cái này, không cho con đổi." Lúc này mới bao lớn, mà đã dám như vậy, cũng không thể cứ chiều nó mãi.

Cây nhỏ chu chu miệng, biết không có thể thay đổi ý kiến của a ma, xoay người bạch bạch bạch chạy đi tìm ca ca.

Chuẩn bị xong, mang theo hai đứa nhỏ đi đến cửa hàng, liền thấy một đám người vây quanh bên ngoài.

"Đây là làm sao vậy?" Diệp Thanh Tri không vào được, tùy tiện túm lấy một người hỏi.

"Nghe nói là có người đặt xiêm y ở Cẩm tú các, về nhà liền phát hiện hỏng rồi." Người nọ mắt nhìn náo nhiệt, miệng thì cũng không ngừng bát quái.

Không có khả năng? Bọn họ đi theo lộ tuyến tinh phẩm, mỗi ngày chỉ làm một ít, hơn nữa từng kiện từng kiện đều là tinh phẩm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề về chất lượng, trừ phi là có người cố ý.

Hắn mang theo hai đứa nhỏ, nhất thời không thể vào được, chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng suông.

Hồi lâu, cửa hàng truyền đến tiếng bang bang, Diệp Thanh Tri không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ đánh nhau rồi?

Đang nghĩ có nên chen vào hay không, liền thấy đám người lại tản ra, một ca nhi trung niên bị mọi người vây quanh đi ra.

"Không phải nói là không cần phải nói cho chủ quân sao." Trình Huy nhìn thấy Diệp Thanh Tri mang theo hai đứa nhỏ đứng ở bên ngoài, có chút sinh khí quát.

"Không phải bọn họ nói cho ta, là ta tự mình đi, vừa khéo lại đến đây." Diệp Thanh Tri ôm Cảnh Bách, nắm tay dẫn Cẩn ca nhi vào cửa hàng, chỉ thấy bên trong đã bị làm hỗn loạn(?), "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trình Huy thấy không giấu được nữa, chỉ đành nói: "Vừa nãy là người Phương gia."

"Người Phương gia?" Diệp Thanh Tri sửng sốt, trong thành khi nào có thêm một hộ Phương gia?

"Vì ngươi rất ít khi ra ngoài, cho nên không biết cũng bình thường, nhiệm kỳ Ngô huyện lệnh năm nay đã kết thúc, bị điều đến nơi khác, Phương gia này chính là nhạc gia của tân Huyện lão gia điều tới, Tân huyện lệnh đến này, bọn họ cũng đi theo dọn đến, tới tìm việc chính là đại tiểu tử Phương gia." Trình Huy phất tay cho người thu dọn, còn mình dẫn theo Diệp Thanh Tri đi đến hậu viện.

Diệp Thanh Tri sửng sốt, cái này Thanh Liễu sao lại chưa nói cho hắn?

"Nghe nói quan trên Ngô huyện lệnh xảy ra chuyện (?)." Vào buồng trong, Trình Huy lập tức nhỏ giọng nói.

Bất luận là cổ đại hay là hiện đại, ở bên quan trường, nếu không có quan hệ gì, khó có thể đứng được nơi quan trường này, huyện Thanh Hà ở Giang Nam, đồng ruộng phì nhiêu, tuyệt đối được tính là nơi tốt, Ngô huyện lệnh mới vừa được phong tiến sĩ mà có thể đến đây nhậm chức, khẳng định là có quan hệ.

Đến được đây là tốt, nhưng cũng có chỗ hỏng, hiện tại quan trên Ngô huyện lệnh đã xảy ra vấn đề, như vậy thân là cấp dưới, theo tình cảnh nào Ngô huyện lệnh đều phải đi theo.

"Sao Liễu ca nhi chưa từng nói với ta?" Hôm kia là sinh thần tiểu tử Liễu ca nhi, hắn còn qua dự tiệc, chính là Liễu ca nhi không đề cập tới việc đó.

"Hắn ta là trắc thất, sao Ngô huyện lệnh lại có thể nói chuyện này với hắn ta chứ." Trình Huy thở dài, " Còn về chuyện cửa hàng chúng ta, chỉ trách là cửa hàng chúng ta quá nổi, cả phủ thành ai cũng biết, Phương gia là cái loại người chó cậy thế chủ, cho nên mới tới huyện thành đã đến tìm ta muốn mua lại cửa hàng này."

"Cái gì?" Diệp Thanh Tri đứng lên, "Bọn họ ra bao nhiêu bạc?"

"Năm trăm lượng." Trình Huy cắn răng nói.

"Sao bọn họ không đi cướp luôn đi?" Diệp Thanh Tri thật sự tức giận.

Trình Huy cũng tức giận, nói: "Nhà chúng ta còn đỡ chút, Bát bảo lâu ở đầu phố, cũng bị bọn họ coi trọng, cũng trả năm trăm lượng bạc."

Bát bảo lâu xem như tửu lâu lâu đời nhất ở huyện thành bọn họ, sinh ý rất tốt, nếu thật sự muốn bán ra ngoài, không có mấy vạn lượng bạc trắng là không được, kết quả Phương gia khen ngược, thế nhưng chỉ ra năm trăm lượng.

Hồi lâu, Diệp Thanh Tri hòa hoãn hạ ngữ khí, nói: "Trước hết ta đi tìm Thanh Liễu thương lượng việc này, tuy nói dân không đấu được với quan, nhưng cũng không thể trắng trợn cướp đoạt như vậy được." Diệp Thanh Tri sợ tính tình Trình Huy sẽ đắc tội với Tân Huyện lão gia, đến lúc đó mất nhiều hơn được, "Ngươi trước hết đừng làm gì cả, đợi ta về rồi nói sau."(?)

Đêm đó, Diệp Thanh Tri trực tiếp tìm Diệp Thanh Liễu, kết quả có thể nghĩ, hắn ta cũng không có được biện pháp nào, cũng vì cửa hàng này là hắn ta gạt Ngô huyện lệnh mở, hiện tại Ngô huyện lệnh đang sứt đầu mẻ trán, nào còn có công sức quản cửa hàng này.

"Xem ra này cửa hàng này phải bán rồi, chỉ là năm trăm lượng khẳng định không được." Diệp Thanh Liễu thở dài.

"Đừng vội, ta nghĩ lại biện pháp." Bảo hắn cứ như vậy mà bán cửa hàng, hắn thực sự không cam lòng.

Diệp Thanh Tri suy nghĩ một đường, đột nhiên nghĩ đến Bát bảo lâu, liền kêu Trình Huy, hỏi y mới biết thế mà còn có mấy cửa hàng khác cũng bị người Phương gia ác ý thu mua.

Hắn liền bảo Trình Huy đi liên hệ lão bản mấy cửa hàng kia, ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, mọi cùng nhau bàn bạc, tổng so với chỉ mình bọn hắn ngồi suy nghĩ.

Trình Huy đi Bát bảo lâu, liền thấy mấy lão bản còn lại cũng ở kia, thấy Trình Huy, vài vị lão bản cũng rất khách khí.

Lão bản Bát bảo lâu đập bàn," Phương gia kia thật khinh người quá đáng, chẳng lẽ là cho rằng con rể nhà gã lên làm huyện lệnh, liền có thể vô pháp vô thiên trong thành."

Có thể tại đây mở tửu lâu chừng ấy năm, tự nhiên không thể không có một chút bản lĩnh nào, vì thế lão bản Bát bảo lâu mới có tư cách tức giận như vậy.

Mấy người trao đổi một phen, cuối cùng tính toán đi phủ thành, không nghĩ còn chưa kịp hành động, liền thấy Tân huyện lệnh mang theo phu lang vội vàng tới rồi, phía sau còn có một hán tử trung niên, đúng là hán tử muốn mua cửa hàng bọn họ.

"Chư vị lão bản, thật xin lỗi, đại cữu tử này mấy hôm trước bị bệnh, mới có thể nói những lời như vậy, còn thỉnh chư vị lão bản đừng chấp nhặt với hắn." Tân huyện lệnh ôm quyền tạ lỗi, khiến cho một đám chưởng quầy kinh ngạc không thôi.

Sau bữa cơm, mấy người mới biết được Phương gia không được coi là nhạc gia Tân huyện lệnh, chỉ là người nhà sủng hầu, lúc trước hắn ta không chịu được sủng hầu cầu xin, liền mang theo một nhà Phương gia lại đây, không nghĩ tới mới đến huyện Thanh Hà, lại đào cho hắn ta một cái hố lớn như vậy.

Tân huyện lệnh tự mình nhận lỗi, mấy chưởng quầy mặt trong mặt ngoài đều biết cái nào lợi, hại, tự nhiên coi như chưa từng xảy ra chuyện.

Có điều tân huyện lệnh lại không dám coi như chưa từng xảy ra chuyện, hắn ta còn chưa có lên làm huyện lệnh, Phương gia liền dám chó cậy thế chủ, về sau chẳng phải muốn kéo chân hắn ta sao.

Lần này hắn ta cũng mặc kệ cái gì sủng hầu hay không, trực tiếp sai người bắt người Phương gia về quê, nói thẳng ra là nếu tiếp tục xằng bậy, trực tiếp đem sủng hầu kia bán đi, so với chức quan của mình, một sủng hầu thì tính cái gì.

Diệp Thanh Tri nghe được kết quả, sửng sốt một chút, hắn liền nói, huyện lệnh kia sao lại có thể để nhạc gia tùy ý xằng bậy, thì ra có nguyên nhân như vậy.

Ngô huyện lệnh rốt cuộc cũng bị buộc khởi hành, Diệp Thanh Tri lén tìm Diệp Thanh Liễu, "Ngươi còn có không ít đồng ruộng ở trong tay, không bằng đổi thành ngân phiếu cho ngươi mang đi."

Không nghĩ Diệp Thanh Liễu cự tuyệt, "Nói thật, chuyến này không biết là hung hay cát, còn không bằng cứ để chỗ ngươi, còn có một chuyện, mong ngươi giúp ta được không?"

"Ngươi nói." Diệp Thanh Tri gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, vạn nhất Ngô huyện lệnh xảy ra chuyện gì, Diệp Thanh Liễu và con của hắn ta, còn có chỗ để dựa vào.

"Ta muốn ngươi thay ta chăm sóc cho Phong nhi." Diệp Thanh liễu nhìn chằm chằm Diệp Thanh Tri, trịnh trọng nói.

"Ngươi nói cái gì?" thanh âm Diệp Thanh Tri lập tức cao lên, sau đó lập tức hạ thấp xuống, "Việc này là lão gia nhà ngươi nói, hay là tự ngươi quyết định?"

"Ta tự mình quyết định." Diệp Thanh Liễu cũng đè thấp thanh âm, "Đã nhiều ngày nay ta luôn có dự cảm không tốt, coi như đứa nhỏ ở nhà ngươi mấy ngày, nếu không có việc gì, ta lập tức phái người tới đón nó, nếu thật xảy ra chuyện......" Diệp Thanh Liễu khẽ cắn môi, "Những mẫu ruộng đó chỉ chừa hai mươi mẫu cho Phong nhi, còn lại đều là của ngươi."

Diệp Thanh Tri nhíu mày, nói thật, hắn cũng không xem trọng chuyến đi này của Ngô huyện lệnh, nghĩ đến Phong nhi trắng trẻo mập mạp lại khiến người ta đau lòng, "Nơi này đến kinh thành gần ngàn dặm đường, xa như vậy......"

"Không sao, chỉ cần nó không có chuyện gì xảy ra." Diệp Thanh Liễu nhìn chằm chằm Diệp Thanh Tri, mở to đôi mắt, bên trong toàn là chờ mong.

Rốt cuộc cũng là nhiều năm tương giao, Diệp Thanh Tri mềm lòng, liền gật đầu đáp ứng rồi ra về.

Đầy bụng tâm sự về đến nhà, nói chuyện với Trình Huy, quả nhiên y cũng đồng ý, lần này Ngô huyện lệnh đi kinh thành báo cáo công tác, bọn họ đều không xem trọng, đứa nhỏ để bọn họ trông coi như vậy cũng tốt.

Diệp Thanh Tri không biết Diệp Thanh Liễu nói như thế nào với Ngô huyện lệnh, hoặc là gạt Ngô huyện lệnh, tóm lại Phong nhi gởi nuôi ở nhà hắn, không xảy ra chuyện gì, cũng may người trong nhà hắn cũng ít, đột nhiên thêm đứa nhỏ, cũng không ai lắm miệng.

Lúc Phong nhi vừa đến, ban đêm còn sẽ khóc lóc tìm a ma, rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ, chỉ qua ba năm ngày, liền dính lấy Diệp Thanh Tri, không đòi tìm a ma nữa.

Ngày ngày trôi qua nhẹ nhàng như thế, hôm nay, Diệp Thanh Tri nghĩ đến lúc cho Cảnh Bách học vỡ lòng, liền thấy Trình Huy vội vàng chạy vào.

"Làm sao vậy?" Diệp Thanh Tri vội đóng cửa phòng lại, miễn cho đánh thức hai đứa nhỏ.

"Ta mới vừa nhận được tin, Ngô huyện lệnh bị bắt giữ vào đại lao." Trình Huy sắc mặt không đổi, y cùng Ngô huyện lệnh vốn là không có quan hệ.

Diệp Thanh Tri cũng chỉ nhíu nhíu mày, "Vậy Liễu ca nhi đâu?" Hỏi xong liền nói: "Ta cũng hồ đồ rồi, hắn ta là trắc thất, làm sao có thể có tin tức được."

"Hẳn là hắn ta cũng theo vào nhà tù, chỉ là không biết Ngô huyện lệnh sẽ như thế nào?" Chuyện này cũng hẳn là chuyện lớn(?), lớn nhất tự nhiên là diệt cửu tộc, nhẹ hơn chút là diệt cả nhà, nhưng Trình Huy tin tưởng, Ngô huyện lệnh hẳn là không đến mức đó.

Diệp Thanh Liễu là trắc thất, phần lớn là sẽ bị bán đi.

Trình Huy có thể nghĩ đến, Diệp Thanh Tri tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, "Chúng ta cách kinh thành gần ngàn dặm, hiện tại qua đó, sợ là cũng không kịp rồi?" Giao thông lúc này vẫn là xe ngựa hoặc là thuyền, một ngàn dặm, ít nhất phải đến một hai tháng đi lại.

Ai, rốt cuộc cũng là tương giao, Diệp Thanh Tri vẫn cho tiểu tử Triệu gia chạy đến, không có việc gì là tốt nhất, nếu là xảy ra chuyện, cũng có thể chuộc lại Diệp Thanh Liễu.

- ---

Chương này dài quá, đã vậy còn làm trên điện thoại nữa, cảm giác nó dài dã man ???.

P/s: còn 3 chương nữa....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi